Chương 88: Thế nào cũng phải có kết thúc

Hạ đi thu đến, từng trận mưa rơi.

Nguyệt Nha Nhi xuống kiệu, tiểu nha hoàn vội vàng che dù tiếp đón.

Tứ hợp viện cao hai tầng lầu trước mặt này, chính là do Hoàng gia tạo thành làm đầu mối cho thương

hội Kinh Thành. Tấm biển trước cửa mới treo lên không lâu, bây giờ bị nước mưa giội rửa, càng có vẻ

sạch sẽ. Hôm nay là thương hội Kinh Thành khánh thành, lần thứ nhất làm hội nghị đàng hoàng ra

dáng, các thương hộ có chút danh vọng cũng đến, già trẻ lớn bé tụ tập dưới một mái nhà, có rất

nhiều người mặc tơ lụa làm áo bào, vừa nhìn đã thấy rất khí thế.

Bên trong đường thính chư vị đang xì xào bàn tán, mãi đến tận khi hai cánh cửa mở ra, Nguyệt Nha

Nhi đi tới giữa đám người, bỗng nhiên yên tĩnh lại. Hoàng hội trưởng ôn hòa cười cợt, mời nàng tới

ngồi—— ghế bên trái chủ trì trống không.

Vốn dĩ Hoàng gia chỉ xếp đặt hai mươi, ba mươi tấm ghế, cho rằng sẽ không có nhiều người đến như

vậy. Bởi vì bọn họ sợ lúc làm thương hội, có

rất nhiều thương nhân cảm thấy vô dụng, có mấy người còn tưởng rằng vào thương hội còn mất nhiều

tiền, cũng không quá tình nguyện. Nhưng mà hôm nay vừa nhìn, nhiều người đến như vậy, chỉ có thể

chậm chạp lấy ra rất nhiều băng ghê, tuy rằng chen chúc một chút, nhưng tốt xấu cũng để mọi người

có nơi để ngồi.

Chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, nha hoàn gã sai vặt dâng trà, từng người lặng lẽ đẩy cửa ra

ngoài, đóng cửa lại. Hoàng hội trưởng hắng giọng một cái, nói: “Ta cũng không nói nhiều, bây giờ

chiến sự Liêu Đông đang khẩn cấp, chư vị hôm nay lại đây, chắc đều đã nhận được bố cáo mới phát của

Hộ bộ.”

Hôm qua mới phát bố cáo, tổng cộng có ba việc lớn: Cái thứ nhất là lập tức thực hành “luật pháp mở

cửa”; cái thứ hai là Hộ bộ phát hành phiếu kho bạc; mà thứ ba chính là năm sau ở phía nam phủ

Nghiễm Châu sẽ xây một bến càng mới, chấp thuận mười ba nhà thương hộ mang “Thương dẫn”, ra biển

mậu dịch.

Mỗi một dạng, đều cùng thương hộ cùng một nhịp thở. Do tối hôm qua thiệp mời thương hội đến tay các

thương nhân lớn, hôm nay mới có nhiều người đồng ý tới nơi đây như vậy, nhiều là muốn có quen biết

với những thương nhân khác.

Ngồi ở ghế bên phải chủ trì là lão bản của quán bạc, Hình gia. Hắn đưa tay trong tay áo ra, tầm mắt

di chuyển trên người Nguyệt Nha Nhi đi một vòng, nói: “Không phải là, Tiêu lão bản làm việc trong

hoàng điếm sao, điều phải làm có lẽ sẽ biết nhiều hơn chúng ta?”

Nguyệt Nha Nhi cầm chén trà trong tay nhẹ nhàng đặt trên bàn: “Biết một chút.”

Nàng giải thích đơn giản như thế. Cái gọi là “luật pháp mở “, được đặt ra cho riêng việc vận chuyển

lương thảo thời chiến, ý tứ là “Quân thủ một bên, dân cung cấp lương thảo, muối trong đó, vì chỗ

then chốt đó, cố viết là khai trung” . Bây giờ khu vực Liêu Đông cần gấp lương thảo với quân giới,

nhưng triều đình cũng không có nhiều người để điều đến vận chuyển quân lương như thế, vậy nên muốn

để thương nhân hỗ trợ vận chuyển lương thực. Nếu là thương nhân, tự nhiên sẽ có nguyên tắc của

thương nhân, không có ai đồng ý mất công sức lại không đạt được kết quả tốt, vận chuyển quân lương

tuy với đất nước có lợi, nhưng thương nhân có thể thu được lợi ích troNg đó cũng không nhiều, bởi

vậy cũng hơi không tình nguyện.

Vậy làm sao có thể khiến cho thương nhân cam tâm tình nguyện vận chuyển lương thảo đây? Chỉ có thể

dụ dỗ, nếu như cho một củ cà rốt trước mặt con la, muối chính là cà rốt vào lúc này. Tầm quan trọng

của muối, không cần nói cũng biết, không ít phú thương thời xưa đều lập nghiệp do bán muối. Nhưng

muối này, cũng không phải muốn bán là bán, nhất định phải có muối dẫn. Từ trước nếu như muốn lấy

được một tấm muối dẫn, nhất

định phải nộp phí muối dẫn với nha môn, đồng thời cũng phải có quan hệ mật thiết với nha môn, dù

sao muối dẫn cũng có sổ sách riêng.

Mà “Khai trung pháp” vừa ra, các bước thu muối dẫn cũng không giống trước, lần lượt là báo trung,

thủ chi, thị dịch. Điều quan trọng nhất, chính là muối thương phải dựa theo yêu cầu của quan phủ,

vận chuyển lương thảo đến khu vực kho lúa được chỉ định, mới có thể đổi lấy muối dẫn.

“Ý này, có phải là chỉ cần có thể làm theo thông báo của quan phủ vận chuyển lương thảo đến tiền

tuyến Liêu Đông, là đã có thể đổi lấy muối dẫn hoặc phiến muối?” Một thương nhân không thể chờ đợi

được nữa hỏi, lúc trước có thể mua được muối dẫn chỉ có những muối thương kia, bọn họ là người đến

sau ngay cả cơ hội chia canh cũng không có, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ một đống núi vàng núi bạc

này.

Nguyệt Nha Nhi gật gật đầu.

Bảo Bạc điếm Hình gia nhìn người kia một chút, cười nhưng không nói, trong lòng hắn nghĩ: Những

muối thương có sẵn mối dẫn kia có chịu nhường ra cho người ngoài? Làm gì mà phải mơ giấc mộng xuân

lớn như vậy. Triều đình làm ra điều lệ như thế, không phải là đang buộc muối thương đi vận chuyển

lương thảo sao? Trong lòng hắn càng để ý việc quốc trái hơn.

Cái gọi là quy tắc quốc trái, các thương nhân vừa nghe đã hiểu rõ, không phải là giống các tiểu môn

tiểu hộ đặt bạc vụn trong khố để nhận lợi nhuận sao? Chỉ có điều nơi nhận tiền dư này lại biến

thành quốc khố thôi. Quốc trái cho lợi nhuận, cũng bằng xấp xỉ bách tính đặt trong cửa hàng thu lợi

nhuận, chỉ là dù sao có sổ sách triều đình, cũng sẽ chắc chắn hơn là đặt trong cửa hàng nhà nào

đấy, dù sao tốc độ ôm tiền chạy của cửa hàng cũng nhanh hơn so với tốc độ thay đổi của triều đại.

Chỉ là đối với thương nhân mà nói, đem tiền ấn theo giới hạn năm mà gửi cũng không phải chuyện tốt

gì. Hình gia vốn có ý định mua hai tấm phiếu quốc trái, lại nghe Tiêu lão bản nói mua thật nhiều

quốc trái, sợ là bên trong có duyên cớ gì.

Hình gia cười ha hả hỏi Nguyệt Nha Nhi: “Nghe nói Tiêu lão bản mua không ít quốc trái? Có nội tình

gì không.”

Nguyệt Nha Nhi mới vừa nói chuyện một lúc lâu, lúc này cầm lấy chén trà chậm rãi dùng trà, dẫn tới



thương hộ đang ngồi liên tiếp nhìn nàng, muốn thúc dục nàng nói lại không dám.

Kỳ thực quốc trái này vốn dĩ là dự định phân chia cho tôn thất với quan lại, nhưng Nguyệt Nha Nhi

cho rằng, nếu như có thể gây nên làn sóng lấy quốc trái trong thương nhân, khiến cho bách tính noi

theo, hiệu quả so với người trước thực sự tốt hơn nhiều.

Chờ điếu đủ khẩu vị, nàng mới không chút hoang mang mà đem chén trà thả xuống, muốn nói lại thôi,

giống như đang kiêng kỵ cái gì, chỉ nói: “Kỳ

thực cũng không có gì.”

Nàng càng không chịu nói, những người khác càng cho rằng nơi này nhất định có bí mật. Đợi đến khi

lần hội nghị này kết thúc, Hình gia lôi kéo Hoàng hội trưởng, cùng đi hỏi Nguyệt Nha Nhi.

“Bộ đồ trang sức này, là tác phẩm tâm đắc nhất của sư phụ trong bạc điếm nhà ta, mong Tiêu lão bản

vui lòng nhận cho.”

“Thế này sao được?”

Hoàng hội trưởng cười theo: “Tiêu lão bản, ngươi chỉ cần nhận lấy, Hình gia là người thoải mái,

đối nhân xử thế không nói. Cái này cũng là muốn kết giao bằng hữu với ngươi.”

Nghe vậy, Nguyệt Nha Nhi thoải mái nhận lấy, lúc này mới để tiểu nha hoàn thu.

Mắt thấy nàng thu đồ rồi, Hình gia thoả mãn, cười hỏi: “Lúc nãy nhiều người, Tiêu lão bản nhất định

không tiện nói hết, bây giờ cũng không có người ngoài, không bằng nói chút tin tức cho chúng ta

biết là được, có tiền thì cùng kiếm lời mà.”

Nguyệt Nha Nhi dõi mắt nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng lại nói: “Không được nói cho người khác

biết.”

“Nhất định nhất định.”

“Nghe nói, hoàng gia có ý định chọn một hoàng thương, để hoàng thương đến quản việc của hoàng điếm.

Các khoản quốc trái cũng muốn đưa đến ngự tiền, lúc này ngươi mua nhiều quốc trái chút, đến thời

điểm có thể lưu lại ấn tượng tốt trước mặt hoàng gia, chẳng lẽ không được ư?”

Hóa ra là như vậy!

Hình gia bỗng nhiên tỉnh ngộ, hàn huyên vài câu, vội vội vàng vàng đi rồi, hắn muốn mau mau lấy bạc

đi mua quốc trái.

Mắt thấy mọi người tản đi, Hoàng hội trưởng mới nói: “Kỳ thực lời này, Tiêu lão bản nên ngầm nói

với ta.”

“Không có chuyện gì, người biết cũng không nhiều.”

Người biết không quá nhiều. Nàng cố ý chọn Hình gia nói tin tức này, bởi vì Hình gia cùng mấy nhà

đại thương hộ ở Kinh Thành có liên lạc thân thiết, hắn biết rồi, chẳng khác nào những nhà khác cũng

biết.

Ngày thứ hai phát hành quốc trái, quan lại phụ trách Hộ bộ đang trên đường đi tới nha môn, vẫn than

thở, rất là phát sầu. Ngày hôm qua một cả ngày, nhiều người đến xem náo nhiệt, nhưng lại ít người

mua vàng ròng bạc trắng. Ngoại trừ Tiêu lão bản mua rất nhiều quốc trái, bán đi cũng không nhiều.

Nếu không xong được nhiệm vụ này thì nên làm gì bây giờ?

Hắn cũng có chút sợ đi nha môn.

Ai biết vừa xuống kiệu, đã thấy một nhóm người đứng trước nha môn, đều tranh nhau chen lấn muốn mua

quốc trái. Có chút giàu nứt đố đổ vách, trực

tiếp đem một hòm bạc mở ra, miễn cưỡng muốn đi vào trong nha môn đưa, quan lại nhìn nhau sửng sốt.

Bạc có, vận lực cũng có, những chuyện khác cũng dễ nói.

Lương thảo quân nhu cuồn cuộn không ngừng từ các nơi đưa tới Liêu Đông, quá nửa là do thương nhân

gánh chịu vận chuyển. Bởi vì Nguyệt Nha Nhi là người trần thuật, vì thế có rất nhiều việc của

thương nhân không thể thiếu sự nhìn chằm chằm của nàng, bất cứ lúc nào cũng phải kiểm tra thiếu

sót.

Lần bận bịu này, liền không có lúc nào ngừng nghỉ.

Cây hoa quế ở Kinh Thành lại hết mùa nở, ăn bánh hoa quế một lần cuối cùng, mùa đông đúng hẹn mà

tới; hương thơm của hoa mai quanh quẩn Kinh Thành, nghênh đón tuyết trắng bay đầy trời như lông

ngỗng; đông đi xuân đến, lại đến lúc ăn bánh xuân.

Kinh Thành Hạnh trạch năm ngoái đưa đến một cây hạnh hoa, xuân đến, nụ hoa mới nở ra. Sáng sớm một

hôm, Nguyệt Nha Nhi tỉnh lại, bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi hoa cực kì nhàn nhã, đẩy song cửa

ra nhìn.

Hạnh hoa nở.

Nàng một mình đứng dưới song cửa, thân đơn bóng chiếc nhìn hạnh hoa một lúc, hơi hơi mộng lung

phiền muộn.

Cái thời tiết này, hoa hạnh ở Giang Nam nhất định sẽ nở rất nhiều. Hơi có mưa bay.

Đều là “Bên trong quyển lữ khách thời gian, tin tức đến trong tiếng mưa rơi trên hạnh hoa.” Hạnh

hoa nở ngày thứ hai, tin tức Liêu Đông đại thắng truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, phố lớn ngõ nhỏ

lại đốt pháo, náo nhiệt như thể tết đến.

Lần thứ hai Nguyệt Nha Nhi vào cung, quý phi đã thăng Hoàng quý phi, tuy rằng lễ sắc phong còn chưa

làm, nhưng ý chỉ đã hạ xuống, lúc Nguyệt Nha Nhi thỉnh an, cũng phải theo cung nhân xưng hô gọi

nàng là Hoàng quý phi. Chờ Nguyệt Nha Nhi hành xong lễ, Hoàng quý phi gọi cung nữ chuyển một cái

cung đôn nhỏ đến, bảo nàng ngồi.

Trong lòng Nguyệt Nha Nhi nắm chắc, lúc này gọi nàng tiến cung, quá nửa là luận công phát thưởng.

Quả nhiên, sau hai câu hàn huyên, Hoàng quý phi mặt mày mỉm cười, nói: “Lần này, ngươi lập công

lớn. Phong ngươi làm cáo mệnh, có được không?”

Cung nữ đứng xuôi tay một bên nghe xong lời này, trong lòng cực kỳ ước ao. Cõi đời này của nữ tử,

có thể kiếm được một cái cáo mệnh, là hiếm thấy cỡ nào, nếu nàng là Tiêu Nguyệt, tất nhiên sẽ lập



tức khấu tạ ân điểm của Hoàng quý phi mới đúng.

Nhưng mà Nguyệt Nha Nhi yên tĩnh một lúc, lại dứt khoát đứng dậy, cúi đầu mà bái: “Nguyệt Nha Nhi

cả gan, càng muốn một cái tên ‘Hoàng thương’.”

Hoàng quý phi trầm mặt xuống, tiếng nói: “Ngươi là một nữ tử, sao có thể phong làm hoàng thương?”

Nói tới phần này, Nguyệt Nha Nhi chỉ có thể cắn răng nói: “Dân nữ từng nghe tới một câu nói, ‘Ta

khuyên trời trùng chấn hưng, không bám vào một khuôn mẫu mà đối xử với nhân tài.’ chỉ cần là có

tài, sao có thể không sử dụng?”

“Được lắm ‘Ta khuyên trời trùng chấn hưng, không bám vào một khuôn mẫu mà đối xử với nhân tài.’ “

Giọng nam này truyền tới từ sau tấm bình phong. Sau khi nghe tiếng, Hoàng quý phi cũng đứng lên

đến, cười dài mà nói: “Thần thϊếp đã sớm nói, nha đầu này không phải chỉ cần một cái cáo mệnh là có

thể đuổi đi.” Từ sau tấm bình phong đi ra, không phải hoàng gia thì là ai?

Dù có thông tuệ như Nguyệt Nha Nhi, cũng phải sững sờ một lúc, chờ phục hồi tinh thần lại, lập tức

hành đại lễ.

Hoàng gia ngồi xuống trên tọa, giữa lông mày còn niềm vui chiến thắng ở Liêu Đông.

“Ngươi là người thông tuệ, nói vậy cũng biết, nếu như ngươi là hoàng thương, sẽ đưa tới bao nhiêu

chê trách.”

“Người chỉ cần sống sót, thì sẽ có chê trách, nếu như tất cả mọi thứ đều sợ, chẳng phải là cho dù

có làm thế nào cũng không thể sống theo tâm ý của mình sao.”

Nghe xong lời này, hoàng gia bắt đầu cười ha hả, chỉ vào Nguyệt Nha Nhi nói: “Ngươi thật sự là một

nữ tử kỳ tài, cũng được, dù sao cũng chỉ là một cái tên tuổi, theo ngươi thôi.”

Hoàng quý phi cười nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi: “Còn không mau khấu tạ thánh ân.”

So với tên tuổi hoàng thương, càng quan trọng hơn chính là hoàng gia lệnh cho Nguyệt Nha Nhi ở

Giang Nam xử lý sản nghiệp của hoàng điếm, chủ yếu là lá trà.

Sau thời gian lần đó, Nguyệt Nha Nhi chỉ cảm thấy giống như ở trong mơ, có chút mờ mịt. Tạ ân thế

nào, ra khỏi cung thế nào, đều có loại cảm giác xa vời như soi gương xem hoa.

Nàng ngồi trên thuyền nam quy, trong thời tiết cò bay tán loạn mà trở lại Giang Nam. Mãi đến tận

khi thấy Ngô Miễn đang chờ bên bến đò, trái tim Nguyệt Nha Nhi mới dần dần quay lại hiện thực.

Hắn đứng bên bờ sông, quay lưng với một cây liễu, lá liễu phía sau đung đưa, mông lung như tuyết.

Nàng bước nhanh đi tới, nhào vào trong l*иg ngực của hắn. Ngô Miễn vững vàng mà ôm nàng vào lòng

ngực.

Nguyệt Nha Nhi nghe thấy âm thanh, cười giống như hài tử ăn vụng đường: “Miễn ca nhi.”

Ngô Miễn nhẹ nhàng vỗ về tóc mây của nàng: “Ta đây.” “Miễn ca nhi.”

“Ừm?”

“Miễn ca nhi.” “Sao vậy?”

Nguyệt Nha Nhi ngẩng mặt lên nhìn hắn, mặt mày tươi tắn: “Không có gì, ta chỉ muốn gọi chàng.”

Nàng thân mật dụi dụi trên quan bào của hắn: “Ta thật sự đã trở thành hoàng thương!”

Ngô Miễn nhẹ nhàng cười lên: “Ừm, ta kiêu ngạo vì nàng.” Hắn nắm tay nàng, mười ngón đan xen:

“Chúng ta về nhà thôi.” “Ừm, đi về nhà.”

Lá liễu bay tán loạn, người cũng trở về, nước xa xôi, vang lên như tiếng trường ca.

Hạnh viên cây hạnh lại kết quả, nặng trình trịch treo đầy đầu cành cây. Hoa nở hoa tàn, hoa rơi nở,

sức sống mãnh liệt này, đều đang sinh sôi. Giống như mùi thơm bay ra từ đồ ăn, tồn tại vĩnh viễn.



Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy vui sướиɠ, cảm ơn các tiểu thiên sứ đã làm bạn cổ vũ suốt chặng

đường, thương các bạn Thanks

Đến tiếp sau còn có phiên ngoại nha~ có nội dung nào muốn thấy ở phiên ngoại, mời nói cho tôi biết

trong phần bình luận~

Văn án kế tiếp《 tiểu thực quan ở minh cung 》, là liên quan tới chuyện cũ

của Minh Hiếu Tông Đế, chuyên mục tác giả sưu tầm được ( dài dòng văn tự xong xuôi cảm nghĩ )

Lần đầu tiên viết tiểu thuyết, vốn dĩ chỉ muốn viết chút chuyện cũ chậm rãi, không nghĩ tới có thể

ký kết hợp đồng, có thể vào V, còn có nhiều tiểu thiên sứ làm bạn với tôi cùng bản văn này như vậy.

Nói ra thật xấu hổ, lúc đầu viết áng văn này, ngay cả đại cương cũng không có, một quãng thời gian

rất dài đều phát triển trong thế giới văn học thích làm gì thì làm cái đó, nghĩ ra một đóa hoa liền

cho một đóa hoa nở, muốn một trận mưa liền có một trận mưa. Vốn dĩ tôi cho rằng cuốn sách này nhiều

nhất chỉ mười vạn chữ, nhưng sau khi viết hết tình tiết nhỏ, cho nhân vật dưới ngòi bút lớn lên,

cũng làm cho 《 quán ăn nhỏ của mỹ nhân 》 đầy đặn lên. Cho dù xong xuôi hay không, chuyện cũ ở hẻm

Hạnh Hoa nhất định có thể tự mình sinh sôi.

Lực bút của tôi còn quá non nớt, không có cách nào đem mỗi nơi đều viết sinh động, thú vị. Cảm ơn

mọi người đã thông cảm cùng chống đỡ, để tôi có dũng khí tiếp tục miêu tả cái này dưới ngòi bút thế

giới.

Lúc sáng tác truyện cũ này, chính gặp tân quan dịch tình, bởi vì mọi việc không thuận lợi, mới nhấc

bút lên muốn viết một truyện cũ khả ái lại Minh

Lãng. Kỳ thực áng văn này khá giống truyện cổ tích, không có người nào chán ghét, việc nào phiền

lòng, hết thảy đều là Minh Lãng. Tôi hầu như đã xóa đi tất cả âm u, để cho hai người Nguyệt Nha

Nhi, Miễn ca nhi trải qua cuộc sống tự do tự tại, cũng bởi vậy hầu như không có xung đột nào. Lúc

tôi viết truyện này đã sớm chuẩn bị tâm lý rời đi, không nghĩ tới trên chuyến hành trình này lại có

thể gặp được nhiều độc giả khả ái như vậy.

Lần thứ hai cảm ơn các tiểu thiên sứ, tôi sẽ dẫn trước sự ủng hộ, cổ vũ của mọi người để~ tranh thủ

có thể sáng tạo ra truyện cũ càng tốt hơn.

Cầu mong cho cuộc sống của mọi người, cũng sẽ giống như thế giới trong áng văn này, vạn vật Minh

Lãng*, sinh hoạt khả ái, tương lai có hi vọng. (*sáng sủa, suôn sẻ)