Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 12: Ốc bơ (5)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyệt Nha Nhi nhất thời không nghĩ ra, tạm thời bỏ qua vấn đề nan giải này quyết định đi ăn cơm tối.

Thời gian eo hẹp, sự việc lại vội vàng, nàng cũng không có tâm tư nấu đồ ăn, nàng chỉ nấu một bát mì hành đơn giản.

Mỳ đã có sẵn, để vào bên trong nước đun sôi là sẽ mềm ra. Nguyệt Nha Nhi thích ăn mỳ hơi cứng và dai, vì thế sẽ không luộc mì quá lâu.

Hành lá rửa sạch thái nhỏ, chiên vàng, chờ đến khi ngửi thấy mùi thơm của hành thì mới vớt ra.

Dầu hành nóng bỏng tưới vào bề mặt mì, tràn ra lấp lánh như ánh sao, thêm một thìa nước tương.

Ăn vừa ngon lại vừa đơn giản

Thấy mì ăn cùng với dầu hành, Nguyệt Nha Nhi chợt nhớ có một ý tưởng: Nếu dùng nước nóng không định hình đựng, vậy nước đá thì sao?

Nàng có ý muốn thử một lần, nhưng mà trong nhà không có băng, chỉ có thể đi ra ngoài hỏi thăm.

Thấy nhà Từ bà bà vẫn còn thắp đen, thấy Nguyệt Nha Nhi lại đây, cùng bà lên tiếng chào hỏi.

Chờ sau khi nghe xong ý định của Nguyệt Nha Nhi, Từ bà bà kỳ quái nói:

“Trời đã sắp cuối thu rồi, ngươi mua băng làm cái gì? Băng chất lượng tốt đều bán hết vào mùa hè rồi, băng mới năm nay lại chưa lấy. Cho dù có tiền cũng được không mua được băng tốt.”

“Ta cũng không cần băng tốt nhất chỉ cần nước đá thôi.”

Từ bà bà hứng thú: “Ngươi muốn làm gì, nói ta nghe xem.”

Bà trời sinh thích bát quái, Nguyệt Nha Nhi còn muốn nhờ vả bà nên đành kể ra, chỉ có thể dùng lời ngắn gọn kể ra chuyện làm ốc bơ cho bà nghe.

Từ bà bà nghe xong cớ sự, tâm tình sung sướиɠ chỉ địa chỉ cho Nguyệt Nha Nhi.

May mà này nhà bán băng cũng cách không xa, chỉ cách ba con hẻm, Nguyệt Nha Nhi vội vã đi tới.

Lịch sử làm băng, cũng coi như bắt nguồn từ xa xưa.

Bắt được cắt vào mùa đông, sau đấy cất trong hầm vừa đủ cho một năm dùng.

Nhà quan thì có hầm to, nhà dân cũng có hầm nhỏ. Nhưng đến cùng nàng lại ở phía nam, lấy băng so với thỉnh kinh cũng phiền phức không kém, vì thế giá băng ở nơi này cũng cao hơn một chút.

Lúc đến ngày hè, ngoại trừ những đại gia có tích trữ băng, cũng không ai có thể xa xỉ đến mức để chậu băng trong nhà để hạ nhiệt.

Cho dù có mua băng, cũng đa số là dùng để lầm đồ ăn, ví dụ như làm canh đậu xanh ướp lạnh, hay nước ô mai.

Nguyệt Nha Nhi đến nhà bán băng, mua một tảng băng vừa.

Hiện tại không phải thời điểm làm ăn chính xác, số băng Nguyệt Nha Nhi muốn mua cũng không nhiều.

Người bán băng cũng chỉ lấy của nàng hai đồng, dùng chìa khoá mở ra cửa hầm, để nàng tự đi lấy ít băng nát.

Mặt đất hầm băng trải đầy rơm rạ, lạnh lẽo.

Quả nhiên không còn lại bao nhiêu băng, phần lớn địa phương trống đều đặt hoa quả.

Nguyệt Nha Nhi ngạc nhiên nói: “Nhà ngươi bán băng, còn bán cả hoa quả?”



Người bán băng ngáp một cái: “Ta không bán, mấy người bán hoa quả để nhờ, còn có thể kiếm thêm ít tiền.”

Nguyệt Nha Nhi giờ mới hiểu được, nghĩ thầm đầu óc buôn bán của người thời này cũng không tồi.

Hầm băng này của hắn, đầu hạ mới bán hết một nửa.

Chỗ bỏ trống này, không phải có thể vừa vặn cho thuê?

Người bán hoa quả tuy mất tiền, nhưng ướp lạnh có thể giữ được độ tươi mới.

Cho nên mới thương lượng với người bán băng, cho hắn thuê một chỗ ở hầm băng.

Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Ta cũng quen biết một người bán hoa quả, gọi Ngô Miễn.”

“Ngươi quen biết Miễn ca nhi?”

Người bán băng đánh giá nàng một chút: “Đứa bé kia tuy nhỏ, nhưng làm người rất tốt. Ngươi đã như vậy, ta lấy rẻ đi cho ngươi.”

Nguyệt Nha Nhi xếp đầy một giỏ băng, mới bỏ ra có mười văn, giá tiền này thực sự công bằng.

Xách một giỏ băng về nữa, Nguyệt Nha Nhi chỉ cảm thấy tay của bản thân lạnh giống như băng.

Hoạt động ngón tay một chút, nàng mới tiếp tục dằn vặt món ốc bơ.

Có chút băng đã hòa tan thành nước, lạnh tận xương.

Nguyệt Nha Nhi vội vã lại làm chút phô mai kem, đảo đều rồi mới cẩn thận bỏ vào bát băng.

Bị nước đá tác động, phô mai kem bắt đầu thành hình.

Chỉ là hình dạng này —— có chút chướng tai gai mắt.

Giống như cứt chó.

Nguyệt Nha Nhi không tin, lại làm lại vài lần, tuy rằng thành phẩm dần dần có hình dạng, nhưng đến cùng lại không đẹp được như của Lại mụ mụ.

Người biết rút kinh nghiệm, là mấy chục năm luyện ra.

Nguyệt Nha Nhi chính là Trung Hoa tiểu đương gia trên đời, sợ cũng không thể hai ba lần thí nghiệm, liền có thể vượt qua Lại mụ mụ mười mấy năm tay nghề.

Làm ốc bơ tại sao lại khó như vậy!

Nguyệt Nha Nhi vò tóc, khóc không ra nước mắt.

Lúc tỉnh lại vào ngày thứ hai, chút sữa bò còn lại dần dần phân tầng.

Nguyệt Nha Nhi nếm thử vị, có lẽ bởi vì do trời lạnh nên sữa bò còn chưa hỏng, nhưng phỏng chừng cũng không thể bỏ đến ngày mai.

Tiếp tục đốt bếp luộc sữa bò, Nguyệt Nha Nhi bình tĩnh làm lại vài lần, nhưng thành phẩm vẫn không đúng ý.

Mắt thấy mặt trời ngoài cửa đã lên cao, nàng cái bát “đùng” một cái trên kệ bếp.



Không thể cứ như vậy bị người ta dắt mũi đi.

Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, cái gọi là tạo hình ốc bơ, nhất định phải làm ra hình dạng đẹp, nếu nàng hết lần này tới lần khác không thể luyện ra tay nghề này, không bằng đi theo hướng khác.

Không phải là sản phẩm làm từ sữa sao?

Vậy ta dùng phương pháp làm bánh ngọt phương Tây đi!

Nguyệt Nha Nhi đi ra cửa, đi ngang qua nhà Từ bà thấy bà đăng ngồi dưới hiên cầm bát sứ ăn cháo.

Bát sứ màu trắng xanh, cháo màu tím, một bên còn để một ít cải bẹ, còn nóng hổi, đang tỏa ra khói trắng.

Từ bà bà đang thổi chào phù phù, thấy Nguyệt Nha Nhi, liền ngẩng đầu nhìn nàng lên tiếng chào hỏi: “Đi chỗ nào vậy? Ngươi làm được ốc bơ rồi?”

“Còn chưa.”

Nguyệt Nha Nhi dừng một chút: “Đi nhà thợ rèn.”

Làm ốc bơ cùng với thợ rèn thì liên quan gì?

Nguyệt Nha Nhi không có thời gian, bỏ lại câu nói, liền vội vã rời đi.

Trong túi nàng còn tầm khoảnh năm lượng bạc, vốn dĩ là kinh phí Tiết Lệnh Khương cho nàng.

Thợ rèn thức dậy rất sớm, nghe Nguyệt Nha Nhi miêu tả nửa ngày, ngờ vực làm ra một đống chế phẩm từ sắt, mang qua cho nàng xem.

“Có phải là bộ dáng này?”

Nguyệt Nha Nhi quan sát: “Đúng, miệng đui hoa chính là như vậy!”

Chế phẩm làm riêng so với chế phẩm bình thường đắt hơn một chút, nhưng nó dùng ít sắt nóng chảy hơn, vì thế Nguyệt Nha Nhi có thể mua được.

Đều đã ra đường rồi, Nguyệt Nha Nhi mua một đống đồ quay về.

Chờ nàng lúc trở lại, trong túi đã đựng đầy đồ, giống như rổ tre, thuốc nhuộm từ cây cỏ.

Công cụ đầy đủ hết, làm ít mà hiệu quả nhiều.

Nguyệt Nha Nhi theo trình tự làm lại một nồi phô mai kem, đổ một ít vào bên trong giấy dầu, bỏ vào miệng đui hoa, nhẹ nhàng bóp.

Quả nhiên tạo ra hình dạng đẹp đẽ.

Trong bụng nàng vô cùng quyết tâm, làm ốc bơ hình hoa hồng.

Động tác phải nhẹ nhàng, giống như đảo thức ăn, nếu không đảo đều thì sợ rằng sẽ phải bỏ phí.

Như cũ dùng đui hoa tạo hình, từng cái từng cái ốc bơ trên đĩa, hình dạng giống nhau đẹp đẽ.

Nguyệt Nha Nhi nâng đĩa, đi tới nơi nắng chiếu nhiều nhất trong sân, ánh sáng chiều vào, nhìn thế nào cũng vô cùng thích.

Đây rõ ràng chính là “Bên trên giống như ốc nước bình thường, hồng phấn, trắng thuần tinh khiết.”

Nàng chỉ hận nơi này không có điện thoại di động, nếu không kiểu gì nàng cũng phải chụp lại làm hình lưu niệm.
« Chương TrướcChương Tiếp »