Giấy trắng mực đen viết xong khế ước, lúc Nguyệt Nha Nhi đi ra Triệu phủ, sắc trời đã tối.
Khi đến không có người chú ý, ra về lại có mấy người chạy đến xem trò vui.
Có mấy gã sai vặt đứng chỉ trỏ nàng, có lẽ chuyện nàng đánh cược với Lại mụ mụ đã truyền khắp thiên hạ rồi
Cho dù có tốt thế nào cũng không thể tránh khỏi sự chế giễu.
Nguyệt Nha Nhi lại không phải là tượng đất, trong lòng tức giận bước chân cũng nhanh hơn.
Chờ khi nàng đến Song Hồng lâu, Ngô Miễn đã ngồi ở đó chờ.
Lúc này bên trong quán trà cũng không có nhiều người, phần lớn mọi người đều về nhà ăn cơm tối, bởi vậy người hầu trà cũng rảnh rỗi.
Nàng chân trước vừa mới vào Song Hồng lâu, chân sau Vu Vân Vụ liền từ trong quầy thong thả ra bắt chuyện.
Hắn vốn đang định bàn chuyện làm ăn, nhìn thấy sắc mặt của Nguyệt Nha Nhi, liền biết điều không hỏi sự việc ở Triệu phủ.
Chỉ bắt chuyện mời Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn đến nhà hắn ăn cơm.
Vu trạch cách Song Hồng lâu không xa, ước chừng đi qua hai căn nhà nhỏ là đến.
Hai cánh cửa mở ra, mùi thơm của thịt liền phả vào mặt.
Vu Vân Vụ hướng nhà bếp gọi một tiếng: “Vân Nương, có khách tới.”
Người ở bên trong kia đáp một tiếng, đi ra ngoài. Là một người phụ nữ còn trẻ tuổi, mặc đồ ở nhà, tóc cài một cây trâm, nhìn rất gọn gàng.
“Đây là Chuyết Kinh, Tiền Vân Nương.”
Vu Vân Vụ giới thiệu: “Đây là Tiêu cô nương, đây là Ngô tiểu ca.”
Vân Nương tốc độ nói nhanh, mang theo âm sắc của vùng Giang Nam:
“Tiểu cô nương cùng tiểu ca lớn lên xinh xắn, vừa nhìn là biết có phúc khí. Vào ngồi đi, món ăn đã xong rồi.”
Bức tường ngăn cách thành một sân nhỏ, là nhà chính. Bàn vuông đã dọn xong, bàn gỗ tuy cũ nhưng rất sạch sẽ một chút dầu mỡ cũng không có.
Vu Vân Vụ cười nói: “Người tới là khách, Tiêu cô nương, Ngô tiểu ca, xin mời hai người ngồi.”
“Chúng ta tới làm khách, làm sao có thể ngồi vị trí của chủ?” Nguyệt Nha Nhi khéo léo từ chối.
Không thể thiếu khách sáo với nhau một lần, Vân Nương không dông dài, đè lên vai Nguyệt Nha Nhi làm cho nàng ngồi xuống:
“Ngươi cứ ngồi nơi này, tỷ muội chúng ta nói chuyện cẩn thận.”
Lực tay của nàng ta cũng không nhỏ, Nguyệt Nha Nhi đột ngột ngồi xuống ghế, hơi kinh ngạc: “Tay của ngươi rất có lực.”
Vu Vân Vụ cười nói tiếp:
“Đó là do nàng là nữ nhi của nhà mổ lợn. Ta cũng không dám chọc giận nàng, ta sợ nàng cầm dao chém ta cũng giống như chặt thịt.”
“Nói ai đấy!”
Vân Nương oán trách liếc hắn một cái: “Còn không vào bếp đi, giúp ta mang thức ăn ra đây!”
Vu Vân Vụ đứng dậy, đập vai Ngô Miễn một cái: “Quý trọng hiện tại.”
Ngô Miễn nhất thời không hiểu lời này có ý gì. Chờ tới khi hắn hiểu ra, Vu Vân Vụ đã đi về phía nhà bếp.
Hắn nhìn lén Nguyệt Nha Nhi một chút, phát hiện nàng đang cùng Vân Nương nói chuyện, một chút cũng không phát hiện.
Ngô Miễn không tự nhiên dời mắt đi, tai lặng lẽ đỏ lên.
Món ăn liên tiếp dọn lên, bốn món ăn cùng với cơm, một bát canh thịt, mỗi một món ăn đều có mỡ lợn, đủ để biệu hiện ra thân phận của Vân Nương.
Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp
Trong đó có một đĩa thịt viên om, lấy phần thịt nạc và mỡ, băm nhuyễn, vo thành hình tròn.
Khi nấu sẽ để dưới thịt một lớp lá, khiến món ăn đỡ bị ngán.
Vân Nương lại lấy ra một bình rượu hoa cúc, ngâm trong nước ấm, đổ ra bốn bắt.
Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều l
Dùng cái gì xóa đi buồn phiền?
Chỉ có đồ ăn ngon.
Ăn uống một hồi, Nguyệt Nha Nhi mới dần áp xuống bực tức trong lòng. Nhớ lại hành động của mình, nàng chợt thấy có chút buồn cười.
Có khi nào nàng lại mang theo tính khí đại tiểu thư hồi trước tới nơi này?
Vượt xa quá khứ, thân phận cùng cảnh ngộ khác xa, cho dù nàng có khiến bản thân tức chết cũng sẽ không có ai chú ý đến. Tuy rằng bản thân vẫn thường xuyên suy nghĩ lại, nhưng vẫn còn có chút yếu ớt.
Ví dụ như hôm nay đối đầu với Lại mụ mụ, lòng háo thắng lại vụt lên, đến nỗi cái gì cũng không nhớ nổi. Sao có thể để cho tam nương tử làm chứng cho nàng được?
Nếu như thủ nghệ của nàng vượt qua Lại mụ mụ, như vậy là Triệu phủ sẽ mất hết mặt mũi, Triệu phủ mất mặt, tam nương tử cũng không tránh khỏi mất mặt theo; nếu như mình thua cá cược, đó là tam nương tử không có mắt nhìn người, cũng làm mất mặt tam nương tử.
Dù sao thì đối với tam nương tử cũng không tốt lắm.
Không có chỗ nào lợi, chỉ vì nhất thời tức giận cá cược, tam nương tử lại cho phép. Nàng đối mình thật không còn gì để nói.
Nguyệt Nha Nhi nghĩ đến đây, trong lòng có chút cảm kích, việc đã đến nước này, nàng thế nào cũng không thể phụ lòng tình nghĩa của tam nương tử.
Cơm nước no nê, trên mặt Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng thấy ý cười.
Nàng cùng với Vân Vụ thương lượng một hồi, quyết định công thức làm kẹo hô lô bán đứt mười lượng bạc cho hắn, mình bảo đảm dạy dỗ.
Còn có một điều kiện, Nguyệt Nha Nhi muốn bày sạp hàng dưới hiên của Song Hồng lâu, tốt xấu cũng cho bản thân một mảnh ngói che trở.
Nàng cũng không đòi không chỗ tốt này, đồng ý lấy ra năm lượng bạc làm tiền thuê.
Vu Vân Vụ trong lòng tính toán một phen, cứ như vậy, có thể tay không có thêm một công thức, lại kết giao thêm một bằng hữu tốt.
Cô nương này tuổi còn nhỏ, nhưng lại có đầu óc nhanh nhạy.
Hiệp ước như vậy, ai sẽ không đáp ứng?
Hắn rót rượu hoa cúc cho Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn:
“Tiêu cô nương đầy nghĩa khí, ta làm sao có thể không đồng ý? Chỉ là quán nhà ta tuy nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng là quán trà, từ trên xuống dưới phải nuôi những người này. Mong rằng Tiêu cô nương sẽ không làm ta khó xử.”
Đây chính là nói, không thể ở dưới mái hiên Song Hồng lâu bán đồ tương tự Song Hồng lâu.
Nguyệt Nha Nhi lập tức hiểu ý, nhấc lên chén rượu, thoải mái nói:
“Đây là tự nhiên, ta làm sao cũng không thể có suy nghĩ không đúng trước mặt Tây Thi. Chúng ta nhất định có thể cùng tiến.”
Nhìn thấy bầu không khí hòa hợp, Nguyệt Nha Nhi thừa cơ nói chuyện nàng cá cược với Lại mụ mụ ra.
Chờ đến khi nàng nói rõ mười mươi ra, Vu Vân Vụ cau mày nói:
“Triệu phủ Lại mụ mụ, ta cũng đã từng nghe nói, ốc bơ nàng ta làm, tuyệt đối là ngon nhất. Ít nhất cũng được hai mươi ba mươi năm, đúng là gừng càng già càng cay.”
“Thứ cho ta nói thẳng. ”
Vu Vân Vụ nghi hoặc: “Tiêu cô nương là có công thức làm ốc bơ gia truyền?”
Ngô Miễn đang yên lặng bỗng nhiên mở miệng: “Ta xưa nay chưa từng nghe nói, nhà ngươi còn có loại công thức này.”
Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng mặt sang bên, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Từ trước không có, không có nghĩa là sau này cũng không có.”
Nàng đơn giản mở nắp hộp bên cạnh ra, lấy ra một đĩa ốc bơ
“Đây là tam nương tử tặng ta, để cho ta làm cái tham khảo. Thử một cái đi?”
Kỳ thực trong đĩa cũng không có nhiều, chỉ có sáu cái.
Nguyệt Nha Nhi lúc trước còn ăn một cái, giờ lấy đĩa ốc bơ này ra trông thật là ít ỏi.
Vu Vân Vụ cười nói: “Này cũng không cần, vật này trước giờ quý giá. chúng ta gia quanh năm suốt tháng cũng không mua được mấy lần, ngươi mang về chậm rãi nghiên cứu đi.”
Cho tới Ngô Miễn, hắn vốn là không thích đồ ngọt, vì thế chỉ nhìn lướt qua, tiếp tục ở trong đầu tìm kiếm xem hắn có quen biết ai biết cách làm ốc bơ hay không.
“Thử một cái, mùi vị cũng rất được.”
Nguyệt Nha Nhi ân cần, giống như đĩa ốc bơ này là nàng tự mình làm, mà không phải là Lại mụ mụ làm.
Đang nói chuyện, Vân Nương vén rèm đi ra : “Đồ gì tốt? Có mấy phần thật giả, cho ta ăn một cái.”
Nàng trực tiếp cầm lấy một cái ăn: “Ốc bơ này làm tốt lắm, vừa ngọt vừa mềm.”
Vu Vân Vụ đang muốn cản, chưa kịp, liền nói: “Tổng cộng không còn mấy cái mà ngươi còn ăn, Tiêu cô nương còn muốn nghiên cứu.”
“Không có chuyện gì.”
Nguyệt Nha Nhi đầy hứng thú nói: “Vân Nương, ngươi nói một chút coi, ốc bơ này ngươi nếm ra vị gì?”
“Vị sữa cùng vị ngọt, làm sao vậy?” Vân Nương không hiểu chuyện gì.
Nguyệt Nha Nhi hơi nghiêng người về phía trước:
“Muốn làm một đầu bếp tốt, nhất định có một đầu lưỡi tốt. Giống như người học nhạc khi nghe tiếng sao trúc, theo bản năng sẽ nhận ra đấy là tiếng sáo. Ta ăn đồ ăn, cũng sẽ phân biệt được nguyên liệu bên trong.”
“Vị sữa bắt nguồn từ sữa bò, vị ngọt là của đường mía chứ không phải là đường mật ong. Mùi dầu dày đặc, chỉ Dương Chi mới có cái cảm giác này. Vì thế số nguyên liệu cũng chỉ có mấy loại này.”
Vân Nương cười nói: “Cái miệng này của ngươi thật là điêu. Nhà mẹ đẻ của ta bán thịt heo, không thích nhất loại khách này. Tươi hay không chỉ cần một chút là nhìn ra.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn nàng, lại dõi mắt nhìn Vu Vân Vụ: “Vì thế, ta có cái yêu cầu quá đáng.”
“Ta trẻ tuổi, không biết nên đi nơi nào mua sữa bò cùng với Dương Chi, vì thế muốn hỏi một câu.”
Vân Nương nói tiếp: “Dương Chi ta biết có một nhà , còn sữa bò.”
Nàng hỏi Vu Vân Vụ: “Ngươi biết nhà ai bán sữa bò?”
Vu Vân Vụ cau mày nói: “Sữa bò để làm ốc bơ, đương nhiên phải là loại tốt nhất. Nghe nói bên trong Triệu phủ còn nuôi nguyên một con bò.”
Nguyệt Nha Nhi gật gù: “Tam nương tử đã nói với ta rồi. Là do thủ hạ của Lại mụ mụ nuôi, ta cũng biết không.”
Vu Vân Vụ nhẹ nhàng khoanh tay trước bàn vuông, nói rằng: “Ta có biết một người, chỉ là không biết hắn có còn nuôi bò hay không.”
“Vu đại ca có thể nói, ta tìm một chút là được.” Nguyệt Nha Nhi vội hỏi.
“Người kia họ Lỗ, mọi người gọi hắn là Lỗ Bá. Nhà hắn cách xa nơi này, chỉ sợ ngươi không nhớ được.”
Vu Vân Vụ hắng giọng một cái, thì thầm:
“Đi qua phố lớn miếu Quan Đế, đi về hướng sông Đông Việt, thì thấy một con đê, trên đê có cây liễu. Đi thêm tầm một dặm, nhìn thấy có một con ngõ nhỏ, đi vào trong ngõ đấy. Phía cuối sẽ thấy một ngôi nhà tranh, rào tre quấn dây mướp là đúng nhà cần tìm rồi.”
Hắn nói cái gì mà đầu tiên đi qua phố miểu Quan Đế, con đê, Nguyệt Nha Nhi lúc đầu còn cố gắng nhớ kỹ, chờ sau khi nghe hết, cả người đều không ổn.
Hiện tại lại không có hệ thống chỉ đường, muốn tìm đường chuẩn thực sự là một chuyện rất phiền toái.
Với lại Vu Vân Vụ nói địa chỉ rõ ràng như vậy, sợ là muốn cho nàng tự tìm đường đi.
Nguyệt Nha Nhi cười khổ nói: “Vu đại ca, ngươi chắc đang trêu ta đúng không. Như thế này thì ai có thể nhớ được?”
Vu Vân Vụ cười ha ha. Cười xong mới nói: “Cái này cũng có chút phiền phức, ta mấy ngày nay bận rộn, không thể đưa ngươi đi được.”
Hắn nói tiếp: “Thật ra ta có thể viết lại cho ngươi, ngươi biết chữ không?”
Nguyệt Nha Nhi khiêm tốn nói: “Cũng nhận ra được vài chữ.”
Vu Vân Vụ gật đầu: “Nghe cách ngươi nói chuyện là ta biết ngươi là người có kiến thức. Không giống Vân Nương nhà ta, giống như sư tử hà đông.”
Mấy chữ phía sau hắn có ý hạ thấp giọng, nhưng vẫn bị Vân Nương nghe thấy. Nhất thời phát hận, đánh hắn một cái: “Nói cái gì đó!”
Vu Vân Vụ liên tục xin tha, Vân Nương lại lườm hắn mấy cái, rồi mới buông tha cho hắn, đứng lên nói: “Ta đi lấy giấy bút đến.”
Vân Nương xoay người đang muốn đi, lại bị Ngô Miễn gọi lại.
“Đi qua phố lớn miếu Quan Đế, đi về hướng sông Đông Việt, thì thấy một con đê, trên đê có cây liễu. Đi thêm tầm một dặm, nhìn thấy có một con ngõ nhỏ, đi vào trong ngõ đấy. Phía cuối sẽ thấy một ngôi nhà tranh, rào tre quấn dây mướp là đúng nhà cần tìm rồi.”
Ngô Miễn nhấc mắt nhìn về phía mây mù, ngữ khí nhàn nhạt: “Đúng hay không?”
Bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Đôi mắt Nguyệt Nha Nhi tròn xòe: “Vậy mà ngươi lại nhớ được?”
“Vẫn nhớ được.”
Ngô Miễn nói: “Ở bên ngoài đi lại nhiều, vẫn có thể nhớ được.”
Vu Vân Vụ liên tục xua tay: “Ta chỉ nghe một lần cũng không có khả năng nhớ được như thế.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi nói: “Bên cạnh ngươi có người có trí nhớ tốt, đỡ tốn giấy bút.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn Ngô Miễn cười: “Ngươi thật sự nhớ được? Vậy ta cũng không cần lấy giấy mực của Vu đại ca nữa. Quay về ngươi lại nói thêm mấy lần cho ta nghe, ta cũng nhất định có thể nhớ kỹ.”
“Được.”
Đã hỏi được nguồn cung, khối đá lớn trong lòng Nguyệt Nha Nhi mới hạ xuống được.
Nàng cùng với vợ chồng bọn hắn uống thêm hai chén rượu, nói thêm mấy câu mới đứng dậy cáo từ.
~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Đổi tiền bạc thật sự rất phiền phức, tôi chỗ này chọn dùng chính là:
Một lượng bạc trắng = nhất quán tiền đồng.
Một tiền đồng là một văn, một ngàn văn là một quán.
Một hai là mười tiền, một tiền là vô cùng.
Xin mọi người thông cảm nhiều hơn.