Vương Tiểu Khê vạn vạn không ngờ Lý Lan Phong thật sự điên rồ đến mức bắt mình diễn lại cả icon tin nhắn, vừa nghĩ mình đã từng gửi bao nhiêu icon làm nũng bán manh cho Lý Lan Phong, Vương Tiểu Khê liền tuyệt vọng đến độ hai mắt mờ mịt, đần độn đứng ngẩn người, rất giống chú hamster đột nhiên bị cướp đi hạt dưa và giấc mộng.
“Tiết kiệm thời gian.” Lý Lan Phong thúc giục.
Bởi vì phía sau còn có rất nhiều hạng mục báo thù còn xếp hàng chờ đó!
Vương Tiểu Khê sầu não xoa mặt, mềm nhũn xin khoan dung: “Ca ca, đây chỉ là một cái icon thôi…”
“Icon chẳng phải lúc đó cậu tự tay gửi sao?” Trên người Lý Lan Phong lóe lên ánh sáng lý tính và logic, trong ngữ điệu bình tĩnh mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng, “Căn cứ vào hiểu biết của tôi, ý nghĩa của icon chính là cậu bị vướng bởi sự hạn chế của ngôn ngữ không có cách nào hoàn chỉnh biểu đạt tư tưởng, nó chỉ thông qua hình thức biểu hiện hình vẽ trực quan để hoàn thiện ý nghĩ của cậu, nói tóm lại, icon cậu gửi và lời cậu nói ra chỉ có hình thức khác nhau, chứ không có khác nhau về bản chất, nếu luận điểm ‘cậu cần chịu trách nhiệm cho lời nói của cậu’ được thành lập, vậy cậu cũng phải chịu trách nhiệm cho icon mà cậu đã gửi.”
Vương Tiểu Khê không nghĩ ra phải phản bác thế nào, chỉ có thể khóc không ra nước mắt đắm chìm trong cơn mưa lý tính, phụ họa trái lương tâm: “Ca ca anh nói đúng.”
“Nếu đúng, thì cậu mau làm đi.” Lý Lan Phong đeo cái mặt nạ hiền lành thúc giục.
Thấy Lý Lan Phong không hề có ý định buông tha mình một lần, Vương Tiểu Khê chỉ đành ráng ngẩng đầu lên ngoan ngoãn mô phỏng theo icon, trước tiên dùng hai tay che má, cực kỳ có cảm giác thiếu nữ che mặt lắc đầu, làm xong, Vương Tiểu Khê lúng túng đến độ hai má đỏ ửng, ngửa mặt hỏi: “Được chưa ạ?”
Lý Lan Phong giống như đạo diễn khống chế các chi tiết nhỏ chuẩn xác: “Mặt cậu không đủ hồng, độ tái hiện không đủ, làm tiếp, tôi kêu ngừng cậu mới ngừng.”
Mặt Vương Tiểu Khê thật sự sốt ruột đến độ đỏ hơn mấy phần, nhưng vì đuối lý không có cách nào trở mặt, chỉ có thể rưng rưng diễn lại, Lý Lan Phong nhìn dáng vẻ Vương Tiểu Khê bán manh, trong lòng lại sinh ra cảm giác sảng khoái vi diệu khôn kể. Hắn ôm ngực, ánh mắt lơ đãng từ hai gò má hồng rực của Vương Tiểu Khê trượt xuống, lúc lướt qua trước ngực, tầm mắt hắn đột nhiên dừng lại…
Cái tên bại hoại này sao nhìn không hài hòa như thế! Mình không thích! Trong lòng Lý Lan Phong khinh thường mạnh mẽ lên án, nhưng mắt thì lại nhìn chằm chằm, lúc này, Vương Tiểu Khê nghe lời lặp lại biểu cảm đó một lần —— động tác che mặt lắc đầu này nếu như đổi thành những đứa con trai khác, Lý Lan Phong không thích sử dụng bạo lực có thể sẽ đánh chết đối phương, nhưng Vương Tiểu Khê làm thì lại không có chút cảm giác không ổn nào, chỉ có only đáng yêu 24K.
Lý Lan Phong vốn đang nằm ở trạng thái nóng nảy, bị chọc cho máu nóng từng trận phun trào, để áp chế ý nghĩ dần dà trở nên kỳ quái của mình, hot boy Lý tức khắc xoay ra phía sau, nhìn tủ hối lỗi.
Mày điên rồi sao? Đó là nam, mày bình tĩnh cho tao! Trong lòng Lý Lan Phong uy nghiêm lên án đầu óc mình, thậm chí rất muốn cưỡng chế đại não viết năm ngàn chữ kiểm điểm!
Vương Tiểu Khê mờ mịt nhìn Lý Lan Phong dùng phần lưng đối diện mình, hỏi: “Ca ca, được chưa?”
Lý Lan Phong bị giọng nói mềm mại nhẹ nhàng này chọc cho càng nóng máu, vội đuổi cậu đi: “Được rồi, cậu đến bể bơi chờ tôi đi.”
Vương Tiểu Khê lại càng mờ mịt: “Anh không tới sao?”
Lý Lan Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa tủ: “Chờ một chút tôi qua.”
Cửa ải lần này coi như đã qua, Vương Tiểu Khê sợ Lý Lan Phong lại nghĩ ra trò gì nữa, không dám hỏi nhiều, nhấc túi đựng đồ lên bước nhanh về hướng bể bơi.
Hôm nay mình gọi cậu ta ra đây là để bắt nạt cậu ta xả giận, làm cho cậu ta lúng túng, làm cho cậu ta đỏ mặt, đừng nên nghĩ mấy thứ linh tinh! Lý Lan Phong đối mặt cửa tủ đọc thầm cương lĩnh hành động của mình, nỗ lực làm lạnh ý nghĩ đột nhiên xuất hiện.
“Chào bạn, phiền bạn nhường một chút, tôi muốn dùng hộc tủ.” Lúc này, một giọng nói từ phía sau Lý Lan Phong truyền đến.
Lý Lan Phong lúng túng đưa lưng về phía đối phương, như cua đồng đi ngang bước một bước dài, nhường chỗ cho anh bạn cần dùng tủ.
Anh bạn cần dùng tủ: “…”
Cái người này sao quái quái thế!
Buổi sáng trong bể bơi không có mấy người, Vương Tiểu Khê tùy tiện tìm một bàn trống để đồ, sau đó thổi phao bơi cá mập lên —— Vương Tiểu Khê đoán là Lý Lan Phong chỉ muốn trừng trị mình, không thể nào thật sự tiêu tốn thời gian dạy cậu bơi lội gì đó, cho nên cậu nghĩ nếu Lý Lan Phong không để ý tới cậu, cậu liền đeo phao bơi lên tự mình chơi một chốc.
Thổi phao bơi xong, Lý Lan Phong vẫn chậm chạp chưa đến, Vương Tiểu Khê buồn bực ngán ngẩm, phủ thêm khăn tắm đeo tai nghe nghe nhạc ăn đồ ăn vặt, nhìn trời ngẩn người.
Vì vậy, khi Lý Lan Phong thật vất vả bình tĩnh lại đi đến bể bơi, liền nhìn thấy cảnh tượng này —— Vương Tiểu Khê khoác một cái khăn tắm lớn ngồi trên một chiếc ghế màu trắng, hai chân nhỏ nhắn thẳng tắp tùy tiện duỗi ra phía trước vắt lên nhau. Cậu không có mang dép, ngón chân mượt mà tinh xảo liếc mắt một cái là rõ mồn một, chúng nó duỗi ra co lại theo tiết tấu âm nhạc trong tai nghe, cùng với hai cẳng chân trơn bóng, hệt như nam châm hút chặt tầm mắt Lý Lan Phong.
Giới tính là giả, nhưng đôi chân mà Lý Lan Phong mơ tưởng một tháng trời thì lại là thật, Lý Lan Phong đứng xa xa, hệt như trúng tà dùng ánh mắt quét nhìn chân Vương Tiểu Khê từ trên xuống dưới mấy cái. Nhìn như vậy khoảng chừng nửa phút sau, Lý Lan Phong nhận ra mình không ổn, vội mạnh mẽ chớp mắt hai cái, cưỡng ép dời tầm mắt khỏi đùi Vương Tiểu Khê nhích lên trên mặt Vương Tiểu Khê…
Lúc này, Vương Tiểu Khê đang ôm một bịch bánh ngọt kiểu Nhật, móc ra một miếng từ trong bịch vứt lên cao cao, giống như cún con chụp đĩa linh hoạt duỗi cổ đớp lấy, lập tức ngậm kín miệng phồng hai má lên nhai nhai nhai có nhịp điệu, đôi mắt to tròn vui vẻ híp lại, mặt đầy đắc ý kiểu “mình chụp rất chuẩn”.
Lý Lan Phong có độ kháng manh rất thấp vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ cũ, cứ như vậy nhìn Vương Tiểu Khê dùng cách thức cún bắt đĩa ăn hết nửa bịch bánh, mãi đến tận khi Vương Tiểu Khê nhận ra được bên cạnh có một tầm mắt sắc bén nhìn về phía cậu, Lý Lan Phong mới nhấc chân đi về phía Vương Tiểu Khê.
Mắt thấy Lý Lan Phong càng đi càng gần, Vương quý phi cật lực tính toán thánh ý: “…”
Sao mình cảm thấy hình như hắn đã đứng đó nhìn mình một thời gian rất dài rồi nhỉ? Hắn có ý gì? Muốn làm gì?
Sau chốc lát suy tư, Vương Tiểu Khê cung kính hai tay dâng bịch bánh lên, ánh mắt đen láy thăm dò nhìn Lý Lan Phong, không xác định hỏi: “Anh ăn không?”
Chắc là thèm nhỉ, nhìn mình ăn một mình ngon lành vậy mà, Vương Tiểu Khê nghĩ thầm, không hề biết tư thế của mình cực kỳ giống một chú hamster dâng hạt dưa lên cho nhân loại.
Đầu quả tim Lý Lan Phong thoáng nóng bỏng: “… Tôi không ăn đồ ngọt.”
Vương Tiểu Khê thu hồi bịch bánh nhét một miếng vào miệng mình, vừa mặt ủ mày ê nhai nhai, vừa suy tư chừng nào mình mới có thể chạy trốn khỏi ma chưởng của sát thần này.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơn nữa Lý Lan Phong đứng, Vương Tiểu Khê ngồi, góc độ như vậy khiến Lý Lan Phong lại thoáng nhìn thấy l*иg ngực che lấp dưới khăn tắm của Vương Tiểu Khê.
Mình một chút cũng không muốn điên cuồng ôm lấy cậu ta! Mình! Không! Muốn! Lý Lan Phong hít sâu một cái thật mạnh, trên gương mặt tuấn tú sinh ra màu đỏ khả nghi.
Vương Tiểu Khê không biết nguyên nhân Lý Lan Phong đỏ mặt, lại thêm gió nóng trong hồ bơi xác thực mở hơi lớn, phồng má ngậm lấy nửa miếng bánh chưa nuốt xuống, hàm hồ hỏi: “Anh nóng hả? Vậy mau xuống nước đi.”
Lý Lan Phong, tao xin mày tỉnh lại đi, trước mắt mày là một tên lừa đảo tình cảm vô liêm sỉ đó! Lý Lan Phong âm thầm khiển trách bản thân, đột nhiên khom lưng mạnh mẽ bấm một cái trên đùi mình, nỗ lực dùng đau đớn trấn áp ý nghĩ nguy hiểm của mình.
Vương Tiểu Khê không hiểu ý nghĩa động tác này của Lý Lan Phong, cảnh giác co rụt chân, chỉ lo Lý Lan Phong bấm mình xong rồi lại bấm cậu.
“Có một việc tôi quên mất.” Lý Lan Phong hít sâu một hơi, chuyển tầm mắt đi không dám nhìn ngực Vương Tiểu Khê nữa, cúi đầu lấy ra sổ và bút từ trong balo, quyển sổ kia mở ra, đã lít nha lít nhít ghi non nửa quyển!
Rốt cuộc Vương Tiểu Khê cũng chính mắt thấy sổ ghi thù của Lý Lan Phong, cả kinh trợn mắt há mồm.
Lý Lan Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi ghi suốt đêm đó.”
“Ôi trời! Ca ca à em thật sự biết sai rồi em có sai sẽ thay đổi tuyệt đối không tái phạm anh đừng như vậy a a a a a!” Mắt Vương Tiểu Khê tối sầm lại, kêu thảm xụi lơ trên ghế, ngay sau đó, cậu càng thêm sụp đổ nhìn Lý Lan Phong đoan đoan chính chính viết lên đầu một trang mới: “9 giờ 30 phút ngày x tháng x năm 20xx, Vương Tiểu Khê đến muộn 25.69 giây, không tính số lẻ làm tròn 25 giây, các biện pháp trừng phạt đợi xem xét.”
Lòng lang dạ sói cứng như sắt!
Ghi xong xuôi, Lý Lan Phong liền soạt soạt lật ra phía trước, gạch đi mấy chữ icon che mặt lắc đầu, xem như hạng mục báo thù này đã hoàn thành.
Vương Tiểu Khê nhìn thấy nguyên bộ thao tác, nằm liệt ở trên ghế.
Lý Lan Phong ghi thù xong, cẩn thận cất sổ đi, nói: “Đi thôi, xuống nước.”
Vương Tiểu Khê chăm chú mô phỏng xác chết, nghiêng đầu, lè ra một đoạn đầu lưỡi hồng phấn non mềm, nhắm mắt lại không nhúc nhích, lông mi nhìn có vẻ rất dài.
Lý Lan Phong: “… Làm gì đó?”
Vương Tiểu Khê nhấc mí mắt lên một chút, rầm rì ai oán: “Ca ca, anh tha cho em đi, em đã là dòng suối chết rồi, khô khô, cạn cạn, không nhúc nhích được…”
Lý Lan Phong im lặng chốc lát, bỗng nhiên bốp một phát tát lên trán mình, tiếp đó mạnh mẽ xoa mặt, lạnh lùng nói: “Dậy, đừng bán manh, tôi không ưa kiểu này.”
“Em không có bán manh mà.” Vương Tiểu Khê có trăm miệng cũng không thể bào chữa, khuôn mặt u sầu ngồi dậy, theo động tác này, khăn tắm cũng từ trên bả vai cậu trượt xuống, vòng eo nhỏ nhắn, ngực trắng nõn, hai chân thẳng tắp… tất cả đều hiện ra ở trước mắt Lý Lan Phong.
Lý Lan Phong táo bạo: “Sao cậu không mặc nhiều chút đi!”
Vương Tiểu Khê kinh ngạc trợn to mắt: “Anh hai à, em đi bơi thì mặc nhiều kiểu gì?”
Hắn chính là bới lông tìm vết để mắng mình! Mình làm gì hắn cũng mắng mình! Vương Tiểu Khê ấm ức đến độ ứa cả bong bóng!
Hết chương 16