Hồng y thiếu nữ thuận lý thành chương ngồi xuống bàn trống.
Nguyệt Nha Nhi nhận ra được, người hầu trà trong quán dồn dập liếc mắt tập trung nhìn hồng y thiếu nữ.
“Đây là người nào?” Nguyệt Nha Nhi nhẹ giọng hỏi người bên cạnh.
Người hầu trà cũng không quay đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm bên kia, nói nhỏ: “Nương tử hoa khôi ở Dương Ngũ gia, gọi Liễu Kiến Thanh. Ở hẻm hai cầu Thập Tứ cũng coi như có thanh danh.”
Chẳng trách, Nguyệt Nha Nhi cũng lén lút nhìn về phía Liễu Kiến Thanh.
Cỗ khí thế hung hăng hiếu chiến này, ngoại trừ hoa khôi nương tử, sợ là không ai có.
Cô nương đang gào khóc kia vẫn ngồi ở trên bàn vuông, thấy Liễu Kiến Thanh đến, tỷ muội của nàng ở bên cạnh vội vàng kéo tay áo nàng, lùi đến một bên.
Cô nương kia tuy liều mạng gạt lệ, nhưng tâm tình trong lúc nhất thời khó có thể đình chỉ, chỉ có thể nghẹn giọng nghẹn ngào.
Lại không dám kinh động nàng, chỉ có thể khẽ rêи ɾỉ.
Liễu Kiến Thanh hơi nhếch mắt, mỉm cười nhìn người hầu trà: “Nhìn đủ rồi? Đi, lấy cho ta một bát sữa bò giả.”
Người hầu trà bị nàng gọi tên thụ sủng nhược kinh, vui vẻ đi lấy đồ.
Dưới đèn, Liễu Kiến Thanh duỗi các ngón tay ra, nhìn móng tay sơn màu của nàng, ngữ điệu hững hờ: “Lại khóc cái gì. Đói bụng mấy ngày, đánh hai lần cũng phải khóc lên khóc xuống, vậy ta chẳng phải đã sớm khóc chết rồi?”
Bên người nàng còn dẫn theo một nha đầu, ân cần nắm cây trâm dịch bấc đèn, làm cho ánh nến sáng hơn chút.
Liễu Kiến Thanh nhìn nha đầu kia một chút: “Lấy bình chà bông của ta ra, vừa vặn ăn kèm với trà này.”
Nha đầu kia liền từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, bên trên bọc lại bằng giấy, dùng dây thừng buộc vào.
Bình nhỏ đặt trên bàn, vừa mở ra nhìn, hóa ra là hơn nửa bình chà bông, màu vàng óng, giống như sợi dây bình thường nhỏ nhỏ hơi rối.
Ánh nến chiếu đến, nhìn rất dụ người.
“Đừng khóc, một chút tiền đồ cũng không có. Ngươi lấy chút chà bông cho nàng ăn.”
“Vâng.”
Nha đầu đổ một ít ra, đưa cho cô nương đang gào khóc kia.
Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy màu sắc cùng hình dạng của chà bông, không khỏi có hơi động lòng.
Nàng đã biết, phải làm loại điểm tâm nào cho Đường tiên sinh ăn rồi.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, đến gần xem, nói: “Chà bông này màu sắc thực sự rất tốt, là nương tử tự mình làm sao?”
Chư Cơ không ngờ tới, bỗng nhiên xuất hiện một tiểu cô nương lạ mặt, nhìn quần áo, cũng không phải người ở phong nguyệt.
Bình thường nữ tử đàng hoàng, thái độ đối với các nàng tránh giống như tránh rắn rết, chính là vì tìm đến phu quân của bọn họ mà cuồng hoan, chợt thấy người như vậy, Chư Cơ nhất thời không tìm hiểu được.
Liễu Kiến Thanh ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi, khuôn mặt nhỏ mà tròn, lông mày có chút dài, mang theo ngây thơ của hài tử, một bộ dạng nữ tử ngoan ngoãn, không khỏi nổi lên lòng muốn trêu đùa nàng: “Là ta làm, sao vậy?”
Một cái liếc mắt chứa đầy phong tình vạn chủng của nàng lia tới, Nguyệt Nha Nhi cùng bị kim đâm một hồi, ho nhẹ một tiếng: “Ta là người làm điểm tâm, thấy nương tử làm món này rất tốt, vì thế không nhịn được muốn nhìn một chút.”
Nguyệt Nha Nhi nhỏ giọng hỏi: “Ta… Có thể hay không thử một chút?”
“Ngươi đến.” Liễu Kiến Thanh một tay đỡ cằm, một tay nhẹ nhàng lắc trầm hương.
Không chú ý đến ánh mắt nhắc nhở của lão bản chi nhánh, Nguyệt Nha Nhi nhìn chà bông này, chỉ được lấy một loại cảm giác Đường Tăng vào động Yêu Tinh.
Đến càng gần, càng có thể ngửi thấy mùi son phấn trên người Liễu Kiến Thanh.
Nàng khóe miệng hơi vung lên, tự mình lấy ít chà bông cho Nguyệt Nha Nhi ăn.
Chờ khi lấy được chà bông, Nguyệt Nha Nhi có chút hưng phấn, sợi chà bông này không chỉ có màu sắc hình dáng hoàn hảo, mùi vị cũng vô cùng cao cấp, theo kịp những thực phẩm thượng thừa bán trong cửa hàng những năm đó.
Nguyệt Nha Nhi ngửa mặt lên, hỏi: “Mùi vị quả thực rất tốt, nương tử là làm thế nào? Ta đã từng cũng từng thử một lần làm chà bông, nhưng cũng không có mùi vị tốt thế này.”
Chư Cơ thấy hình dung của nàng, khóe môi khẽ nâng lên.
Liễu Kiến Thanh trở tay lấy khăn gấm nhẹ nhàng chạm vào cổ Nguyệt Nha Nhi.
Khăn gấm này là làm từ tơ lụa, kề sát ở trên người Nguyệt Nha Nhi, trơn tuồn tuột, có chút lạnh.
“Ngươi hỏi, ta phải đáp sao?”
Liễu Kiến Thanh hơi thở như lan: “Tiểu cô nương, chúng ta ở đây, chưa bao giờ làm chuyện không có lợi.”
Nguyệt Nha Nhi không phòng bị, nàng lại lớn mật như vậy, không khỏi lùi về sau vài bước, đυ.ng phải một cái ghế đổ xuống đất.
Tất cả mọi người là một trận cười.
Nguyệt Nha Nhi ổn định tâm trí, hắng giọng nói: “Ta… Tự nhiên cũng sẽ không bắt nương tử nói không công thức cho ta, ngươi muốn giá cả như thế nào, cũng có thể thương lượng.”
Vào lúc này, nàng bỗng nhiên rõ ràng, đường đột nói chuyện với Liễu Kiến Thanh, sợ là không thích hợp.
Nhưng là ——
Nàng vẫn còn dư lại hương vị của chà bông, vẫn là nhắm mắt hỏi: “Nương tử cảm thấy, muốn bao nhiêu tiền vậy?”
Liễu Kiến Thanh “Xì xì” bật cười, một hồi lâu, mới dừng cười: “Quên đi, xem ở phân thượng ngươi khiến ta hài lòng, liền tiện nghi ngươi một hồi.”
“Làm chà bông, chỉ có vài bước đơn giản như này. Trước tiên ngươi mua ít thịt thăn, rượu gia vị, gừng, quả La Hán, muối, đường cùng nước tương. Thịt thăn sau khi ngân với rượu gia vị thì đem đi luộc.”
“Chờ đến khi thịt luộc được rồi, lại lấy ra rửa lại với nước sạch, sau đó cán mỏng thịt. Rồi dùng lòng bàn tay xoa nắn, cần phải đem chà bông vò đến khi mềm mịn, nhẹ giống như Liễu Nhứ. Cuối cùng, dùng lửa nhỏ chậm rãi đảo.”
“Chà bông mà ta làm, vì sao lại thơm như vậy, là bởi vì chú ý nguyên liệu. Phải biết phân chia đúng lượng nước tương cùng các gia vị khác.”
“Khi được ủ tương, mùi vị lúc làm ra đã khác hoàn toàn. Muốn làm chà bông, tốt nhất nên chọn nước tương được làm vào đầu ngày hè, mới có thể có vị ngọt.”
Nghe xong lời này, Nguyệt Nha Nhi rõ ràng, luôn mồm nói cảm tạ: “Đa tạ nương tử chỉ giáo, ta quay về nhất định sẽ thử một lần.”
Người hầu trà lấy sữa bò giả ra, Liễu Kiến Thanh múc một miếng, đầu ngón tay để lên cốc sứ, gõ một hồi trước: “Nha đầu này, ngươi vậy mà lại có chút say mê. Ngươi bán điểm tâm ở đâu? Đến thời điểm ta mua ít về nếm thử.”
“Hiện tại ở dưới mái hiên của Song Hồng lâu.”
Nguyệt Nha Nhi nói: “Cô nương giúp ta ân tình lớn như vậy, có cái gì muốn mua hay không? Ta ngược lại có thể tự mình làm ra điểm tâm tốt nhất, chuyên đưa cho cô nương.”
“Vậy thì không cần.” Liễu Kiến Thanh lấy khắn che miệng, nhẹ nhàng ngáp một cái:
“Một mình ngươi là cô nương thanh bạch, ít qua lại với những người như chúng ta, không phải một con đường.”
Nàng chân thành đứng dậy: “Buồn ngủ, về ngủ.”
Hóa ra là một nữ tử có tính cách.
Làm y theo biện pháp của Liễu Kiến Thanh, ngày thứ hai Nguyệt Nha Nhi tỉnh lại, tự mình chạy đi mua nước tương, tìm mấy nhà, mới tìm được có nhà bán nước tương làm vào ngày hè tiết trời đầu hạ.
Nàng lại mua đủ khoai sọ, đường, bột mì, còn từ với loại thịt tốt nhất trong nhà nương tử của Vu Vân Vụ.
Vật liệu vừa đủ, liền bắt đầu thí nghiệm làm—— bánh khoai môn chà bông.
Nói tới viên chà bông, hiện đại mỗi một kẻ tham ăn, ít nhiều gì đều từng nghe qua, ăn qua.
Cho dù lý trí biết, một viên chà bông nhỏ, tương đương với bom mỡ, nhưng thực khách lại không thể nhịn được mà ăn.
Nguyệt Nha Nhi trong lòng biết, muốn làm viên khoai môn chà bông, thực tế muốn chia ra làm ba phần, chà bông, nhân khoai môn cùng với bột.
Mà thời gian chế biến lâu nhất, chính là chà bông.
Hiện tại cũng không có cách nào khác, cổ đại vừa không có nồi áp suất, muộn luộc thịt vừa đúng, đã tiêu hao không ít thời gian.
Lúc thịt luộn trên bếp, Nguyệt Nha Nhi cũng lấy một ít sữa bò lại đây, làm bơ, sữa nhạt cùng sữa đặc.
Chờ chà bông cùng vật liệu đã chuẩn bị tốt, Nguyệt Nha Nhi liền bắt đầu chuẩn bị làm nhân bánh khoai môn.
Khoai môn mập mạp rửa sạch bỏ vỏ, cho vào nồi luộc, sau đó nghiền nát.
Bơ là do Nguyệt Nha Nhi mua sữa bò tự mình làm, cắt một miếng bơ vừa phải, vừa bỏ vào chảo liền tan ra.
Dùng bơ, khoai môn nghiền, sữa đặc, sữa bò, sữa nhạt đồng thời cùng xào trong lửa nhỏ, xào thành nhân bánh khoai môn nghiền.
Chờ đến khi hương thơm của khoai môn nghiền bốc lên, bề ngoài hiện lên trạng thái hạt tròn, nhân bánh khoai môn nghiền mới được coi như là đã xào kỹ.
Cho tới vỏ bánh, Nguyệt Nha Nhi bây giờ không có lò nướng, cũng không biết làm sao dựng lò nướng, chỉ có thể lùi lại mà làm bằng cách khác, nướng bánh bằng phương pháp áp chảo.
Chà bông, nhân bánh khoai môn nghiền cùng với vỏ bánh đều đã làm xong, còn thiếu nước sốt kem.
Vật này hiện tại không có chỗ nào bán, lại chỉ có thể tự mình làm.
Nguyệt Nha Nhi dùng lòng đỏ trứng phối hợp với đường trắng, liên tục đánh cho đến khi hỗn hộp trở thành màu trắng bệch, lại cho thêm ít dầu ăn vào đảo đều.
Rồi thêm đường, thêm dầu… Cứ tuần hoàn như vậy, rốt cuộc cũng làm được một chén nước sốt nhỏ.
Những bước còn lại rất đơn giản, Nguyệt Nha Nhi chỉ cần lấy vỏ bánh bọc lại nhân khoai môn nghiền, lại dùng bàn chải nhỏ phết một lớp sốt ở bên ngoài, lăn trong chà bông— — — cuồi cùng bánh khoai môn chà bông cũng đã được rồi.
Điểm tâm nhỏ nho như vậy, đã tốn của nàng bốn ngày.
Sau khi thu than ngày hôm đó, Ngô Miễn cùng Nguyệt Nha Nhi đi về phía nhà Đường Khả Lũ.
Dọc theo đường đi, Nguyệt Nha Nhi không nói một câu nào.
Ngô Miễn nhìn thấy quầng thâm dưới mắt nàng, không khỏi đau lòng, âm thầm ở trong lòng nói lời thề.
Nếu như hắn có thể đọc sách tham gia thi khảo, tuyệt đối sẽ không quên ân tình của Nguyệt Nha Nhi.
Bên trong phòng sách Tư Tề, Đường Khả Lũ vốn dĩ đang tê liệt trên ghế ngôi, vừa thấy Nguyệt Nha Nhi vào cửa, “Tăng” một hồi lên: “Mang theo món ăn ngon nào?”
Nguyệt Nha Nhi ra hiệu Ngô Miễn cầm hộp cơm trong tay lên.
Vừa mới mở nắp hộp, một mùi thơm bay ra.
“Đây là bánh khoai môn chà bông, mời tiên sinh thử một lần.”
Đường Khả Lũ không thể chờ đợi được nữa cầm một cái, dưới ánh mặt trời, bánh khoai môn chà bông màu vàng óng ánh, thơm ngọt mê người.
Cắn ở trong miệng, vị ngọt của nhân bánh khoai môn hòa quyện cùng vị mặn của chà bông, đâm thẳng vào phổi.
Hắn sống đến từng ấy tuổi, không biết đã ăn bao nhiêu điểm tâm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa ăn được món nào có hương vị bậc này.
Bỏ thêm rất nhiều gia vị làm thành nhân bánh khoai môn, vị cát mà bột.
Thêm mùi hương của sữa, khiến cho khoai môn trở nên đặc biệt mềm mại.
Vỏ bánh ở bên ngoài, chà bông cùng với nước tương trắng như tuyết thấm vào, chà bông ngon cùng với hương nước tương thơm ngọt khiến cho hương vị lưu giữ càng thêm nồng nặc.
Ngoài giòn trong mềm, vị mặn ở xung quanh.
Đường Khả Lũ hận không thể đem đầu lưỡi nuốt xuống, Tiêu nhà đầu này chắc không phải là thực thần chuyển thế đầu thai chứ?
Làm sao có thể làm ra nhiều món ăn ngon như vậy!
Chờ sau khi ăn xong, hắn mới rảnh rỗi nói chuyện.
Chỉ thấy Đường Khả Lũ đứng dậy, kéo chặt tay áo Ngô Miễn: “Ngươi nhất định phải theo ta đọc sách.”
Ánh mắt hắn đầy thành khẩn: “Cái gì băng kính thán mời ta cũng có thể không muốn, nhưng ngươi nhất định phải lấy điểm tâm từ chỗ Tiêu nha đầu mang đến cho ta ăn!”
Chờ ra khỏi phòng sách Tư Tề, trên đường về nhà, Ngô Miễn từ trong tay áo lấy ra một cây trâm hoa đào.
Hắn cúi thấp đầu, cái bóng bị ánh nắng chiều kéo dài: “Ta bây giờ không có gì cả, cũng không cái gì có thể lấy ra được đồ tạ lễ. Chỉ có cái này, có thể cho ngươi mang.”
Nguyệt Nha Nhi dừng chân, cười dịu dàng nói: “Khách khí như thế làm cái gì? Lại nói, ta cũng không hoàn toàn là vì ngươi. Bánh khoai môn chà bông này, sau này sẽ trở thành điểm tâm chủ yếu của quán ta. Ta làm sao có thể không chú ý được?”
Ngô Miễn đứng tại chỗ, không lên tiếng.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, hắn bỗng nhiên cài trâm hoa đào lên búi tóc của Nguyệt Nha Nhi, sau đó xoay người chạy đi.
Gió nhẹ nhàng thổi sợi tóc trên trán Nguyệt Nha Nhi, nàng sờ một cái trâm hoa đào, nở nụ cười.
Vừa đạt được một món điểm tâm chủ chốt, lại khiến cho người ta nhận một phần ân tình.
Phen khổ cực này của nàng, cũng coi như không thiệt thòi.
Chỉ là không biết, bánh khoai môn chà bông này, ở thế giới này có thể trở thành món ăn nổi tiếng hay không đây?