- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
- Chương 23: Cao phú soái và lùn phú mỹ
Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
Chương 23: Cao phú soái và lùn phú mỹ
Vương Tiểu Khê nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, lần thứ hai mới vừa gõ lên, cửa đã vội vàng mở ra, Lý Lan Phong thân dính chút mùi bún ốc nhưng bản thân lại không hề hay biết đứng ở sau cửa, suất khí dùng một cánh tay khoát lên trên khung cửa, xuyên thấu qua cổ áo sơ mi mở phân nửa có thể nhìn thấy xương quai xanh đường nét rõ ràng.
… Sao có cảm giác trên người hắn có mùi thủm nhàn nhạt nhi? Vương Tiểu Khê mũi thính hơn cả mũi chó nghĩ, tầm mắt đảo qua xương quai xanh cứ như là cố ý cho người ta xem, rơi vào trên mặt Lý Lan Phong —— khóe miệng bên trái hắn có một đường máu nhợt nhạt, là bị Cao Tường cào.
“Ai da đỏ hết rồi, ai làm? Đau lắm không?” Để tránh bị Lý Lan Phong hẹp hòi như quỷ bới lông tìm vết, Vương Tiểu Khê đúng lúc dâng hiến sự quan tâm, cũng rất đúng lúc lấy thuốc mỡ ra từ trong túi thúc giục, “Anh sang kia ngồi, em bôi thuốc cho anh.”
Lý Lan Phong: “…”
Còn thật quan tâm mình, bé con này.
Lý Lan Phong rũ mắt nhìn Vương Tiểu Khê, cứ như ngại nóng kéo kéo cổ áo sơ mi, khóe môi nhếch lên rất rù quến, khẽ cười nói: “Sốt ruột à?”
Vương Tiểu Khê nhìn vết thương tí tẹo nhạt toẹt nhìn thôi đã biết chả có quái gì bên khóe môi Lý Lan Phong, nội tâm không chút sốt ruột, thậm chí còn muốn xuống lầu tản bộ một vòng, nhưng vì để Lý Lan Phong vui vẻ, cậu vẫn phối hợp biểu diễn, dùng sức gật đầu mấy lần nói: “Sốt ruột.”
Lý Lan Phong bị dáng vẻ làm bộ gấp gáp của Vương Tiểu Khê chọc cho nổi lửa, trêu chọc không chịu để yên: “Vậy đau lòng không?”
“Đau lòng.” Vương Tiểu Khê ngoan ngoãn đáp, trong lòng cũng đại nghịch bất đạo lườm một cái.
Lý Lan Phong hài lòng, đơn phương bốc lên bong bóng tình yêu đi tới bên giường ngồi xuống, tranh công với Vương Tiểu Khê: “Tôi đánh cái tên bắt nạt em trong game rồi, đấm một cú trên mặt, đá một phát trên bụng, hả giận không?”
“Đâu chỉ là hả giận, ” Vương Tiểu Khê không khỏi vỗ tay, “Quả thực chính là thiên đạo luân hồi mà!”
Câu này không phải nịnh hót, dù sao thì kẻ cầm đầu bị đánh đúng là rất sảng khoái!
“Vậy thì tốt.” Lý Lan Phong thấp giọng nói, “Tôi không muốn về phòng, nhìn thấy hắn liền mắc ói.”
“Ừm… Thế nhưng anh không sao chứ?” Vương Tiểu Khê quan tâm tới Lý Lan Phong từ tận đáy lòng, “Đánh nhau có thể bị ghi tội không? Có phải là người kia còn muốn anh đền tiền thuốc thang không?”
“Tiền thuốc thang là chuyện nhỏ, tôi coi như dùng tiền xả giận đi. Ghi tội, muốn ghi tội cho tôi thì hắn cũng phải dám đi tìm giáo viên để tố cáo.” Lý Lan Phong khinh thường nở nụ cười, “Buổi chiều tôi về phòng đã nói với hắn, không tố cáo thì việc này chấm dứt ở đây, sau này tôi không chủ động tìm hắn để gây sự nữa, huống hồ hắn ăn hai phát này cũng không oan, làm sai chuyện thì phải trả, nhưng nếu hắn thật sự đi tố cáo với giáo viên gây phiền toái cho tôi, thì chuyện này chưa xong đâu… Tôi nói như vậy xong hắn liền không dám đi.”
“Không ghi tội là tốt rồi, không thì rất phiền phức.” Vương Tiểu Khê thở phào một cái, vặn thuốc ra dùng đầu ngón tay chấm một ít nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Lý Lan Phong, thuốc này có hơi rát, Lý Lan Phong theo bản năng né tránh một chút, Vương Tiểu Khê liền cẩn thận đỡ đầu hắn, trình độ cung kính chẳng khác nào đang nâng niu ngọc tỷ truyền quốc, nhẹ giọng nói, “Đừng nhúc nhích, cố nhịn một chút.”
Lý Lan Phong muốn trêu chọc Vương Tiểu Khê, nắm chặt cổ tay cậu, dùng giọng nói từ tính lại trầm thấp làm nũng: “Nhịn không được, đau, cục cưng thổi thổi đi.”
Lại troll mình… Vương Tiểu Khê do dự chốc lát, bị nhiệt độ truyền đến từ cổ tay quấy nhiễu hơi rối loạn, mang theo một loại tâm tình kỳ diệu mà chính mình cũng hình dung không rõ kề miệng sát khóe môi Lý Lan Phong, chu mỏ thổi từng chút từng chút lên vết thương, cảm nhận được hơi thở của Vương Tiểu Khê lướt qua bên môi, Lý Lan Phong giống như ngại ngứa duỗi đầu lưỡi ra liếʍ môi mình một cái.
Vương Tiểu Khê vừa thổi khí vừa tận lực nhẹ nhàng bôi thuốc cho Lý Lan Phong, bôi xong, Vương Tiểu Khê chỉ chỉ hộp cơm trên bàn, ngoan ngoãn nói: “Anh, em để cơm ở đó, anh ăn trước đi, em về ký túc xá.”
Về ký túc xá? Tưởng bở, Lý Lan Phong nắm chặt cổ tay Vương Tiểu Khê: “Chờ đã.”
Thật ra Lý Lan Phong chạy đến ở khách sạn, một là thực sự xem đủ cái gương mặt ai oán xấu xí của Cao Tường rồi, thứ hai là mang chút tâm tư cùng qua đêm với Vương Tiểu Khê.
Đêm khuya vắng người cô 0 quả 1 ôm nhau ngủ, nói không chừng sẽ phát sinh chút chuyện ấy ấy, mà coi như không phát sinh chuyện ấy ấy, thì ít nhất cũng có thể khiến tình cảm nóng lên!
—— Thật ra chính hot boy Lý cũng rất là tưởng bở.
“Làm sao vậy?” Trong lòng Vương Tiểu Khê nổi lên một trận linh cảm không lành.
Lý Lan Phong hắng giọng, hai má hơi nóng, thuật lại một đoạn nội dung trên sổ ghi thù không thiếu một chữ: “Ngày X tháng X năm 20XX, em nói em gặp ác mộng rất sợ hãi, muốn tôi ôm em hát cho em nghe, dỗ em ngủ, trong quá trình trò chuyện gửi một icon bĩu môi lau nước mắt… Hiếm thấy hôm nay có điều kiện ở cùng nhau, món nợ này tranh thủ thanh toán đi.”
“A?” Khuôn mặt dễ nhìn của Vương Tiểu Khê tức khắc nhăn thành một trái khổ qua, “Ngay hôm nay hả? Đừng mà.”
Cậu biết trên sổ ghi thù có vụ này, nhưng vạn vạn không ngờ rằng thanh toán lại đến đột ngột như vậy!
Lý Lan Phong chậc một tiếng, lông mày anh tuấn hơi nhíu lại, ra vẻ không vui: “Sao em cứ luôn ra sức khước từ yêu cầu của tôi vậy, tôi thấy em nói áy náy vẫn không thành tâm đâu.”
“Không đúng không đúng, tâm em rất thành! Em thành đến độ sắp hiển linh luôn!” Vương Tiểu Khê xoa mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em chỉ… vụ này em còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt…”
“Có cái gì để chuẩn bị, ” mặt Lý Lan Phong viết đầy chữ lạnh lùng, “Hai thằng con trai ôm ngủ một giấc cũng chẳng mất miếng thịt nào.”
“Thế nhưng, em đột nhiên lại đây, không mang theo gì cả.” Vương Tiểu Khê giãy dụa sắp chết, “Không mang áo ngủ, cả cái qυầи ɭóŧ tắm rửa cũng không có.”
Lý Lan Phong nhanh chóng cắt ngang: “Vậy khỏi mặc.”
Rất kí©h thí©ɧ á!
Vương Tiểu Khê lúng túng: “Không tốt lắm.”
Lý Lan Phong rất là nóng nảy: “Không có gì, tôi cùng không mặc với em.”
Vương Tiểu Khê: “… Em trở về ký túc xá lấy nhé?”
Sắc mặt Lý Lan Phong không vui, một lời nói toạc ra tâm tư Vương Tiểu Khê: “Sau khi về rồi liền kiếm cớ không trở lại nữa, đúng không?”
Vương Tiểu Khê lúng túng: “Không phải.”
Phải đó.
“Biết ngay là em muốn tìm cớ, cho nên tôi chuẩn bị xong hết rồi.” Vẻ mặt Lý Lan Phong đắc ý không khác nào một quân sư bày mưu nghĩ kế, hắn đứng dậy mở cửa tủ quần áo ra, lấy ra từ bên trong một bộ bốn món vật dụng trên giường, một bộ đồ dùng tắm rửa, một bộ áo ngủ, một cái áo sơ mi to rộng, cùng với hai cái qυầи ɭóŧ mới, một cái in Ultraman, một cái in tiểu quái thú.
Mấy cái này có cái là hắn lâm thời đi siêu thị mua, có cái là buổi chiều về phòng ký túc xá tràn ngập mùi bún ốc lấy, lấy đồ xong còn tiện tay đe dọa Cao Tường một chút.
Lý Lan Phong cứ lấy ra một món, biểu tình của Vương Tiểu Khê liền cứng lại một phần, mà ngay thời khắc lúng túng này, một cái hộp nhỏ không biết từ đâu lạch cạch một tiếng rớt xuống đất, Vương Tiểu Khê theo tiếng liếc mắt một cái, nhất thời cứng ngắc cứ như trúng thuật hóa đá!
Lý Lan Phong nhặt áo mưa dưới đất lên, mặt không biến sắc nói: “Quà tặng.”
Vương Tiểu Khê: “…”
“Bộ giường chăn sạch sẽ có, đồ dùng tắm rửa có, qυầи ɭóŧ có, áo ngủ có… còn cần gì nữa?” Lý Lan Phong vừa nói vừa ném từng món từng món đối ứng lên trên giường, nhưng lúc nói đến “áo ngủ”, thứ Lý Lan Phong ném ở trên giường cũng không phải cái bao áo ngủ kiểu nam, mà là cái áo sơ mi to rộng kia.
“Ây…” Vương Tiểu Khê bình tĩnh lại, chỉ chỉ bộ áo ngủ nam, “Cái đó không phải cho em à?”
Lý Lan Phong quyết đoán biểu thị: “Bộ áo ngủ đó là của tôi.”
Lông mày thanh tú của Vương Tiểu Khê hơi nhăn lại.
“Cái này là áo sơ mi cũ của tôi, tôi cảm thấy em có thể mặc làm áo ngủ.” Lý Lan Phong ra vẻ đạo mạo nói, “Rất rộng rãi.”
Dứt lời, trong lòng hot boy Lý phát điên đã tưởng tượng ra cảnh Vương Tiểu Khê play áo sơ mi bạn trai—— trên người mỹ thiếu niên mới vừa tắm rửa tản ra hơi nước và hương vị ẩm ướt, vừa đi ra khỏi phòng tắm vừa lơ đễnh cài cúc áo sơ mi lại, nhưng bờ vai nhỏ hẹp hoàn toàn không chống đỡ nổi áo sơ mi số đo không đúng, không thể làm gì khác hơn là mở rộng cổ áo lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ và l*иg ngực trắng nõn, hai cái chân thẳng tắp lộ ra từ dưới vạt áo sơ mi, bị chiếc áo phụ trợ nhìn càng thon thả hơn, nói không chừng còn có thể cố ý làm rớt đồ xuống đất, lại đưa lưng về phía mình khom người nhặt lên…
Nhóc hư hỏng này thực sự là hơi quá đáng! Tại sao có thể như vậy chứ, mình là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội đó! Trong lòng hot boy Lý nghĩa chính từ nghiêm kháng nghị hành vi quyến rũ mình của Vương Tiểu Khê trong ảo tưởng!
Mà Vương Tiểu Khê trên thực tế hoàn toàn không có ý định quyến rũ Lý Lan Phong, sắc mặt mê man đảo mắt qua một đống đồ rõ ràng cho thấy mới mua ra từ siêu thị: vật phẩm trên giường mới, qυầи ɭóŧ mới, bàn chải mới, khăn mặt mới, cùng với… áo sơ mi cũ.
Vương Tiểu Khê nhịn tới nhịn lui nhịn không nổi, cẩn thận hỏi: “Mấy cái đó đều là mới, tại sao chỉ có áo ngủ cho em là áo sơ mi cũ?”
Lý Lan Phong không biết xấu hổ nói: “Áo ngủ đắt.”
Vương Tiểu Khê chỉ chỉ cái khác: “Vậy những thứ này…”
Lý Lan Phong trầm ổn nói: “Mấy cái này đều giảm giá.”
Vương Tiểu Khê hít sâu, trong lòng khuyên nhủ mình.
Thôi, một bao cát thì phải có tự giác của bao cát trút giận, tốt xấu thì qυầи ɭóŧ cũng mới mà.
Nhưng mà áo sơ mi cũ size lớn của con trai… mặc dù chính Vương Tiểu Khê chưa từng chụp, nhưng từng thấy mấy cô gái có quan hệ tốt trên internet chụp ảnh kiểu “áo sơ mi của bạn trai”, không thể không nói áo sơ mi của bạn trai là một loại ảo tưởng có nhiệt độ rất cao trong quần thể nam giới, khá là mập mờ và có hàm ý ám chỉ ở phương diện nào đó. Vương Tiểu Khê âm thầm suy đoán tâm tư Lý Lan Phong, cậu cảm thấy Lý Lan Phong hẳn là thẳng nam không sai, làm như vậy có lẽ là vì muốn mình mất tự nhiên, thế nhưng…
Hắn đây không phải là gϊếŧ địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm ư? Ôm một thằng con trai ngủ lẽ nào hắn không mất tự nhiên? Vương Tiểu Khê khó hiểu nghĩ.
Lúc này, Lý Lan Phong liếc nhìn điện thoại di động, cắt đứt tâm tư của Vương Tiểu Khê: “Cũng không còn sớm nữa, đi tắm, chuẩn bị ngủ.”
Vương Tiểu Khê nhướn mày: “Ca ca, hiện tại mới bảy giờ, dưỡng sinh dữ vậy?”
“Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.” Lý Lan Phong hiền lành cứ như một ông cụ.
“Trước đây không phải mỗi ngày anh đều chơi game với em đến khi ngắt điện à…” Vương Tiểu Khê nhỏ giọng lầm bầm.
Thật vất vả tìm được cớ có thể ôm ngủ một đêm! Một đêm này đương nhiên càng dài càng tốt rồi! Nhóc hư hỏng này sao lại không hiểu phong tình như vậy? Lý Lan Phong nghiến răng, oán hận nghĩ, bất đắc dĩ lui một bước nói: “Vậy tám giờ rồi đi tắm, tôi ăn cơm trước.”
Vương Tiểu Khê mặt ủ mày chau ngồi trên sofa lướt weibo, nhưng mới vừa lướt không được mấy cái, sát vách bỗng nhiên vang lên một loại âm thanh kỳ quái, ban đầu còn đứt quãng không rõ ràng, nhưng không bao lâu liền nghe ra cảm giác tiết tấu, giọng con trai mềm mại mang tiếng khóc nức nở xuyên thấu qua vách tường mỏng dính cứ như không hề tồn tại, cưỡng ép công phá. Một tên trai tơ ngây thơ ngày thường ngay cả phim heo cũng không thường xem như Vương Tiểu Khê bất thình lình nghe thấy bản live nóng bỏng như thế nhất thời lúng túng đến như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hai vành tai mềm mụp đỏ đến mức nóng lên, tầm mắt mặc dù vững vàng tập trung vào màn hình điện thoại di động, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì, cả người cứng ngắc như một cục đá bị gác ở trên lửa nướng.
Lý Lan Phong: “…”
Vẫn là cái cặp lần trước, bọn họ bao luôn phòng sát vách hay là thế nào vậy?
Vương Tiểu Khê đang lúng túng mặt đỏ đến tận mang tai, cậu trai sát vách bỗng nhiên dùng giọng điệu cực độ ngọt ngào hô “ca ca”, mà ngay lúc âm cuối cái tiếng “ca ca” đột ngột ấy còn quấn quanh xà nhà chưa dứt, Lý Lan Phong vốn vẫn luôn yên tĩnh vùi đầu ăn cơm bỗng nhiên mập mờ cười một tiếng.
Sợi dây thần kinh nhạy cảm nào đó bị đυ.ng trúng, giá trị xấu hổ của Vương Tiểu Khê một giây kéo lên đến đỉnh điểm, cậu xoạt một phát bắn lên từ sofa, lắp bắp nói: “Em, em đi tắm!”
Dứt lời, cả quần áo Vương Tiểu Khê cũng không lấy, như một làn khói nhảy lên vọt vào buồng tắm khoá cửa lại, thành thạo cởϊ qυầи áo, sau đó vội vàng vặn vòi hoa sen ra, mặc cho dòng nước lạnh băng mạnh mẽ xối vào mặt.
Mặc dù lớp tường ngăn thứ hai cùng với tiếng nước ào ào ào thành công cản trở phần lớn âm thanh trong hiện thực, nhưng không cách nào ngăn được âm thanh trong ký ức Vương Tiểu Khê —— chẳng biết vì sao, tiếng cười vừa rồi của Lý Lan Phong bị Vương Tiểu Khê không ngừng tuần hoàn phát lại trong đầu, tiếng cười kia thấp trầm từ tính, lộ ra mấy phần vui sướиɠ, âm cuối mềm nhẹ mập mờ, một lần lại một lần, trêu chọc trái tim Vương Tiểu Khê nhảy thình thịch thình thịch kinh hoàng.
Đừng nhảy, nhảy loạn cái qué gì! Vương Tiểu Khê vuốt ngực một cái, nghiêm khắc răn dạy trái tim mình, nhưng ngay khi lòng cậu rối như tơ vò, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị gõ vang.
“Chuyện gì?” Vương Tiểu Khê tắt vòi hoa sen, đi tới cửa.
“Đưa quần áo cho em thay cùng với khăn tắm mới này.” Giọng Lý Lan Phong rất dịu dàng, “Đừng dùng khăn tắm của khách sạn, rất bẩn.”
Vương Tiểu Khê quay đầu nhìn lại, trên giá vắt khăn rỉ sét loang lổ có hai cái khăn tắm cũ xám xịt, quả thật là không giống như dùng được.
Vương Tiểu Khê kiên trì vặn khóa cửa ra, Lý Lan Phong thân sĩ đẩy cửa ra một góc độ vẻn vẹn đủ để đưa đồ, lập tức, một cái áo sơ mi, một cái qυầи ɭóŧ mới cùng với một cái khăn mới được đưa vào theo khe cửa.
Để đề phòng Lý Lan Phong làm chuyện xấu, Vương Tiểu Khê đứng ở sau ván cửa, cẩn thận dùng cửa che đi thân thể, chỉ lộ ra gương mặt đỏ hồng, giả vờ trấn định đưa tay đón lấy quần áo và khăn tắm, đồng thời còn không nhịn được vểnh tai lên như tự ngược, bắt giữ âm thanh sát vách cứ như mắc chứng cưỡng bách. Trên lông mi mới vừa bị xối ướt của cậu còn mang theo từng giọt nước nhỏ xíu óng ánh, thoạt nhìn hơi giống như mới khóc xong, vừa xinh đẹp vừa chọc người ta bắt nạt.
“Chờ đã, ” Lý Lan Phong vốn chỉ thật sự muốn đưa đồ, kết quả bị dáng vẻ của Vương Tiểu Khê trêu chọc tới chân bước không nổi, bắt lấy quần áo và khăn tắm không buông tay, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười bỡn cợt, hỏi, “Tôi đem đồ lại cho em, em nên nói với tôi cái gì?”
Vương Tiểu Khê nói thật nhanh: “Cảm ơn!”
Lý Lan Phong chầm chậm nói: “Không đúng, thiếu hai chữ.”
Vương Tiểu Khê: “…”
Mới một chốc không để ý thôi, âm thanh cách một bức tường đã thăng cấp, ca ca tới ca ca lui kêu phải nói là hăng hái, chốc thì ca ca này, chốc thì ca ca kia, trò mới liên tục không dứt. Vương Tiểu Khê nghe mà gân xanh nhảy lên thình thịch, lại nghĩ tới Lý Lan Phong cũng đang nghe cái cặp sát vách luôn miệng kêu ca ca, mà mình ở đây lại phải kêu Lý Lan Phong là ca ca dưới sự phụ trợ của cái BGM như vậy… Vương Tiểu Khê khó khăn nuốt ngụm nước bọt, đại não hoàn toàn không nghe sai khiến, thay mình và Lý Lan Phong vào cảnh tượng sát vách, liên tiếp hít sâu mấy cái lại vẫn xấu hổ đến độ sắp bể mạch máu, khuôn mặt đỏ như hai cái bàn ủi cắm điện cả một buổi, cứ như giội chút nước lạnh lên là có thể xì xì bốc khói trắng, lấy chuỳ sắt gõ vào là có thể trực tiếp đúc thành thanh kiếm.
Vương Tiểu Khê thiên nhân giao chiến mấy giây, mang cái mặt đỏ rần, khó khăn mở miệng nói: “Cảm ơn… người anh em.”
Lý Lan Phong nhịn không được, phì cười ra tiếng.
Vương Tiểu Khê túm túm quần áo trong tay Lý Lan Phong, vẫn không túm được.
Lý Lan Phong ho nhẹ một tiếng, nghẹn nụ cười trở về, nói: “Gọi không đúng.”
Một tay Vương Tiểu Khê ôm bản mặt nóng bỏng, một tay cầm lấy quần áo và khăn tắm trong tay Lý Lan Phong, vắt hết óc suy tư những xưng hô có thể thay thế cho “ca ca”: “Cảm ơn vị nhân huynh, huynh đài, ông anh, đại ca, thủ túc…”
Lý Lan Phong nhịn cười nhịn đến run cả vai, ngắt lời: “Đều không đúng.”
Vương Tiểu Khê nheo mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai cố kìm nén của Lý Lan Phong, sau chốc lát yên lặng, Vương Tiểu Khê đẩy khăn tắm và quần áo trong tay Lý Lan Phong, phồng má lên, như chú hamster phẫn nộ: “Vậy em không cần khăn tắm nữa, em để tự nhiên khô.”
Lý Lan Phong: “Tự nhiên khô?”
“Đúng——” Vương Tiểu Khê kéo dài giọng nổi giận nói, “Đợi chút nữa tắm xong em liền ngồi trên bồn cầu, ngồi mười phút khẳng định là khô.”
“Tốt.” Lý Lan Phong dễ bàn bạc đến bất ngờ, nhưng mà cái sự dễ bàn bạc giả tạo này mới vừa giằng co một giây đồng hồ, Lý Lan Phong đã lợi dụng tốc độ tay nhanh như gió vồ lấy quần áo Vương Tiểu Khê cởi ra trên đài rửa mặt, giọng điệu thong dong nói, “Dưới lầu có cửa hàng giặt quần áo, quần áo dơ tôi đưa đi giặt giúp em.”
“Vậy em tắm xong làm sao đi ra ngoài!” Vương Tiểu Khê cuống lên.
Lý Lan Phong cau mày sờ cằm, giả vờ trầm tư, đáp: “Ở truồng đi ra?”
“Anh…” Vương Tiểu Khê nhất thời hiểu rõ tâm trạng của Chức Nữ tắm dưới sông xong xuôi lại phát hiện quần áo bị Ngưu Lang trộm đi mất!
Lúc đó nhất định là Chức Nữ muốn một quyền đấm vỡ đầu chó của Ngưu Lang! Trong lòng Vương Tiểu Khê vung búa lớn nhiều lần nhảy lên không trung, một hơi đấm nát mười cái đầu chó Lý Lan Phong giả lập!
Lý Ngưu Lang lắc lắc quần áo trong tay: “Mau kêu.”
Dưới sự phụ trợ của BGM không hề ngừng lại sát vách, Vương Chức Nữ xấu hổ đến độ gần như muốn bật khóc, nhưng mà tất cả bất đắc dĩ cũng chỉ có thể bị đè bẹp dưới da^ʍ uy của Lý Lan Phong, tiếng như muỗi kêu khẽ hô: “Cám ơn ca ca…”
“Cục cưng ngoan.” Phối hợp với BGM sát vách nghe một tiếng ca ca này, Lý Lan Phong sảng khoái đến độ đầu óc bừng sáng, không trêu đùa Vương Tiểu Khê nữa, đặt khăn tắm và quần áo lên trên đài rửa mặt, mang đi quần áo đã thay ra, đóng cửa rời đi.
Cửa vừa mới đóng lại, Vương Tiểu Khê liền thẹn thùng như một cái tên lửa bị đốt mông, vèo một phát từ chỗ cửa phóng đến vòi hoa sen, mở nước lạnh ra tối đa, nỗ lực dùng nước lạnh hạ nhiệt độ cho máu huyết sôi trào toàn thân.
Lý Lan Phong này có phải là quá… quá thiếu đạo đức rồi không!? Vương Tiểu Khê cũng không nói được là mình xấu hổ hay là thế nào, nói chung là không nhịn được muốn đập phá phát tiết một chút, nhưng trong phòng tắm cũng không có thứ gì để phát tiết được, cuối cùng đành phải bành bạch tàn nhẫn giậm chân mấy cái, bọt nước bắn tóe đầy tường.
Vương Tiểu Khê tắm rất lâu, tắm tới da tay nhăn nheo hết cả, đoán chừng cái cặp sát vách coi như có dục tiên dục tử hơn nữa thì hẳn là cũng đã kết thúc rồi, Vương Tiểu Khê mới tắt nước lau khô người mặc áo sơ mi size lớn của Lý Lan Phong vào.
Áo sơ mi rất to, Vương Tiểu Khê xác thực không mặc vừa, thân thể bị chiếc áo rộng lớn bao lấy cứ như một cây phong lan tinh tế trồng trong bình hoa màu trắng, hai cái chân bị vạt áo sơ mi che đi một đoạn có cảm giác cứ như chân ngắn, vừa đáng yêu lại ghẹo người.
Vương Tiểu Khê cũng không nhận thức được là thân thể của mình sẽ sản sinh sức mê hoặc thế nào đối với thẳng nam, tuy mặc áo sơ mi cũ của Lý Lan Phong thật sự có chút lúng túng, nhưng cũng không cảm thấy là mình cần phải che giấu, cố điều chỉnh tốt biểu cảm làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì, vừa xắn tay áo vừa đi ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua Lý Lan Phong ánh mắt đăm đăm, cầm di động dùng kiểu bốn chân chấm đất nhào lên giường. Trên giường là một bộ rap trải giường vỏ chăn và bao gối Lý Lan Phong mới đổi, trắng nõn đến không dính một hạt bụi —— S đại tương đối xa xôi, tuy rằng tiện nghi sinh hoạt xung quanh nên có đều có, nhưng đẳng cấp cũng không cao, khách sạn có thể ra dáng đều cách trường học khá xa, qua lại một chuyến rất dằn vặt, cân nhắc đến việc phải dụ dỗ Vương Tiểu Khê tới, hiển nhiên vẫn là khách sạn ở gần thích hợp hơn, cho nên Lý Lan Phong dứt khoát tự chuẩn bị giường gối, thay cái bao gối tản ra mùi dầu bôi tóc của khách sạn.
Lý Lan Phong nhanh chóng vọt vào phòng tắm, ba phút liền kết thúc chiến đấu, lúc hắn đi ra khỏi phòng tắm, Vương Tiểu Khê đang cuộn tròn trong ổ chăn chơi điện thoại di động, dùng chăn quấn mình rất kín kẽ, chỉ lộ ra nửa cái đầu hít thở, như cái nấm nhỏ nấp trong đất, sợ bị người ta hái đi.
Thiếu niên hái nấm Lý Lan Phong vén chăn lên chui vào, trên giường, Vương Tiểu Khê đang nghiêng người đưa lưng về phía hắn, không biết có phải là bởi vì bị quấn chặt quá hay không, vành tai thấp thoáng dưới mái tóc đen đỏ bừng bừng, bị cổ áo sơ mi trắng như tuyết tôn lên, khiến người ta đặc biệt muốn vươn tay gảy gảy.
Lý Lan Phong nặng nề ho khan một tiếng, mở ra cục diện: “Nếu em không có việc gì, thì chúng ta bắt đầu.”
Đã đến giờ biểu diễn lúng túng, Vương Tiểu Khê xoay người, nhăn khuôn mặt khổ qua ngoan ngoãn nói: “Ờ.”
Lý Lan Phong xoay màn hình điện thoại, mở icon ra: “Đến, diễn lại một lần.”
Icon là một bé con méo miệng lau nước mắt, là rạng sáng ngày nào đó Vương Tiểu Khê bị cơn mắc tè đánh thức, lúc đi WC gửi cho Lý Lan Phong, Vương Tiểu Khê còn nhớ lúc đó mình đứng ở trước bồn tiểu một tay run chym, một tay cầm điện thoại di động chậm rãi đánh chữ làm nũng: “Ca ca, em bị ác mộng đánh thức, sợ quá hà, không dám ngủ, hu hu”…
Thiên đạo hảo luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho ai? Một giờ trước Vương Tiểu Khê còn vỗ tay vì Cao Tường bị đánh, giờ đây kiên trì ngồi dậy ấp ủ nước mắt.
Lý Lan Phong nhìn chằm chằm cậu, hỏi: “Tôi nhớ em có thể ngồi chữ w nhỉ?”
Thân thể Vương Tiểu Khê bẩm sinh đã mềm mại hơn con trai bình thường một chút, có lẽ khung xương cũng không giống lắm, nói chung tư thế mà rất nhiều chàng trai bình thường không làm được thì cậu đều có thể thoải mái phát huy, trong đó bao gồm cả ngồi chữ w rất đáng yêu, lúc mặc đồ con gái chụp ảnh cậu thường ngồi như vậy, không chỉ không đau mà còn rất thoải mái, nghĩ chắc là Lý Lan Phong thấy được ảnh mặc đồ nữ ngồi chữ w của cậu.
“… Được.” Vương Tiểu Khê đáp, hai cái chân trơn bóng như ngọc vươn ra từ vạt áo sơ mi, lại tách ra hai bên, vạt áo sơ mi buông xuống từ giữa hai chân, hoàn mỹ che kín nơi nào đó, từ góc độ của Lý Lan Phong nhìn sang, cái gì không nên xem đều không nhìn thấy, nhưng mà…
Sao cảm giác không nhìn thấy còn kí©h thí©ɧ hơn cả nhìn thấy vậy? Cổ họng Lý Lan Phong lăn lộn, cả người toả nhiệt, chỉ cảm thấy tựa như mỗi một hồng cầu trong mạch máu đều đang nóng nảy đến nhảy nhót tưng bừng, vì thế hắn đề phòng khịt khịt mũi, chỉ lo lặp lại thảm kịch máu mũi dâng trào ở bể bơi.
Vương Tiểu Khê ngồi chữ w nghiêm trọng khuyết thiếu khái niệm đối với sự thật là lúc mình mặc đồ nam cũng đáng yêu dụ người giống thế, chỉ một lòng một dạ nghẹn cho ra nước mắt, không để ý đến ánh mắt dần dần trở nên không đúng của Lý Lan Phong.
“… Em không khóc nổi.” Một phút sau, Vương Tiểu Khê mặt buồn rười rượi nói.
Giọng Lý Lan Phong hơi khàn: “Không khóc nổi?”
“Em cũng quên mất lần trước em khóc là lúc nào rồi, ” Vương Tiểu Khê dùng âm điệu mềm mại như kẹo bông đáp lại, “Nam nhi không dễ rơi lệ mà.”
Nhưng tôi thì biết lần sau em khóc là lúc nào đó, Lý Lan Phong nghĩ, bỗng dưng nở nụ cười, trong nét anh tuấn lộ ra chút ít đáng khinh!
“Không cần khóc thật, ” đạo diễn Lý hòa ái bày vẽ cho diễn viên nhỏ, “Diễn biểu tình động tác một chút, đồng thời lặp lại lời thoại một lần là được, chú ý chi tiết nhỏ, chúng ta tranh thủ một lần là qua.”
“…” Vương Tiểu Khê đỏ mặt hít sâu mấy cái, lấy cái búa to trong thế giới nội tâm ra, dùng tốc độ sản xuất bài tập dây chuyền bình quân 1.2 giây, cái này tiếp cái kia đập nát đầu chó của Lý Lan Phong để bình ổn cảm xúc lúng túng đến sôi trào, sau khi tâm tình dần dần hoà hoãn lại, Vương Tiểu Khê tắt đi máy đập đầu chó trong lòng và bắt đầu tự mình biểu diễn. Đầu tiên cậu bĩu bĩu môi, mang theo tiếng khóc nức nở mềm mại kêu một tiếng ca ca, lập tức giơ hai tay cọ tay áo lên viền mắt, làm ra động tác lau nước mắt đồng thời cũng che đi gân xanh nhảy thình thịch, tủi thân nói: “Em bị ác mộng đánh thức, sợ quá hà, không dám ngủ.”
Lý Lan Phong không nói gì.
“… Hu hu.” Vương Tiểu Khê phun ra hai chữ cuối cùng, giọng điệu cực ku te, gân xanh trên trán lồi cả ra.
Mỹ thiếu niên mặc áo sơ mi cũ của mình ngồi chữ w trên giường cách mình không tới 20 centimet, giọng điệu mềm mại lại nức nở bán manh… Lý Lan Phong bị một đợt đáng yêu che trời lấp biển này xung kích đến đầu váng mắt hoa, da mặt vốn dĩ qua mấy ngày này rèn luyện đã dày hơn không ít bất ngờ không tự chủ được nhuộm màu đỏ nhàn nhạt.
Đọc xong đoạn thoại đầu tiên, Vương Tiểu Khê nhíu mày lại, lén lút lú đầu liếc nhìn màn hình điện thoại của Lý Lan Phong, tiếp tục diễn đoạn thứ hai, làm nũng ngọt chết người không đền mạng: “Muốn ca ca ôm em ngủ, dỗ dành em, hát cho em nghe, có được không vậy…”
Trong tích tắc chữ cuối cùng bật thốt lên, Vương Tiểu Khê cảm thấy mình đã xấu hổ đến độ khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, bên tai vang lên tiếng gõ mõ cộc cộc.
“Được.” Lý Lan Phong thấp giọng trả lời một tiếng.
Ngay sau đó, Vương Tiểu Khê nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Lý Lan Phong kề sát về phía mình, chẳng biết vì sao, có lẽ vì sắc mặt và giọng điệu Lý Lan Phong khiến người ta hiểu lầm, nói chung là trong tích tắc ngắn ngủi ấy Vương Tiểu Khê sinh ra một loại ảo giác sắp bị Lý Lan Phong hôn môi, hai cánh môi hoa của cậu theo bản năng nhúc nhích một chút, tim cũng đập ầm ầm trong l*иg ngực như búa tạ, nhưng Lý Lan Phong lại chỉ ôm chặt lấy cậu đồng thời thuận thế đè cậu ở dưới thân, lúc hai người đồng loạt ngã xuống giường, đệm giường mềm mại rung lên mập mờ, Lý Lan Phong nâng tay quét đi khung ảnh nhỏ trên tủ đầu giường, tổng thống Mỹ mang nụ cười phóng khoáng phất tay với hai người rơi xuống ghế sofa.
Đè ngã trên giường —— ném hoặc úp khung ảnh gây mất hứng trên tủ đầu giường xuống, nguyên một quy trình động tác này Vương Tiểu Khê nhìn thấy không ít trong phim truyền hình, tình cảnh này đa phần đều phát sinh trước khi hai nhân vật chính sắp làm chuyện gì đó… Vương Tiểu Khê bị Lý Lan Phong truyền nhiễm cho nên sức tưởng tượng đột nhiên tăng nhanh như gió bị chính sự tưởng tượng của mình làm cho phát rồ, ngay cả cần cổ cũng đỏ lên theo, cậu không dám nhìn Lý Lan Phong, thậm chí không dám để cho ánh mắt quét đến Lý Lan Phong, vì vậy đầu óc Vương Tiểu Khê co rút, mím môi nhắm chặt hai mắt lại.
Lông mi đen rậm khiến tướng mạo Vương Tiểu Khê càng có vẻ tinh xảo, dưới ánh đèn ấm áp đầu giường khách sạn chiếu rọi nhìn đẹp đẽ cứ như tiểu hồ ly thành tinh, Lý Lan Phong dần thở dốc nặng nề, trái nhịn phải nhịn miễn cưỡng không nhịn nổi, cắn răng đột nhiên cúi đầu xuống…
“A?” Cảm giác được một thứ mềm mại mạnh mẽ ép lên môi mình rồi lại như bị bỏng nhanh chóng rời đi, Vương Tiểu Khê kinh ngạc mở mắt ra, “Thứ gì đó?”
Vừa đối diện với đôi mắt đen bóng trong suốt của Vương Tiểu Khê, Lý Lan Phong liền từ chó săn hung tợn co rúc thành chú cún con hôi sữa, hắn hoảng loạn liếʍ môi một cái, quyết định trước hết giả ngu thăm dò: “Gì mà thứ gì?”
Tầm mắt Vương Tiểu Khê rơi vào trên môi Lý Lan Phong, lập tức hiểu ra, hít vào một ngụm khí lạnh: “Anh hôn em hả!?”
Thành phần biểu cảm của Vương Tiểu Khê rất phức tạp, có điều chiếm phần lớn nhất chính là kinh ngạc và thẹn thùng, còn vui sướиɠ và chán ghét thì đều không nhìn ra, Lý Lan Phong không đoán được thái độ của cậu, lại không dám cứ như vậy thừa nhận, cố mạnh miệng nói: “Không có hôn.”
“Xúc cảm đó hình như là môi, ” Vương Tiểu Khê bối rối, sờ sờ miệng mình, truy hỏi không buông tha, “Thế vừa nãy thứ gì chạm vào môi em?”
Lý Lan Phong im lặng chốc lát, nuốt hai chữ không biết trở vào, nói: “Môi tôi.”
Hai người mặt đỏ tới mang tai nhìn nhau chốc lát, Lý Lan Phong giải thích: “Môi tôi bị trượt.”
Vương Tiểu Khê: “…”
Lý Lan Phong nuốt ngụm nước bọt: “Không phải, ý tôi là tay tôi trượt, vừa nãy không phải tôi chống người ngay trên mặt em à, tay chợt bị trượt, liền không cẩn thận ngã xuống một chút, không cố ý.”
“Thiệt hay giả?” Đầu Vương Tiểu Khê vang ong ong, tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ.
Giả chứ, bé ngốc, Lý Lan Phong nghĩ, miệng lại nói: “Thật mà, lừa em làm gì?”
Để gia tăng độ tin cậy, Lý Lan Phong dựng thẳng ba ngón lên thề: “Lừa em tôi là chó.”
Ẳng ẳng ẳng! Ngao ngao ngao! Gâu gâu gâu! Thề xong, trong lòng Lý Lan Phong mô phỏng vài loại tiếng chó sủa, làm chó đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Xúc cảm mềm mại chốc lát trước còn mơ hồ lưu lại, hai má Vương Tiểu Khê đỏ như lửa thiêu, trong lòng loạn tùng phèo, cậu cảm thấy cảnh tượng trước mắt coi như Lý Lan Phong không cố ý thì mình cũng cần phải tức giận, hoặc ít nhất là rất không vui mới đúng. Vì vậy Vương Tiểu Khê căng khóe miệng ra, nhíu mày lại, cưỡng ép bày ra một chút vẻ hung dữ lúc mắng sắc lang trên tàu điện ngầm, nhưng ánh mắt dữ dằn đã chuẩn bị kỹ càng vừa mới đối diện với Lý Lan Phong liền quân lính tan rã ngay tắp lự, Vương Tiểu Khê đỏ cả mặt quay đầu đi, bĩu môi, không hề có khí thế lắp bắp nói: “Đây, đây chính là nụ hôn đầu của em đó, nụ… nụ hôn đầu của em cứ tùy tùy tiện tiện mất đi như vậy sao?”
“Cũng là nụ hôn đầu của tôi mà, bằng không chúng ta coi như chưa từng xảy ra đi.” Lý Lan Phong vui mừng phấp phới an ủi, thậm chí suýt nữa cười ra tiếng.
“Nụ hôn đầu của anh? Không thể nào, ” Vương Tiểu Khê đỏ mặt liếc liếc hắn, chậm rãi nói, “Anh như vậy khẳng định từng quen không ít bạn gái.”
Lý Lan Phong nhíu mày: “Tại sao? Tôi thế nào?”
“Cao phú soái đó, trong cuộc sống hiện thực có rất ít chàng trai nào đẹp như anh, nếu là thang điểm 10 thì em cho anh 9 điểm.” Chỉ là quá háo sắc, thiếu mất điểm nam thần cao lãnh, giảm 1 điểm khí chất… Vương Tiểu Khê thẳng thắn tán dương, cũng thông minh nuốt xuống nửa câu sau.
“Tôi thật sự chưa từng có bạn gái, ” Lý Lan Phong thở ra một hơi thật dài, bất đắc dĩ nói, “Không thì cũng sẽ không dễ dàng bị em gạt như vậy.” Thấy Vương Tiểu Khê vẫn cứ mang vẻ mặt không tin, Lý Lan Phong nhân tiện nói, “Em cũng rất đẹp trai, cũng chưa từng quen ai à.”
“Em chưa từng quen ai rất bình thường mà.” Vương Tiểu Khê chớp chớp mắt, hơi ưu thương, “Em không thuộc kiểu bảnh trai, em là lùn phú mỹ, con gái không thích kiểu như em.”
Nói một cách chính xác là, Vương Tiểu Khê chơi với con gái rất tốt, rất được hoan nghênh trong nhóm con gái, cũng có rất nhiều cô gái thưởng thức, nhưng chỉ đến mức như bạn thân hoặc nói là anh em tốt thôi, cậu chưa từng động lòng với cô gái nào cả.
Lý Lan Phong lại bị Vương Tiểu Khê ai oán viết chữ chó FA đầy mặt làm manh đến khí huyết cuồn cuộn, vội vàng nằm xuống bên cạnh Vương Tiểu Khê, ôm chặt người vào trong ngực, dùng mỗi một miếng cơ bắp tỉ mỉ cảm nhận thân thể mềm mại tinh tế trong lòng, hắng giọng một cái, dùng giọng điệu nghiêm túc như làm nhiệm vụ nói: “Tôi hát dỗ em ngủ, cục cưng muốn nghe gì?”
Hai người bây giờ là nằm nghiêng mặt đối mặt, Vương Tiểu Khê hoàn toàn bị vây trước ngực Lý Lan Phong, hai người dính vào nhau, Vương Tiểu Khê có thể cảm giác được nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng cùng với nhịp tim cuồng loạn xuyên thấu hai lớp quần áo mỏng manh từ thân thể đối phương truyền tới, làm hại tim Vương Tiểu Khê cũng đập nhanh hơn, Vương Tiểu Khê trốn tránh, xuất phát từ một loại tâm lý muốn cố ý phá vỡ bầu không khí mập mờ, đáp: “Bé cưng muốn nghe hát ru.”
“…” Lý Lan Phong nhất thời cảm thấy thật ra mình là một ông bố trẻ.
“Không biết ru.” Lý Lan Phong vừa bực mình vừa buồn cười từ chối, cũng hơi cúi đầu, kề đôi môi tới gần tai Vương Tiểu Khê, dùng giọng nói từ tính ghẹo người hát một bài tình ca vườn trường. Đây là một ca khúc mà vài ngày trước Vương Tiểu Khê đề cử cho các fan trên weibo, lúc đó nguyên văn của Vương Tiểu Khê là như vầy —— “Cực lực đề cử ~ «XXX» byXX, cực kỳ hay! Mỗi lần nghe xong bài hát này đều muốn yêu đương ~ có anh trai hoặc chị gái đáng yêu nào muốn yêu đương với em không? (*ω*)”
Hơi thở ấm áp phả ra giữa răng môi phất qua lỗ tai mẫn cảm, gảy lên thần kinh yếu ớt, gây nên từng trận điện xẹt khiến lòng run sợ, Vương Tiểu Khê mấy lần mềm ngứa đến độ muốn tách ra, lại đều bị Lý Lan Phong vững vàng đè lại không thể động đậy chút nào. Dưới sự hành hạ nửa là thoải mái nửa là khó chịu ngọt ngào ấy, Vương Tiểu Khê không nhịn được phát ra vài tiếng kêu rên như động vật nhỏ, trốn ra ngoài lại trốn không thoát, Vương Tiểu Khê mặt đỏ tới mang tai dúi đầu vào hõm cổ Lý Lan Phong, nhỏ giọng xin khoan dung: “Ngứa, đừng hát vào lỗ tai em.”
Tiếng ca mang theo ý cười của Lý Lan Phong liền cách xa ra chút, nhịp tim hai người cuồng loạn đan dệt với nhau, đầu óc Vương Tiểu Khê choáng váng, cũng hết muốn đấm vỡ đầu chó của Lý Lan Phong, chỉ ngoan ngoãn hơi híp mắt lại cuộn tròn trong ngực Lý Lan Phong nghe hắn hát, giống như động vật nhỏ bị loài người vuốt lông.
Hát xong một ca khúc, trong phòng yên tĩnh mấy giây, chỉ có tiếng hô hấp của đối phương.
“Nghe nói…” Lý Lan Phong chậm rãi mở miệng nói, “Mỗi lần em nghe xong bài hát này đều muốn yêu đương, thiệt hay giả?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
- Chương 23: Cao phú soái và lùn phú mỹ