Tháng chạp vừa đến, bầu không khí tết đến lập tức nhộn nhịp lên.
Thu dọn xong hàng, lúc Nguyệt Nha Nhi đi về nhà, đi ngang qua bến đò Dương Liễu, thì nhìn thấy một chiếc thuyền cập bờ.
Có dân làng xách bao lớn bao nhỏ, cũng có người dắt hài tử, mặc kệ là quần áo mộc mạc hay là quần áo gấm lụa, trên mặt đều mang theo ý cười.
Khiến người ta liếc nhìn, không tự chủ được mà thả nhẹ tâm tình, giống như đám mây mang kèm theo Hồng Nhạn.
Nguyệt Nha Nhi đứng yên nhìn một lúc, mới dần dần đi về trong nhà.
Những ngày qua vì tích góp tiền, thời gian mở hàng của nàng rõ ràng đã dài ra.
Khi trời còn chưa sáng, nàng đã dậy chuẩn bị điểm tâm, mở hàng bán xong, liền vội vàng đi đặt nguyên liệu.
Ngày hôm qua Từ bà bà đến đưa cho nàng trứng gà đỏ cùng với bánh như ý, đau lòng xoa xoa lòng bàn tay của nàng: “Gầy như vậy, ngươi đến cùng có ăn cơm đầy đủ hay không?”
Nguyệt Nha Nhi chỉ cười, cũng không lên tiếng.
Nàng những ngày qua vội vàng làm việc, có lúc cũng quên mất phải làm cho bản thân một bữa cơm đàng hoàng.
Nhìn nàng im lặng, trong lòng Từ bà bà liền rõ ràng, bán mắng bán sân: “Ngươi thu than rồi đến nhà ta ăn cơm chung đi, cũng chỉ nhiều hơn một đôi đũa thôi. Nếu ngươi không đến, sau này ta không đến nhà ngươi nữa!”
Từ bà bà, trong ngày thường vả miệng nhiều, thích nhất là quan tâm hỏi han người khác.
Nhưng một khi quyết định chuyện gì, thì giống như bò đói thấy cỏ, quyết định kéo không trở lại.
Nguyệt Nha Nhi chỉ có thể tiếp thu ý tốt của bà, sau khi ăn cơm xong liền đem tiền ăn giấu trên tủ đồ nhà Từ bà bà.
Nhà Từ bà bà vừa lúc ở đầu hẻm Hạnh Hoa, đi ra cửa, chính là quán trà của nhà bà.
Quán trà có một mặt cửa sổ, đối điện với con sông nhỏ.
Phía trước sau cửa sổ, có vài cây hạnh hoa, mỗi một cây đều lớn tuổi hơn Từ bà bà.
Mỗi khi đến ngày tháng ba, hạnh hoa liền thức dậy, đầu cành cây náo nhiệt, chen chúc nụ hoa.
Mới nở hoa thì, là màu đỏ tươi rực rỡ. Quá mấy ngày, màu hạnh hoa liền nhạt đi, đổi thành màu trắng.
Gió xuân thổi một cái, mặt nước gợn sóng.
Cái này cũng là lý do tại sao, mọi người đều gọi nơi này là “hẻm Hạnh Hoa” .
Nguyệt Nha Nhi mới đi lên trên cầu, liền nghe thấy một trận tiếng cười.
Chỉ thấy Từ bà bà ngồi ở quán trà, nói chuyện với một nam tử.
Từ bà bà hướng nàng vẫy vẫy tay: “Nguyệt Nha Nhi, con trai con dâu của ta về đây ăn tết.”
Đi tới xem, nam tử kia có khuôn mặt tròn giống Từ bà bà như đúc, bộ dạng vô cùng phúc hậu.
Đây chính là con trai của Từ bà đang học ở Cô Tô, lúc trước đã nói với Nguyệt Nha Nhi, chính là càu nhàu: “Khỏe mạnh ở lại Kim Lăng, sao lại phải chạy tới Cô Tô làm học đồ, đầu óc có tật xấu.”
Oán giận vẫn là oán giận, nhưng trong mắt bà đầy ý cười.
Nguyệt Nha Nhi mới lên tiếng chào hỏi con trai bà.
Bên trong liền truyền đến một tiếng: “Nương, ăn cơm.”
“Đi một chút đi, đi ăn cơm.”
Từ bà bà thu xếp trước mọi người đi vào trong, một bên quay đầu lại hướng Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Nhà mẹ đẻ con dâu ta là đầu bếp, ngươi đến thử xem, so với đồ ăn ngươi làm cũng không kém là bao.”
Con dâu Từ bà bà nấu cơm, vững chắc giống như người nàng.
Một bàn thit ba chỉ lớn, đâu đủ nạc mỡ, trước tiên dùng lửa lớn nấu chín, thêm một chén rượu, đường phèn xào ra màu, lại dùng lửa nhỏ chậm rãi đảo.
Chờ khi nồi nước ấm ùng ục ùng ục sôi, đổ ra đĩa, lại thêm hai cây cải thìa giải ngán.
Nguyệt Nha Nhi gắp một đũa, thịt ba chỉ nấu cực mềm, ngoài đỏ mà cứng, vào miệng lại không ngấy.
Tốt nhất chính là súp, tưới một thìa nước súp, mùi thịt ngấm vào hạt gạo, ăn mỗi một miếng đều là mỹ vị.
Ăn cơm xong, Nguyệt Nha Nhi đứng dậy cáo từ.
Từ bà bà lại cố ý tiễn nàng đến cửa nhà, kỳ thực cũng chỉ bước mấy chục bước.
Đến cửa nhà Nguyệt Nha Nhi, Từ bà bà mới lén lút nói với nàng:
“Con trai của ta ở Cô Tô làm việc làm rất khá, mua nhà , lần này đến, là muốn đưa ta với lão đầu tử đi. Ta gắn liền với hai đứa đòi nợ như vậy, hắn miễn cưỡng muốn ở lại Cô Tô, chúng ta cũng chỉ có thể đi theo dưỡng lão.”
“Đi với hắn, quán trà cùng với nhà ở nơi này nhất định phải bán.”
Bà xoay người lại liếc mắt nhìn cây hạnh hoa: “Ngươi đừng nói, còn trách không nỡ. Ở lại chính là hơn nửa đời người, thật không muốn bán căn phòng này, lại sợ người sau đến làm hỏng.”
Từ bà bà do dự nói: “Vốn dĩ ta không muốn nói với ngươi, nhưng thấy chuyện làm ăn của ngươi tốt như vậy, khách đến mua điểm tâm cũng xếp hàng dài như thế. Ta nghĩ trước, ngươi có lẽ cũng muốn có cửa tiệm riêng.”
Nguyệt Nha Nhi vội hỏi: “Ta đúng là muốn như vậy, không biết Can nương muốn nhường lại gian trà này với giá bao nhiêu?”
“Ngươi gọi ta là ‘Can nương’, ta cũng không doạ ngươi.”
Từ bà bà dựa lưng ở ngưỡng cửa: “Một phần nhà ở phía tây, một khu nhà phòng trống ta lấy năm mươi lượng bạc. Gian cửa hàng này của ta ít nhất cũng có hai phòng, ít nhất cũng phải một trăm tám hai.”
Một trăm tám hai?
Nguyệt Nha Nhi mi tâm nhảy một cái, toàn bộ tài sản hiện tại của nàng gộp lại, cũng chỉ có bốn mươi hai, nơi nào lấy ra được số tiền kia?
Thấy nàng cau mày, Từ bà bà không khỏi khẽ thở dài một cái, vỗ vỗ vai Nguyệt Nha Nhi:
“Ta cũng là nói như thế, nếu như không tiện, coi như không có gì đi. Ngược lại năm sau ta bán. Ngươi cũng chớ gấp, chờ sau khi trả tiền thuê nhà năm mới rồi mở hàng đầu năm, chậm rãi làm mấy năm cũng có thể có cửa hàng riêng.”
Nói thì nói thế không sai, nhưng nếu có thể có một gian nhà cùng cửa hàng riêng thì ai lại muốn đi thuê?
Không nói những cái khác, nếu là Nguyệt Nha Nhi muốn trang trí cửa hàng theo ý nàng, chủ nhà trọ người ta cũng không nhất định sẽ đồng ý.
Nhà Từ bà bà, Nguyệt Nha Nhi là rất yêu thích. Cơ hội tốt như vậy, nàng thật sự không muốn bỏ qua.
Nàng suy nghĩ đối sách, nói: “Can nương, ta lấy bốn mươi lượng bạc làm tiền cọc, nếu như hết năm ta còn không đưa nốt số tiền kia, ngươi lại đem nhà bán cho những người khác, có được hay không?”
Từ bà gật gật đầu: “Được, nhưng Nguyệt Nha Nhi —— “
Nàng có chút thẹn thùng nói: “Nếu như năm sau ngươi không thể trả số tiền kia, ta cũng chỉ có thể đem nhà bán cho những người khác. Không phải Can nương không quan tâm ngươi, thực sự là ta cũng cần dùng tiền gấp.”
Ngày thứ hai, Nguyệt Nha Nhi cùng Từ bà mời người đến làm chứng, đem này ước định bằng giấy trắng mực đen.
Cầm tờ giấy nhẹ nhàng, Nguyệt Nha Nhi nghĩ đến hết một buổi tối.
Nàng đến cùng nên từ lấy 140 lượng bạc còn lại ở đâu?
Bây giờ không phải là hiện đại, mua nhà không thể nào trả góp, nhân gia là nhất định phải thấy tiền mặt.
Mấy nhà đại tiền trang Nguyệt Nha Nhi cũng chạy tới hỏi, vay tiền là có thể, nhưng đến lúc đòi tiền, tiền lãi vô cùng cao.
Mấy ngày liền tiền lãi có thể lên đến 3%, nếu là dựa theo hiện đại tính toán lãi suất, vậy thì lãi suất một năm phải lên đến 200%.
Nếu không thực sự không phải là đường cùng, ai dám mượn tiền?
Nguyệt Nha Nhi mới hỏi tiền lãi, ngay lập tức lui.
Con đường này nhất định không thể đi được.
Từ bà bà cũng cho nàng chủ ý: “Gia đình mà nương ngươi tái giá, là Bách gia, của cải giàu có. Ngươi đến cùng cũng là miếng thịt tách ra từ nàng, nàng cũng sẽ không mặc kệ ngươi.”
“Vậy có tốt không?”
Nguyệt Nha Nhi cúi đầu, vân vê sợi dây trường mệnh trên cổ tây: “Nàng vừa lập gia đình, ta muốn quấy rầy bình an của nàng.”
“Ngươi nha đầu này.”
Từ bà bà cau mày nói: “Nàng là nương ngươi, nàng dù tái giá bao lâu, vậy cũng là nương ngươi. Huống hồ, nàng từ trước tới giờ không phải rất thương ngươi sao?”
Nguyệt Nha Nhi cũng không rõ ràng, nhắc tới Mã thị, trong lòng nàng có một loại cảm xúc vô cùng phức tạp.
Có thể là bởi vì nàng kế thừa ký ức nguyên chủ, nên cũng kế thừa cảm giác không muốn xa nương của thân thể này.
Nhưng là cha sau khi chết, Mã thị rất nhanh đã tái giá.
Nói không giận, là nói dối; có thể giận, nàng cũng không đành lòng giận.
Nói cho cùng, Mã thị cũng là người có nỗi khổ.
“Vẫn là thử một lần đi” – đáy lòng nàng giọng nói nhỏ.
Nếu quyết định muốn đi bái phỏng Mã thị, cũng không thể đi tay không.
Nguyệt Nha Nhi nhớ tới món điểm tâm ngọt nàng thích ăn, suy nghĩ một chút, quyết định làm một phần “bánh đậu tuyết y” .
Mua được đậu đỏ tươi, chưng trên bếp, lại dùng thìa đảo nát.
Bên dưới chảo nóng để một lớp mỡ heo, đợi được dầu có khói bốc lên thì cho đậu đỏ vào, xào đến thơm ngát, lại cho thêm một lớp mật hoa quế.
Nhân đậu đỏ sau khi xào xong thì viên thành viên nhỏ, sau đấy lăn trong bát bột, chuẩn bị làm nhân bánh.
Cái gọi là “Tuyết y”, kì thực là dùng lòng trắng trứng gà mà làm ra.
Trứng gà lọc lấy lòng trắng, dùng đũa đảo đều.
Đánh cho đến khi lòng trắng trứng biến thành màu trắng mềm mại như tuyệt, có thể tạo được hình dạng rõ ràng, mới coi như đánh được rồi.
Hơn nữa cho thêm hai thìa tinh bột, cẩn thận đảo đều, là đã được tuyết y.
Viên đậu đỏ nhỏ bỏ vào trong bát tuyết y, hơi lay động, lắc nhẹ, giống như mặc lên một lớp áo tuyết.
Dầu trong nồi đã nóng, dùng chiếc đũa gắp một viên đậu đỏ tuyết y, thả vào trong dầu.
Tuyết y bị nóng, lập tức bắt đầu nở ra, thành một cái bánh trắng trắng mềm mềm.
Lúc này cần phải múc dầu sôi rưới lên nhiều lần bánh đậu đỏ tuyết y.
Tiếp tục rưới, cho đến khi tuyết y hiện màu vàng nhạt, thì mới mau chóng lấy ra.
Nguyệt Nha Nhi không nhịn được cầm lên một cái đậu đỏ tuyết y, “phù phù” thổi, đưa vào trong miệng.
Mùi hương thơm nức tan trong miệng,hòa quyện với vị ngọt của đậu đỏ.
Một miếng cắn xuống, lớp tuyết ở ngoài giòn mà thơm, hơi phình lên.
Nhân bánh đậu ở trong hơi nóng, chảy xuôi ở trên đầu lưỡi, cực kỳ thơm.
Ăn hết một cái bánh đậu đỏ tuyết y, miệng toàn mùi thơm ngọt.
Mang theo một túi toàn bánh đậu đỏ tuyết y, Nguyệt Nha Nhi đến gõ của nhà mới của Mã thị.
Đi ra bắt chuyện nàng, là nha hoàn đã đến mua bánh của Nguyệt Nha Nhi những lần trước.
“Ngươi làm sao lại đến đây?”
Nguyệt Nha Nhi không nói thẳng là đến vay tiền, chỉ là nâng tay nhấc gói giấy điểm tâm lên, cười nói: “Mắt thấy tết đến , ta nghĩ…gặp nương của ta.”
Tiểu nha hoàn nhíu nhíu mày, kéo nàng vào cửa: “Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta nói với đại nương tử một tiếng.”
Trước khi Nguyệt Nha Nhi đến, Từ bà đã tinh tế kể về nhà mà Mã thị gả đến cho nàng nghe.
Mã thị gả vào một gia đình thương nhân, là Bách hộ, trong nhà rất có chút của cải.
Chỉ là Mã thị gả tới không phải là chính thất, chỉ là tiểu thϊếp thứ năm.
“Nghe nói, Bách hộ này lúc mẹ ngươi còn trẻ, đã từng tới của cầu thân.” Từ bà bà kiêng kỵ trước tâm tình Nguyệt Nha Nhi, nói cũng mơ hồ.
Nếu không phải là Nguyệt Nha Nhi đã từng nghe qua những chuyện bát quái của các bà, thì đúng là không thể hiểu rõ được.
Lúc Mã thị chừng mười tuổi, đi ra ngoài dâng hương, vừa vặn gặp phải nhi tử của Bách hộ.
Sau đó nhi tử Bách hộ nhiều lần trắc trở, tra được Mã thị là nữ nhi của nhà nào, tự mình mang theo sính lễ tới cửa để cầu thân.
Cha mẹ Mã thị có tính tình thấy tiền là sáng mắt, thấy nhi tử Bách hộ đem đến sinh lễ phong phú như vậy, liền cười đến tít mắt.
Nhưng Mã thị lại không chịu đồng ý hôn lễ này, cầm cây kéo kề bên cổ, nói không phải phụ thân của Nguyệt Nha Nhi thì nàng không lấy phu quân.
Cha mẹ Mã thị đoạt được cây kéo, đem nàng đánh gần chết, nhưng cũng không khiến Mã thị bỏ đi ý nghĩ.
Ai biết được sau này, nàng vẫn là thành Bách hộ tiểu thϊếp.
Sau khi thông báo cho đại nương tử xong, tiểu nha hoàn dẫn Nguyệt Nha Nhi đi về phía phòng Mã thị.
Đến trước gian phòng Mã thị, Nguyệt Nha Nhi bước chân bỗng nhiên chậm chạp lại.
Nàng hiện tại nhất định phải gặp Mã thị sao?