Chương 30: Bánh mì đậu đỏ loại rượu

Vừa nghe thấy “Bánh mì”, Nguyệt Nha Nhi liền vui vẻ nói: “Tây Thái tiên sinh ngươi biết làm bánh mì?”

Tây Thái gật đầu: “Người ở chỗ chúng ta, ăn bánh mì cũng giống như các người ăn gạo tẻ.”

“Này ngươi có hay không biết làm lò nướng bánh mì?”

“Biết.”

Một bên Đường Khả Lũ vốn dĩ còn muốn tìm người đến nói chuyện với hai người, ai biết hai người này lại nhanh như vậy liền tán gẫu, nói cái gì mà “Bánh mì.”

Nghe giống như một loại đồ ăn?

Đường Khả Lũ xen vào nói: “Các ngươi đang nói đến thứ gì?”

Nguyệt Nha Nhi cười giải thích: “Một loại điểm tân của Tây Dương, tương tự với bánh bao bánh màn thầu của chúng ta, nhưng cách làm không giống nhau.”

Bánh mì là một loại điểm tâm, từ lúc trước nàng đã nghĩ làm, chỉ là khổ nỗi không có công cụ nướng bánh mì.

Vốn dĩ là, lúc ở hiện đại, đều là dùng lò nướng bánh mì bằng điện, dù sao thì cũng có thể làm bánh gato bằng nồi cơm điện, không biết nhà ai lại đặc biệt lắp một loại lò nướng chuyên biệt để làm bánh cho riêng nhà mình ăn.

Nguyệt Nha Nhi tự nhiên cũng sẽ không biết cách làm lò nướng bánh, liền chỉ có thể coi như thôi, đem ý định làm điểm tâm từ bánh mì xuống.

Nhưng là bây giờ dĩ nhiên lại gặp phải một người Tây Dương biết làm lò bánh mì, giống như lúc buôn ngủ lại gặp chiếu manh.

Đường Khả Lũ thấy thế, gọi người làm đưa đến mấy cái ghế, mời hai người ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Hóa ra Nguyên Nha Nhi có chút nghi vấn với lý do tại sao Tây Thái lại xuất hiện ở đây, vừa hỏi mới biết, hắn đến Đại Minh đã được mười mấy năm.

Cho dù Tây Thái nói bản thân là “Phương tây tăng lữ”, nói mình là đến từ Thiên Trúc Phật tử.

Nhưng Nguyệt Nha Nhi không tin, khuôn mặt này của Tây Thái rõ ràng là thuần người Tây Âu.

Trong lòng nàng nghĩ, hắn hẳn là đến truyền giáo cho nước hoa, nhưng sợ quan phủ không cho phép, cho nên mới treo đầu dê bán thịt chó nói mình là “Tây Phương hòa thượng” .

Sau khi ba người ngồi xuống, người làm lại đưa đến một cái bàn nhỏ, đem lên một hộp điểm tâm.

Trong hộp chia thành các ngăn, bày các loại bánh ngọt, ví dụ như bánh xốp đào hạt thông, hoặc như hạt dẻ cười.

Nguyệt Nha Nhi lấy một ít hại dẻ cười, vừa ăn vừa nghe Tây Thái nói về lai lịch của mình.

Tây Thái nói, từ khi hắn còn bé đã xem qua《Chuyến du hành của Marco Paolo》, hắn đã nghĩ đến Đông Phương, tìm kiếm “Hoàng Kim Đế quốc” trong truyền thuyết.

Mấy năm trước hắn lên một con thuyền của người Bồ Đào Nha từ Italy đến Hoa, xuống cảng giống như Macao.

Làm giống y như luật lễ của Đại Minh, người Tây Dương đến Hoa chỉ có thể hoạt động ở Macao.

Nhưng vì Tây Thái có thể kết giao bằng hữu với một vị tri phủ, có thể ở lại Quảng Đông.

“Vậy sao ngươi lại tới Kim Lăng?” Nguyệt Nha Nhi ăn xong một miếng bánh xốp đào hạt thông, hỏi.

“Nói ra cũng rất dài dòng.” Tây Thái thở dài một hơi, cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói bản thân là đi theo một vị quan chức đến đây.

Nguyệt Nha Nhi tuy hiếu kỳ lai lịch của hắn, nhưng kỳ thực càng quan tâm đến lò nướng bánh mì, không được hỏi được chi tiết.

Đến cuối cùng, Đường Khả Lũ đơn giản cầm đến một xấp giấy, để hai người bọn họ vừa vẽ vừa nói.

Có thể từ cảng Macao một đường đến Kim Lăng, Tây Thái đối nhân xử thế cũng không tồi, chỉ cần Nguyệt Nha Nhi hỏi việc liên quan đến lò nướng bánh mì, hắn đều tận tâm kể ra chi tiết, đến cuối cùng thậm chí chủ động đưa ra ý định giúp Nguyệt Nha Nhi làm một lò nướng bánh.

Đến 15 tháng giêng, sau khi người một nhà Từ bà bà chuyển đi khỏi hẻm. Nhà Nguyệt Nha Nhi còn chưa chuyển đến, đã bắt đầu ở trong sân xây lò nướng bánh.

Ngày hôm đó nhứ nhân theo lệnh của Tiết Lệnh Khương, tự mình đến hẻm Hạnh Hoa một chuyến, nhìn xem quán nhỏ của nàng có hình dạng ra sao.

Nàng tới trước nhà Nguyệt Nha Nhi, phát hiện không có ai ở, liền hỏi một câu đám trẻ con đang chạy loạn trong hẻm.

Đứa trẻ chỉ quán trà ở đầu hẻm: “Ở nơi đó đang làm cái gì mà ‘Lò nướng bánh mì’ .”

Đó là vật gì?

Nhứ nhân đi về phía đầu hẻm Hạnh Hoa, mới đi không được vài bước, đã ngửi thấy mùi thơm.

Hai đứa trẻ đang chạy loạn trong hẻm ngửi thấy mùi thơm, lập tức cất chuồn chuồn trúc vào tai, giống như một ngọn gió chạy về phía quán trà, hoan hô nói: “Bánh mì đã nướng xong rồi!”

Càng đi về trước, hương vị càng dày đặc.



Nhứ nhân chưa kịp đi đến cửa tiệm, chỉ thấy bốn, năm cái hài tử đã nghe tiếng mà đến, đứng trước cửa tiểu viện, nhìn ngó dáo dác.

Bộ dạng giống như đã đói bụng rất lâu.

Đây là vật gì, làm sao lại thơm như vậy? Nhứ nhân hít sâu một cái mùi thơm, lại có chút chờ mong.

Nhất định là Nguyệt Nha Nhi lại đang làm loại điểm tâm nào đấy rồi!

Nàng nghĩ, tăng nhanh bước đi.

“Tiêu cô nương, ngươi có ở đây không?”

“Ở đây.”

Nguyệt Nha Nhi quay đầu lại, vừa thấy là đại nha hoàn bên người Tiết Lệnh Khương, lập tức bỏ việc trong tay xuống, ra nghênh tiếp nhứ nhân.

Thấy nàng mở cửa, một bọn con nít sáng mắt lên hỏi: “Tiêu cô nương, chúng ta có thể ăn thử chưa?”

“Còn chưa tới thời điểm, chờ một chút.” Nguyệt Nha Nhi cười nói.

Nhứ nhân theo nàng bước vào tiểu viện, này vốn kể là một quán trà nhỉ trong sân, nhưng hiện tại ở góc tây nam đã xây một lò nướng bánh lớn.

Lỗ Đại Nữu đang ở nơi đó canh lửa, một bên có một vị nho sĩ trung niên đang đứng.

Chờ đến khi nhứ nhân nhìn rõ mặt của người trung niên, sợ đến mức trốn về phía sau Nguyệt Nha Nhi.

Nguyệt Nha Nhi nhất thời có chút lúng túng, Tây Thái đúng là tập mãi thành quen, ôn hòa hướng các nàng cười một cái: “Ta là tăng lữ đến từ Thiên Trúc, cô nương đừng sợ.”

Nghe xong lời này, nhứ nhân lén lút nhìn hắn, nói nhỏ bên tai Nguyệt Nha Nhi: “Đôi mắt của hắn tại sao lại có màu.”

“Hắn. . . Xem như là phương sĩ đến từ phương Tây, tướng mạo cùng chúng ta là có chút không giống.”

Tây thái cười mở tây ra, ra hiệu nhứ nhân nhìn về phía cái bóng dưới đất: “Ngươi nhìn, ta có cái bóng, ta là người không phải quỷ.”

Phía sau không biết là hài đồng nào đang cười, mơ hồ nghe thấy một tiếng: “Quỷ.”

Nguyệt Nha Nhi nghe thấy, lập tức nhíu mày, nhìn lại muốn xem xem là đứa trẻ nào.

Nhưng Tây Thái lại khuyên nhủ: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, đừng tính toán với bọn hắn.”

Nhìn thấy cái bóng trên đất, nghe thấy lời của hắn nói tuy rằng âm điệu có chút lạ, nhưng cũng thông tình lý, nhứ nhân mới không sợ sệt như vậy.

Lúc này Lỗ Đại Nữu hô một tiếng: “Tiêu cô nương, lửa được rồi.”

Nguyệt Nha Nhi vội vàng cúi người xuống nhìn xem, xác nhận lửa đã được rồi, nàng mang theo một đôi găng tay, dùng bông may mấy tầng thành găng tây, đi lấy bánh mì.

Bánh mới ra lò, đặt trong rổ trúc nhỏ, màu vàng óng ánh.

Là hình tròn, nho nhỏ tinh xảo, toả ra mùi thơm ngọt.

Nhứ nhân trong lòng ngứa, tưởng cầm một cái ăn, nhưng kiêng kỵ trước hình tượng của bản thân, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn Nguyệt Nha Nhi.

Nguyệt Nha Nhi hiểu ý, cười nói: “Nhứ nhân cô nương tới thật đúng lúc, ngươi thay ta thử một lần, thử xem loại bánh mì nào có mùi vị tốt nhất.”

Nói xong, nàng gọi Lỗ Đại Nữu từ trong nhà lại lấy ra một cái rổ trúc nhỏ, bên trong chứa một loại bánh mì khác, nhìn qua có chút cứng.

Hai cái rổ trúc nhỏ ở trước mặt, nhứ nhân dù muốn hay không, trực tiếp cầm lấy rổ mới ra lò.

Nàng cắn nhẹ một miếng, bánh mì mềm mại nhẵn nhụi, bên cạnh mùi hương tươi mới của lúa mạch còn có một ít mùi thơm rượu.

Nhân là đậu đỏ xào nhuyễn với đường hoa quế, hương thơm thuần túy.

Loại này có thể so với bánh màn thầu, bánh bột mì còn ngon hơn!

Nhứ nhân ăn hơn một nửa cái, mới lưu luyến thả xuống, cầm lấy loại bánh mì khác.

Có trước một loại bánh mì làm so sánh,loại bánh mì này có vẻ như không có gì đặc biệt, vào miệng hơi cứng, cần cắn mấy miếng mới có thể ăn đến vị ngọt.

“Vậy khẳng định là loại bánh mới ra lò kia ăn ngon hơn.” Nhứ nhân không chút do dự nói.

Lỗ Đại Nữu cười lên, quay đầu nhìn Tây Thái: “Ngươi xem, biện pháp của Tiêu cô nương, chuẩn không sai chứ?”

Tây Thái vẫy vẫy tay: “Được rồi, ta thừa nhận biện pháp làm bánh mì Tiêu cô nương rất lợi hại.”

“Nếu như không có ngươi hỗ trợ, không có lò nướng bánh mì này, ta cho dù có ngàn loại trò gian cũng không thể làm ra được.”



Lời này là thật.

Nguyệt Nha Nhi lần này làm chính là bánh mì đậu đỏ loại rượu, xem như là loại mùi vị kinh điểm của bánh mì Nhật.

Mà Tây Thái dạy các nàng làm, là cách làm truyền thống của Châu Âu.

So sánh với đó, sau khi thay đổi thì bánh mì kiểu nhật càng phù hợp với khẩu vị người Phương Đông hơn.

Nguyệt Nha Nhi cầm lấy hai rổ bánh mì,chuẩn bị đem hai, ba cái bánh mì còn lại chia cho đám tiểu hài tử ăn.

Vì nắm giữ được sức lửa của lò nướng bánh, nàng những ngày qua một ngày ba bữa đều ăn bánh mì, ăn đến chán ngán.

Nhứ nhân thấy nàng chuẩn bị chia bánh mì cho đám trẻ nhỏ, vội vàng ngăn cản rổ bánh mì đậu đổ loại rượu nói: “Cái này cho ta ăn đi.”

“Được.”

Ở trong ánh mắt hâm mộ của đám tiểu hài tử, nhứ nhân say sưa ngon lành ăn xong một cái bánh mì đậu đỏ, lúc này mới nói ý định của mình.

“Đúng rồi, tam nương tử để ta đến xem một chút, quán này của ngươu bao giờ thì mở? Chuẩn bị thế nào rồi?”

Kỳ thực nguyên văn của Tiết Lệnh Khương là: “Ngươi đi xem xem Nguyệt Nha Nhi có chuyện gì vui vẻ mới mẻ không, trở về nói cho ta nghe.”

Nhưng nhứ nhân khẳng định không thể nói với Nguyệt Nha Nhi như vậy, liền thay đổi cách hỏi khác.

Nguyệt Nha Nhi hướng Tây Thái cùng Lỗ Đại Nữu hỏi thăm một chút, dẫn nhứ nhân đi qua một cánh cửa nhỏ,đến trà trong cửa hàng.

Chỉ thấy bàn lúc đầu trong quán trà được xếp chỉnh tề trong góc tường, vốn dĩ có một bức tường ngăn lại nhà bếp, lại phá ra một cửa sổ hình tròn.

“Lúc sau tết, nhân gia đều không đi ra làm hoạt động. Phải trang trí lại quán trà một lượt, vẫn cần nhiều ngày.”

Nhứ nhân đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy nước chảy cầu nhỏ, không khỏi âm thầm khẳng định, vị trí của cửa hàng này, đúng thật sự là phong cảnh rất tốt.

“Chuẩn bị lúc nào thì mở tiệm?”

Nguyệt Nha Nhi nói: “Tính toán thời gian, có lẽ sẽ mở vào ngày hội hoa.”

Nhứ nhân gật đầu, lại hỏi: “Cửa hàng lấy được tên thích hợp chưa?”

“Đúng là nghĩ đến một cái.”

Nguyệt Nha Nhi không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt mang theo ý cười: “Phía sau không phải có vài cây hạnh hoa sao, dự định gọi là Hạnh Hoa quán. Thỉnh nhứ nhân cô nương trở lại, hỏi một câu ý tứ của tam nương tử.”

“Được, ta sẽ nói với nàng.”

Nguyệt Nha Nhi đi tới bên người nàng: “Còn có một việc, ta dự định mời hai người tới trợ giúp. Cửa hàng muốn làm nhiều, bằng vào một người làm việc là ta, sợ là không đủ.”

“Cái này cũng là hợp tình hợp lý, ngươi chọn được người rồi, nói với chúng ta một tiếng là được.”

Nhứ nhân đi dạo một vòng, đứng dậy cáo từ. Nguyệt Nha Nhi tiễn nàng đến trước cửa, vẫn đưa đến một bên cầu.

Chờ nàng trở lại bên trong tiểu viện, chỉ thấy một mình Lỗ Đại Nữu.

“Tây Thái về rồi.”

Lỗ Đại Nữu mới rửa sạch giỏ trúc nhỏ, quay đầu lại hỏi Nguyệt Nha Nhi: “Tiêu cô nương còn có chuyện gì? Không có chuyện gì, vậy thì ta về sớm lên đường dạo chơi.”

“Không sao rồi, ngươi đi đi.”

Nguyệt Nha Nhi thuận miệng vấn đạo: “Không phải đã qua tết Nguyên Tiêu rồi sao? Trên đường còn có cái gì náo nhiệt mà xem.”

“Đương nhiên là có! Chợ đèn hoa còn lại một ngày cuối cùng.”

Chờ Lỗ Đại Nữu đi rồi, trong tiểu viện liền triệt để yên tĩnh lại.

Vốn dĩ nhà đã không còn thuê nữa, Nguyệt Nha Nhi để đồ trong phòng, có chút loạn.

Những ngày qua nàng vội vàng việc mở cửa tiệm, ngoại trừ thu dọn ra một tấm giường có thể ngủ, cũng không rảnh kiểm kê.

Tạp vật cùng gia cụ chất đầy một góc gian nhà.

Hóa ra chợ đèn hoa năm mới, chỉ còn lại ngày cuối cùng.

Nguyệt Nha Nhi nhìn nhà mới trống rông, bỗng nhiên muốn đi tập hợp mọi người tham gia trò vui.