Quán nhỏ của Nguyệt Nha Nhi, khai trương vào mùng 1 tháng 11.
Từ bà bà ở bên cạnh xem lịch, thề thốt rằng ngày này là ngày tốt nhất để khai trương.
Nguyệt Nha Nhi cũng không tin vào những lời này, nói thực ra, nàng thậm chí còn muốn mở vào ngày mùng 2 tháng 11 đấy!
Dù sao nếu muốn chuẩn bị kỹ càng đầy đủ hết mọi thứ, vẫn cần thêm chút thời gian.
Nguyệt Nha Nhi là mở sạp dưới mái hiên của Song Hồng lâu, muốn bán cái gì cũng cần phải chú ý.
Song hồng lâu cũng bán trà bánh, nàng cũng không thể cùng người ta tranh giành.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nếu phối hợp làm ăn với quán trà, làm như vậy là tốt nhất, chính là bán điểm tâm thích hợp dùng trà thì dùng.
Mới mở quán nhỏ, không có cách nào làm quá nhiều thứ khác nhau, thế nào cũng phải có sản phẩm chủ yếu.
Như vậy thì, nên làm điểm tâm ngọt hay là điểm tâm mặn?
Nguyệt Nha Nhi hỏi một vòng những người bên cạnh, phát hiện khẩu vị của mỗi người đều có nét riêng.
Nàng đơn giản hạ quyết tâm, làm một món điểm tâm có cả ngọt lẫn mặn—— bánh bao tỷ muội.
Cái gọi là bánh bao tỷ muội, là một món ăn nổi tiếng của tỉnh Hồ Nam sau này.
Nghe tên đã biết, vốn dĩ là do một đôi tỷ muội làm ra.
Gạo nếp làm thành một đôi bánh bao như ngọc, một ngọt một mặn, tất cả đều hạnh phúc.
Đã quyết định được món ăn, đầu tiên Nguyệt Nha Nhi mua một cái cối xay bằng đá, để ở trong viện.
Lỗ Đại Nữu có sức lực lớn, liền phụ trách nghiền gạo nếp thành bột.
Lấy tám phần gạo nếp, gạo tẻ hai phần thêm nước suối nghiền thành bột.
Dùng vải lọc lọc cặn, còn lại lớp bột phấn mịn, nhào nặn thành hình tròn.
Đậy một lớp vải đã chuẩn bị từ trước.
Nhân bánh của vị ngọt và vị mặn.
Vị ngọt thì lấy đường hoa quế và bùn chà là đỏ, xào chậm rãi với lửa nhỏ; nhân bánh mặn dùng thịt ba chỉ với nấm hương, cắt thành hạt kê, thêm vừng, mỡ heo, nước tương, muối, nước sạch để làm nhân thịt.
Bột bánh đè phẳng, bọc nhân bánh.
Bánh ngọt vo hình tròn, nhân mặn làm hình tháp nhọn, dễ dàng nhận biết.
Đặt trên mặt nước sôi, chưng trong lửa lớn khoảng một khắc.
Chờ đến khi trong tiểu viện ngập tràn mùi đồ ăn, thì đã dùng được rồi.
Hôm khai trương, Nguyệt Nha Nhi dậy thật sớm.
Đợi ở Song Hồng lâu, lại phát hiện Lỗ Đại Nữu dậy còn sớm hơn nàng, tay để trong ống áo ngồi xổm trước cửa.
Quán trà mới mở cửa, hỏa kế bên trong còn ngáp một cái, thấy Nguyệt Nha Nhi đã dọn xong sạp hàng, đi lại đấy nhìn.
Trước sạp hàng dán một bức tranh, vẽ điểm tâm đánh yêu tinh tế, hỏa kế chưa từng thấy, nhưng nhìn có vẻ rất muốn ăn.
“Đây là bán cái gì?” Hỏa kế không biết chữ, chỉ hỏi Nguyệt Nha Nhi.
“Bánh bao tỷ muội, sáu văn một đôi, mười hai văn hai đôi.”
Hỏa kế liếc nhìn bánh bao nhỏ trong l*иg hấp, không hé răng, rất nhanh đã rời đi.
Ba văn có thể mua được một cái bánh bao to, hắn mới không mua loại điểm tâm ít như cho mèo ăn này.
Lỗ Đại Nữu lập tức nhíu mày, đang muốn trào phúng vài câu, lại bị Nguyệt Nha Nhi ngăn cản: “Đừng nóng vội, chúng ta muốn khách hàng, còn chưa tới lúc.”
Dần dần, người bắt đầu nhiều lên.
Sạp bán màn thầu bên đường lại vừa bán đi một cái, các nàng lại vẫn chưa mở hàng, Lỗ Đại Nữu gấp đến mức hốt hoảng, hận không thể há mồm thét to.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi ở một bên thế nhưng lại khí định thần nhàn, một bộ không nhanh không chậm, Lỗ Đại Nữu dù gấp gáp cũng không dám tự chủ trương.
Cũng không biết tại sao, Nguyệt Nha Nhi tuổi tác so với nàng còn nhỏ, Lỗ Đại Nữu cũng không dám ở trước mặt nàng lỗ mãng, cứ việc trong lòng nàng đã bắt đầu hoài nghi, mình có phải là nên theo Nguyệt Nha Nhi làm tiếp.
Lỗ Đại Nữu nhìn Nguyệt Nha Nhi giống như người không liên quan đến việc này, mà không biết trong lòng Nguyệt Nha Nhi cũng có chút gấp gáp, chỉ là nàng tính tình trầm ổn, chưa từng biểu hiện ra mà thôi.
Nếu như không có ai cổ động, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Nguyệt Nha Nhi trong lòng có chút ảo não, nếu như không phải vì không có đủ tiền để bỏ ra, nàng đã sớm gọi mười người đến, hợp thành một tiểu đội đến mua điểm tâm, ra vẻ náo nhiệt hấp dẫn người đi đường.
Lần này, phải khai trương như nào đây?
Đợi đã lâu, mới đợi được khách hàng thứ nhất.
Người đến ông lão tóc bạc mặc áo khoác màu xanh lục, rất nho nhã, nhìn giống khách hàng của quán trà, xe ngựa quen đường chạy thẳng đến Song Hồng lâu.
Hắn thoáng nhìn qua bức tranh trước sạp hàng của Nguyệt Nha Nhi, nói một câu: “Quái lạ, thương phụ nho nhỏ lại có thể vẽ tranh.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn lão Hồ Tử tóc bạc, tự dưng lại nhớ tới hình vẽ mình họa Đỗ Phủ trong sách giáo khoa, càng có thế khí chất như vậy, không khỏi cười nói:
“Thư họa tuy tốt, nhưng lại không tốt bằng mùi vị điểm tâm của ta. Lão tiên sinh có muốn hay không thử một lần?”
Lão tiên sinh này tên là Đường Khả Lũ, vốn dĩ là một tú tài thi không trúng, hiện mở một lớp học ở nhà, dựa vào việc dạy tiểu tử đọc sách mà sống qua ngày.
Trong ngày thường rất thích ăn đồ ăn ngon, uống rượu ngon, các bằng hữu đều gọi hắn là “Lão Thao Thiết.”
Hôm nay có bằng hữu ở phương xa tới, Đường Khả Lũ liền nghỉ một ngày dạy học, đến Song Hồng lâu từ rất sớm để chờ bằng hữu.
Hiện tại bằng hữu còn chưa tới, Đường Khả Lũ cũng rảnh rỗi, không bằng dùng chút điểm tâm.
Sau khi hắn ăn điểm tâm xong đi ra, mũi ngửi thấy mùi hương lại cảm thấy buổi sáng ăn còn chưa no.
“Cho ta lấy hai đôi.”
“Được rồi, lão tiên sinh là dùng trà ở Song Hồng lâu sao? Ta cho người đưa đến bàn của ngươi.”
Đường Khả Lũ mới ngồi xuống chỗ của mình ở Song Hồng lâu, bánh bao tỷ muội đã đưa tới.
Hai đôi bánh bao gạo nếp, dùng lá sen bọc lại, khiến cho màu sắc càng trở lên trắng mịn.
Dáng vẻ nho nhỏ tinh xảo, giống như minh châu, giống như bảo tháp nhọn, rất là nhã nhặn.
Đường Khả Lũ cầm một cái bánh hình tròn lên, để trong miệng cắn một cái.
Khoảng khắc mà đường mật hoa quế chảy vào đầu lưỡi, mứt táo nhã nhặn tinh tế.
Đường cát mềm mại phối hợp với độ mềm của gạo nếp, hương vị còn lưu lại trên răng, khiến cho Đường Khả Lũ thèm ăn đến nhỏ dãi.
Chờ đến khi ăn hết hai cái bánh hình tròn, Đường khả lũ mới hối hận không thôi, hắn làm sao có thể ăn tươi nuốt sống như vậy?
Thực sự là phung phí của trời!
Hắn một mặt mắng mình, một mặt thật nhanh cầm lấy một cái bánh hình tháp nhọn, đưa lên miệng.
Ồ? Đây là vị mặn?
Miệng đầy thơm ngọt, bỗng nhiên vị mặn ngăn lại.
Thịt băm mịn màng ở bên trong, nấm hương thanh đạm lúc có lúc không, lặng yên hòa quyện. Mơ hồ có có mùi thơm của vừng, quanh quẩn trong miệng.
Hóa ra bánh bao tỷ muội là ý như vậy sao?
Bỗng nhiên Đường Khả Lộ tỉnh ngộ.
Hắn hơn năm mươi tuổi, ăn qua không biết bao nhiêu là mỹ vị.
Nhưng lớn mật như vậy, điểm tâm hai vị mặn ngọt này lại là lần đầu tiên được ăn.
Một ngọt một mặn này, vô cùng phù hợp với đạo trung dung.
Ngọt quá thì sẽ nhanh chán, mặn quá nhiều thì nhanh ngấy, hai người kết hợp lại, đã tạo nên vị “tiên”.
Đến trước Song Hồng lâu, Đường Khả Lũ không khỏi có chút do dự.
Bằng hữu trở về, hắn tuy rằng mừng rỡ, nhưng cũng xấu hổ.
Đọc sách hơn nửa đời người, cho tới bây giờ vẫn chỉ là cái tú tài, đến cả cử nhân cũng không thi được, mặt mũi đâu ra để gặp lại bằng hữu?
Càng ngượng ngùng là túi của hắn, chỉ dám hẹn gặp bằng hữu ở Song Hồng Lâu, giống như Lâu Ngoại Lâu bên sông Tân Hoài, Đường Khả Lũ không chịu nổi giá cả của một bữa cơm ở đấy.
Nhưng mà sau khi ăn bánh bao tỷ muội, hắn lập tức ném ưu sầu kia ra phía sau đầu, trong lòng nghĩ, ta tuy rằng thi không trúng, nhưng cũng có không ít lộc ăn.
Chờ khi bằng hữu cũ đến, nhất định phải cho hắn nếm thử.
Cứ việc quyết định dùng mỹ thực cùng với bằng hữu, nhưng hắn còn chưa tới, ta ăn thêm một đôi nữa cũng không sao.
Đường Khả Lũ nghĩ thầm, lại gọi thêm một đôi bánh bao tỷ muội.
Chờ khi bằng hữu hắn đến, trên bàn Đường Khả Lũ đã xếp vài tấm lá sen.
“Đường huynh, đã lâu không gặp.” Bằng hữu thong dong đến muộn.
Đường Khả Lũ lập tức đứng dậy tiếp đón, có chút bối rối, đẩy hết lá sen đến bàn bên cạnh, nỗ lực che dấu bọn chúng.
Bằng hữu này của hắn, xa cách nhiều năm như vậy vẫn còn đôi mắt sắc bén như vậy.
“Một bữa ăn, Đường huynh no chưa? Vui vẻ không?” Bằng hữu cười nói.
“Là ăn ngon thật mà.”
Đường Khả Lũ ho nhẹ một tiếng, che giấu đi lúng túng của bản thân: “Đến đến đến, ta gọi cho ngươi một phần, ngươi ăn thì sẽ biết.”
Rất nhanh, một phần bánh bao tỷ muội được đưa tới.
Lỗ Đại Nữu truyền lời nói: “Nguyệt…, Tiêu cô nương có nói, lão tiên sinh ngươi không thể ăn thêm nữa. Gạo nếp không dễ tiêu hóa, ăn nhiều không tốt.”
Đường Khả Lũ phân bua: “Lão phu khẩu vị lớn, làm sao không chịu được? Quay lại lấy thêm một phần đến!”
“Tiêu cô nương nói không được.”Nàng xoay người rời đi.
“Ai, bán hàng ăn còn sợ khách ăn quá nhiều?” Đường Khả Lũ thở phì phò.
Bằng hữu nhìn bộ dạng kia của hắn, cười khẽ lên: “Đường huynh, ngươi thực sự là Xích Tử Tâm Tràng vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
Hắn thở dài nói: “Ta ở kinh đô, đã bao lâu không được nói chuyện thoải mái với người khác.”
“Đoạn Hàn Lâm, ngươi cẩn thận ta đánh ngươi, được tiện nghi còn ra vẻ, lại thăng quan chứ gì? Lúc này đến đây là đi nha môn nào.”
Đường Khả Lũ một mặt nói chuyện, một mặt nhìn chằm chằm bánh bảo tỷ muội.
Đoạn Hàn Lâm cầm lấy một cái bánh gạo nếp: “Xấu hổ xấu hổ, vẫn là ở Đông Cung chăm ngựa cho thái tử.”
“Chăm ngựa cho thái tử.”
Đường Khả Lũ nghe xong vui vẻ: “Xin hỏi Đoàn huynh, một ngày có thể chăm bao nhiêu con ngựa?”
Đoạn Hàn Lâm lườm hắn một cái: “Có thể chăm một con lớn như ngươi.”
Đường Khả Lũ cười ha ha, thúc hắn nói: “Ngươi mau ăn lúc còn nóng, không ăn thì cho ta.”
“Nghĩ hay lắm.” Đoạn Hàn Lâm sợ hắn cướp mất, vội vàng cắn một miếng.
Thật là thơm.
Đoạn Hàn Lâm vốn dĩ còn tưởng rằng Đường Khả Lũ chỉ đang nói quá lên, dụ hắn ăn.
Chờ khi hắn thực sự ăn, mới tin tưởng lão Thao Thiết là thực sự thèm.
“Thủ nghệ của cô nương này, ta ở trong kinh cũng chưa từng ăn qua.”
Đoạn Hàn Lâm cùng Đường Khả Lũ đều là bằng hữu, tự nhiên có không ít chỗ tương tự, ví dụ như hai người đều thích ăn.
Hắn đứng lên nói: “Ta đi hỏi một chút cách làm thứ này, chờ về kinh sẽ để người trong nhà làm.”
“Ngươi làm quan lâu, sợ là không tỉnh táo đi?”
Đường Khả Lũ kéo hắn: “Kế sinh nhai của người ta có thể tùy tiện nói cho ngươi nghe sao?”
Nghe hắn nhắc nhở, Đoạn Hàn Lâm ngẫm lại cũng đúng, lại tiếp tục ngồi xuống: “Điểm tâm ở Giang Nam quả nhiên có hương vị khác biệt.”
“Khẳng định là vậy rồi.”
Đường Khả Lũ ngồi thẳng, dương dương tự đắc: “Ở việc ăn này, ta ngược lại không thua ngươi.”
Đoạn Hàn Lâm cười đáp nói: “Được, để đáp lễ mắt thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi. Nghe nói món ăn của Lâu Ngoại Lâu rất được, ta mời ngươi đi ăn.”
Hai người vừa nói chuyện, một bên đi về hướng Lâu Ngoại Lâu.
Lâu Ngoại Lâu này là tên một tiệm cơm ở Giang Nam, lúc này đi, bàn đã sắp hết.
Đoạn Hàn Lâm nhớ tới bánh bao tỷ muội vừa nãy ăn qua, nghĩ thầm điểm tâm ở Giang Nam ăn đều rất ngon, lát gọi thêm vài món.
Món ăn lên đủ, Đường Khả Lũ chỉ cầm chiếc đũa, ăn một chút bánh lương cao.
Hắn lúc này mới nhận ra là mình ăn thực sự không vào.
“Ta vừa mới ăn quá nhiều bánh bao tỷ muội, hiện tại cái gì đều ăn không vô, ngươi dùng cơm đi.”
Đoạn Hàn Lâm gật gù, mỗi loại điểm tâm đều thử một ít.
Sau đó, hắn yên lặng dừng lại chiếc đũa: “Đường huynh, những điểm tâm này ăn ngon là ăn ngon, nhưng ta vẫn cảm thấy, bánh bao tỷ muội kia ăn ngon hơn một chút.”