Chương 47: Bánh trung thu thỏ vỏ băng

Sau giờ ngọ, hai cha con ở trong cửa hàng ngồi một lúc.

Chờ đến lúc bọn họ ra khỏi Yến Vân lâu, kinh ngạc phát hiện toàn bộ hẻm Hạnh Hoa, đã tấp nập người

tới người lui.

Mới đi tới, bỗng nhiên có loại cảm giác đến sông Tần Hoài xem hội đèn l*иg.

Đặc biệt là mấy quán nhỏ ở đầu hẻm Hạnh Hoa, bất kể là bán cái gì, đều có một vòng người vây quanh,

chuyện làm ăn cũng quá tốt rồi.

Tiểu Bùi cùng Bùi phụ thấy thế, không khỏi cảm thán may mà mình thông minh đến sớm, nếu tới chậm,

chẳng phải là muốn mua cái gì cũng phải xếp hàng? Dựa theo điệu bộ này, chính là có xếp đến tối,

cũng không nhất định có thể ăn được tất cả các món ở đây.

Có điều đồ ăn vặt của toàn bộ hẻm Hạnh Hoa bọn họ đã ăn qua hết, vậy bọn họ buổi chiều làm cái gì

đây? Đang muốn nghĩ việc này, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng sáo trúc, là từ phương hướng sân khấu

kịch truyền đến. Tiểu Bùi nghe thấy thanh âm này, lôi kéo Bùi phụ đến xem sân khấu mới dựng.

Sân khấu này dựng sát bên bờ sông, không lớn, nhưng cao tới hai tầng lầu, giống như tiểu các lại

giống như tháp nhỏ. Trên sân khấu có hai cánh cửa nhỏ, một cánh cửa viết hai chữ “Sắp ra”, khác một

tấm thì lại viết chữ “Thành pha”. Nhìn quái lạ lại mới mẻ.

Trước sân khấu kịch có để mười băng ghê, nhưng đối với nhiều người như vậy

mà nói, rõ ràng vị trí là không đủ. Nhân lúc hiện tại còn sớm, Bùi phụ lập tức chiếm lấy một băng

ghế, cùng ngồi chen chúc với Tiểu Bùi.

Cũng có người ở gần đấy, thấy thế quay đầu chạy về nhà, nhấc theo cái ghế lại vội vã chạy đến,

chiếm một chỗ ngồi.

Nhưng nhìn một lúc, phát hiện hí còn chưa có mở màn, chỉ nghe trên sân khấu có người đang tấu nhạc.

Có người đi ra gọi nói: “Đây là tập luyện đấy, còn muốn chờ một lát nữa mới hát hí khúc.”

Có mấy người nghe thấy lời này, liền chạy đến những nơi khác tham gia trò vui. Nhưng Bùi phụ lo

lắng hắn vừa đi, băng ghế này liền không còn, nhìn ngồi tiểu Bùi ở trên băng ghế uốn tới ẹo lui,

hắn cười nói: “Được rồi, ta ở đây chiếm trí, ngươi đi chơi đi. Đừng chạy xa, lát hí bắt đầu thì trở

lại.” “Biết rồi.” Tiểu Bùi hân hoan nhảy nhót, lập tức chạy đi.

Tiểu hài tử cho thích náo nhiệt, hắn ỷ vào người mình nhỏ, ở trong đám người nhảy nhót lung tung.

Bởi vì hắn đã ăn qua cả con phố ăn vặt dài như con rồng này, bởi vậy Tiểu Bùi rảnh rỗi nhìn những

thứ đồ khác.

Khi hắn chạy đến cây đa lớn buộc vải đỏ, nhìn thấy phía sau cây đa có một tòa nhà, cửa nhà có một

miếng gỗ, có hai người đứng ở nơi đó nhìn. Tiểu Bùi vội vàng chạy tới, ngẩng mặt lên hỏi người đang

xem bài gỗ kia: “Thúc thúc, phía trên này viết cái gì?”

Người kia thấy hắn là một đứa bé, liền kiên trì giải thích cho hắn: “Viết chính là ‘Quán này chiêu

thương’ .”

“Cái gì gọi là chiêu thương?”

“Chính là nơi này có thể mua lại, hoặc thuê lại để làm ăn.”

Tiểu Bùi bỗng nhiên có một ý nghĩ, nếu như nhà hắn có thể ở hẻm Hạnh Hoa mở cửa tiệm, vậy có phải

mỗi ngày hắn đều có thể tới hẻm Hạnh Hoa chơi? Nếu như hắn có thể mỗi ngày tới hẻm Hạnh Hoa chơi,

vậy có phải mỗi ngày đều có thể ăn đủ loại mỹ thực?

Hắn càng nghĩ càng kích động, như một làn khói chạy đến sân khấu kịch, lôi ống tay áo phụ thân hắn,

muốn hắn đến xem.

“Không phải, chỗ này vất vả lắm mới chiếm được đấy!”

Bùi phụ bị tiểu Bùi phá đến không yên tĩnh, chỉ có thể đi cùng hắn. Chờ bọn hắn đi tới trước cây

đa, lại có nhiều người đang cẩn thận nhìn miếng mộc bài.

“Nơi này mở cửa tiệm, vị trí không sai. Ngươi thấy hẻm Hạnh Hoa hôm nay náo nhiệt như vậy, sắp sửa

đuổi kịp một bên sông Tần Hoài rồi.”

Một người thở dài nói.

“Vậy thì cũng phải luôn náo nhiệt mới được!”

Một người mặc áo lam khác phản bác: “Ai biết chỗ này có thể náo nhiệt bao lâu đâu?”

Tiểu Bùi nghe xong không cao hứng: “Hạnh Hoa quán ở đây bao lâu, chỗ này có thể náo nhiệt bấy lâu!”

Người áo lam theo thói quen muốn phản bác, lại nghe thấy đây là âm thanh giòn tan, không khỏi không

còn ý định tranh cãi, khịt mũi coi thường: “Ngươi thích, ngươi bảo phụ thân ngươi mua đi.”

Nói xong, hắn liền đi.

Tiểu Bùi quay đầu nhìn phụ thân hắn: “Phụ thân, nhà chúng ta không phải có tiền sao? Nếu không thì

mở quán ở nơi này làm ăn đi, khẳng định kiếm được tiền! Ngươi nhìn những quán nhỏ bán đồ ăn kia



kìa, bu đầy người.” Bùi phụ vốn đang suy nghĩ, nghe thấy lời này nở nụ cười: “Vậy ngươi nói một

chút, người ta bán điểm tâm, bán đồ ăn vặt, chúng ta bán cái gì?” “Bán bánh nướng! Nãi nãi làm bánh

nướng, ăn ngon nhất!”

Lời này là thật, bởi vì Bùi gia có đầu bếp nữ, Bùi nãi nãi trong ngày thường rất ít xuống bếp, trừ

phi là làm bánh nướng.

Nàng cố ý tìm người đánh làm một vại nước rất lớn, bên trong đặt một cái chậu than.

Vắt mì chia thành nắm bột to, dùng tay viên thành hình tròn, nặn ra một cái ổ bánh nhỏ. Thích ăn

ngọt, liền bỏ thêm một thìa đường; thích ăn mặn, liền bỏ thêm thịt heo băm với hành.

Đem viên bột cán thành miếng mỏng, để sát thành vại nước. Chờ khi vại bị nung nóng bánh bên ngoài

nướng đến vàng vàng xốp xốp, lại dùng cặp gắp than lấy ra, liền có thể ăn. Bánh nướng mới ra lò,

vẫn còn có khói tỏa ra.

Nhân lúc còn nóng cắn một cái, vỏ ngoài giòn theo tiếng mà nát, bên trong có nước đường chảy ra,

lại ngọt lại giòn. Tiểu Bùi một hơi có thể ăn hai cái. Bùi phụ nghe xong tiểu Bùi nói, ngược lại

cảm thấy việc này có tính khả thi. Lúc này bỗng nhiên có người vỗ vỗ bả vai hắn, quay đầu lại nhìn,

là đồng liêu ở huyện nha của hắn.

“Ngươi cũng tới xem trò vui? Cũng đúng, ta nhớ ngươi là thích ăn ngon nhất.” Đồng liêu cười xoa bóp

mặt tiểu Bùi, cùng Bùi phụ lên tiếng chào hỏi. Bởi vì thấy bọn họ hai người nhìn chằm chằm một khối

mộc bài, vị đồng liêu kia cũng đến gần nhìn.

“Ây, nơi này cũng thực không tồi.”Hắn nhỏ giọng cùng Bùi phụ nói: “Ta đã nói với ngươi, hẻm Hạnh

Hoa này ngày sau nhất định sẽ thịnh vượng.” “Nói thế nào?” Bùi phụ nghe hắn nói mê hoặc, không khỏi

hỏi.

Đồng liêu nhìn ngang liếc dọc, ép âm thanh càng nhỏ: “Nghe nói gần nhất Lý Tri phủ cũng mang theo

mấy vị quan đến nơi này mua phòng.”

Bùi phụ sững sờ.

Hắn còn chưa nghĩ rõ ràng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Đồng La, một tiếng lại một tiếng:

“Hạnh Hoa quán —— nhận thưởng —— sắp bắt đầu rồi—— “ Tiểu Bùi kéo phụ thân hắn liền chạy.

Nhận thưởng của Hạnh Hoa quán, vậy mà lại cử hành ở chỗ sân khấu kia. Có tiểu cô nương nâng một cái

hộp, bên trong có đủ loại giấy màu. Người lấy đủ chín con dấu đều có thể đi lên bốc một lần, mở ra

xem, có thể nhìn thấy bên trong vẽ ra hoa gì.

Bùi phụ định tự mình lên bốc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Tiểu Bùi đứng bên người,

hắn chỉ có thể nhường cơ hội nhận thưởng này.

Tiểu Bùi lên trước bốc lấy một tờ giấy, đang muốn rút ra, chẳng biết vì sao cảm thấy cái này không

được, hắn lại lần nữa cầm một cái khác.

Mở ra xem, bên trên vẽ hạnh hoa.

Tiếng tỳ bà đồng loạt vang lên, Tiêu lão bản một thân trang phục đi lên trên hí đài, bắt đầu đọc

giải thưởng.

Là đọc từ dưới lên trên, người có hoa mai trong tay, có thể đến lấy một hộp bánh trung thu thỏ ngọc

vỏ băng. Đồng liêu của Bùi phụ rút trúng chính là cái này.

Tiểu Bùi nhìn thấy hắn cầm bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng, liền đến gần nhìn.

Bánh trung thu này vậy mà lại là màu trắng, khó trách lại gọi là vỏ băng. Chỉ thấy bánh trung thu

này tạo thành hình một con thỏ, rất sống động. Tiểu Bùi hiếu kỳ, nhẹ nhàng nặn nặn, lại có thể trở

lại bình thường.

Bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng đẹp như vậy, ai có thể cam lòng ăn đây? Hắn đang muốn nói, chỉ thấy

đồng liêu của Bùi phụ cầm lấy một cái, cắn một miếng: “Là nhân bánh đậu xanh, ăn ngon.”

Tiểu Bùi “Oa” một hồi khóc.

Bùi phụ đồng liêu cho rằng hắn đang thèm, cầm lấy một cái bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng, cho hắn:

“Ngươi ăn đi, mùi vị thật sự rất ngon.”

Hai người lớn khuyên vài câu, tiểu Bùi mới ngậm lấy nước mắt ăn một cái. Ăn ngon thật.

Giải thưởng đọc một cái lại đến một cái, mỗi một loại đều là điểm tâm ăn ngon. Nhưng mà nghe tới

nghe lui, đều không nghe thấy hạnh hoa.

Chỉ còn một giải thưởng cuối cùng, Tiểu Bùi miệng nhỏ cong lên, chuẩn bị nếu như không trúng thưởng

sẽ khóc.

“Giải thưởng cuối cùng, là —— hạnh hoa.”

Trên sân khấu, Nguyệt Nha Nhi đọc xong danh sách, mấy người lập tức lớn tiếng thuật lại: “Hạnh hoa



—— ai trong tay có hạnh hoa?”

“Ta, ta, ta!”

Chỉ nghe tiếng, không thấy người.

Nguyệt Nha Nhi tầm mắt lướt qua đám người, không nhìn thấy, mãi đến tận khi một tiểu nam hài dơ tay

lên, nàng mới nhìn thấy.

Hóa ra là một đứa bé.

Nhìn quen mắt vậy, Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm. Chờ đứa bé kia vui vẻ chạy lên đài, nàng mới nhớ ra,

đây không phải là đứa bé mua bánh rùa đường kia

sao.

Nàng ngồi chồm hỗm xuống, nhìn thẳng tiểu Bùi, ôn nhu nói: “Chúc mừng ngươi nha, giải thưởng được

lấy là nhưỡng chanh.”

Ngày trung thu, chính là thời gian cua mập nhất. Đem cua đồng luộc chín, lấy thịt cùng với gạch

cua, cùng thịt cam, nấu chung với rượu hoa cúc, sau đó đổ vào vỏ một quả cam rỗng, thịt cua tươi

mới, cam sành nhẹ nhàng khoan khoái, hai người tuy hoàn toàn khác nhau, nhưng kí©h thí©ɧ ra một

loại mỹ vị đặc biệt.

Trao xong giải thưởng, sắc trời đã tối.

Nguyệt Nha Nhi cười tuyên bố: “Hạnh Hoa Đăng hội chính thức bắt đầu.” Nương theo câu nói này của

nàng, một mảng lớn hoa đăng bên sông nhỏ dần nhen lửa, đèn đuốc rực rỡ phản chiếu ở mặt nước, đẹp

như Tiên cảnh. Sau một vòng yên hoa, bỗng nhiên có một con chim nhỏ bay từ sông tới, một lão nhân

đội mũ rộng mục một thìa nước, hướng về bầu trời đêm mà hất, hạ xuống một bầu trời đầy sao.

Mọi người còn đang thán phục, chợt thấy đăng ở bên kia sông cũng sáng lên, giống như hái sao trên

trời xuống đặt ở nhân gian.

Lúc này sáo trúc vang lên, Tô Vĩnh mặc trang phục hát hí, từ cửa nhỏ “sắp ra” đi ra, một câu xướng

định Càn Khôn.

Nguyệt Nha Nhi vốn đang đi xuống dưới đài, liền nghe thấy đinh tai nhức óc tiếng khen hay.

Nàng quay đầu nhìn Liễu Kiến Thanh đứng một bên đài nói: “Tô Vĩnh xướng thật không tệ, lúc này mới

câu thứ nhất đấy, vậy mà lại có nhiều người khen hay như vậy!”

Liễu Kiến Thanh thay đổi váy múa, nhìn bản thân trong gương nhỏ chỉn chu lại nhan sắc, hững hờ nói:

“Tàm tạm đi.”

Nguyệt Nha Nhi nghe xong, vội vã bù đắp một câu: “Tự nhiên, không sánh được với điệu múa của Liễu

tỷ tỷ.”

Liễu Kiến Thanh lúc này mới nhìn thẳng nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu như

công sức của ta đổ xuống sông xuống biển, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!”

Nguyệt Nha Nhi vội vàng nói: “Thật sự là như vậy, chính ta cũng sẽ không bỏ qua cho chính mình.”

Nàng trái một câu lời hay, phải một câu lời hay, cuối cùng cũng khiến Liễu Kiến Thanh nịnh hót

thoải mái, cố hết sức cho Nguyệt Nha Nhi nở nụ cười. Chờ nàng lên đài, Nguyệt Nha Nhi mới thở phào

nhẹ nhõm.

Xoay người, mới phát hiện Ngô Miễn cầm một hộp bánh trung thu thỏ ngọc vỏ băng, không biết đợi nàng

bao lâu.

“Ngươi hôm nay không ôn tập sao?” Nguyệt Nha Nhi hướng hắn đi tới, cầm một cái bánh trung thu.

Ngô Miễn nói: “Ba ngày đầu ta đã ôn tập bù đủ rồi, vì thế hôm nay có thể không cần ôn tập.”

Hắn nói chuyện làm việc, luôn như vậy có nề nếp.

Nguyệt Nha Nhi ăn xong một cái bánh trung thu thỏ ngọc, xoay người nhìn thấy phong cảnh phồn hoa ở

Hạnh Hoa, bỗng nhiên cười lên: “Ngươi xem, đây chính là giang sơn mà ta xây dựng.”

Ngô Miễn cười một cái, nhưng có chút vẻ lo âu. “Làm sao, có vấn đề gì không?” Nguyệt Nha Nhi hỏi.

Hắn lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút, mới nói: “Ta hài lòng vì ngươi.” “Nói không có tính nha.”

Ngô Miễn thật lòng nhìn nàng: “Nhưng là có lúc, ta cũng có chút bận tâm. Ngươi làm việc quá mức độc

lập, ta rất sợ có người sẽ gây bất lợi cho ngươi.”

Hắn nói, mày kiếm cau lại: “Nói cho cùng, vẫn là ta bây giờ không đủ mạnh, không thể bảo vệ ngươi

chu toàn.”

Nguyệt Nha Nhi nở nụ cười: “Luôn có một ngày như vậy, ngươi che chở ta, ta cũng che chở ngươi.”

Nghe nàng nói như vậy, Ngô Miễn ngược lại có chút ngại ngùng, xoay người đến nhìn ánh đèn trong

sông.

Nước chảy trong vắt, phản chiếu ánh đèn cùng trăng tròn.

Ngô Miễn trong lòng bỗng nhiên mềm mại, bởi vì hắn có hai vầng trăng sáng.