Thương Khâu không để ý tới Tạ Nhất kinh ngạc, đã đứng lên. Tạ Nhất bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đứng lên theo Thương Khâu đi vào phòng bếp, nhìn hắn chuẩn bị rửa chén.
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
“Anh rửa chén không tháo bao tay da ra à?”
Thương Khâu nhìn một cái, nhưng không nói chuyện, tiếp tục rửa chén. Tạ Nhất thấy không vừa mắt, vội vàng cầm lấy cái tô, nói:
“Chỗ nào giống rửa chén, đây là đập chén? Để tôi, để tôi.”
Nói xong lại đẩy Thương Khâu sang một bên, sau đó Tạ Nhất tự mình đứng ở phía trước bồn, rửa tô, rửa muỗng, rửa đũa, cùng một cái nồi.
Tạ Nhất vốn mở quán ăn nhỏ, rửa chén cũng là thuần thục lành nghề, tốc độ mau, tẩy lại sạch sẽ.
Thương Khâu đứng ở một bên nhìn thấy Tạ Nhất đã rửa xong, nói:
“Đi.”
Lời ít mà ý nhiều.
Tạ Nhất nhanh hoàn thành liền đi theo Thương Khâu. Cũng không biết đi nơi nào. Nhìn Thương Khâu cao thâm khó đoán, Tạ Nhất nghĩ thầm Thương Khâu có khả năng lại cho mình “kinh hỉ”. Dù gì buổi tối hôm nay kinh hỉ đã rất nhiều rồi.
Quả nhiên, Thương Khâu cho một kinh hỉ, cái kinh hỉ này gọi là tắm rửa.
Thương Khâu mang theo Tạ Nhất đi vào phòng tắm. Nhà hắn chỗ vệ sinh và tắm rửa tách ra, phòng tắm đặc biệt khí phách, toàn bộ diện tích còn muốn lớn hơn so với phòng khách nhà Tạ Nhất. Tóm lại một câu, Thương Khâu muốn tắm rửa. Tạ Nhất căn bản không có biện pháp tháo dây tơ hồng để ở ngoài cửa chờ, nhiều nhất chỉ có thể kéo ra một khoảng cách, vẫn không thể ra khỏi phòng tắm.
Tạ Nhất chinh lăng nói:
“Tắm…… Tắm rửa?”
Thương Khâu vẻ mặt kỳ quái nhìn Tạ Nhất, nói:
“Chẳng lẽ cậu không tắm rửa?”
Tạ Nhất:
“……”
Trước khi ngủ, Tạ Nhất thật sự phải tắm rửa. Nhưng Tạ Nhất cảm thấy một người đàn ông, ngẫu nhiên lười tắm trực tiếp lăn ra ngủ một vài lần cũng không sao cả. Nhưng mà… hai người đàn ông xa lạ cùng tắm rửa, cũng quá……
Tạ Nhất xấu hổ nhìn Thương Khâu. Động tác của Thương Khâu lại rất tự nhiên, đã bắt đầu cởϊ qυầи áo. Tạ Nhất nhanh quay đầu lảng tránh, chỉ là lại có chút tò mò...
Thương Khâu dáng người cao gầy, quần áo màu đen cũng mờ mờ ảo ảo cho thấy phía dưới đều là cơ bắp. Nói thật ra, Tạ Nhất lớn như vậy còn chưa có gặp qua người có dáng tốt thế này. Tuy rằng đều là đàn ông nhưng Tạ Nhất vẫn rất tò mò, không biết người mặt lạnh này dáng người tốt tới trình độ nào?
Tạ Nhất nghe sột sột soạt soạt, trộm quay đầu nhìn thoáng qua. Ở dưới ánh đèn vàng của phòng tắm, cả thân thể Thương Khâu phảng phất như mạ một tầng ánh sáng nhu hòa, cũng không có vẻ lạnh nhạt. Dáng người hắn quả nhiên cao, nhưng cũng không phải như thư sinh, mà đầy cơ bắp, tràn đầy dã tính. Đường cong cơ thể quả thực khiến người nhìn câm phẫn cùng ghen tị.
Tạ Nhất nhìn phía trên, không tự chủ lại liếc xuống một chút. Kết quả vừa lúc chạm phải ánh mắt Thương Khâu, Tạ Nhất nhanh quay đầu lại, làm bộ cũng không phát hiện gì, bất quá da đầu có chút tê dại. Cúi đầu nhìn phía dưới của mình một cái, Tạ Nhất tức khắc đầy mặt chua xót.
Dáng người đã nghịch thiên như vậy, nơi đó cũng nghịch thiên? Sao lớn thế? Từ nhỏ đã ăn kí©h thí©ɧ tố sao?!
Thương Khâu chuẩn bị tắm rửa, hai người có tơ hồng cột chặt, Tạ Nhất cũng chạy không được, còn bị kéo tay qua một chút, bất đắc dĩ nói:
“Anh nhẹ thôi!”
Thương Khâu không có thành ý gật gật đầu, nhưng vẫn cứ kéo qua kéo lại. Tạ Nhất lại kỳ quái nhìn Thương Khâu, hỏi.
“Anh tắm rửa cũng không tháo bao tay?”
Xác thật không tháo bao tay ra. Toàn thân trên dưới trống trơn, chỉ có một bộ bao tay da màu đen, khiến cho người ta có một loại cảm giác biếи ŧɦái vừa cấm dục vừa quỷ súc vừa phun hormone. Cổ họng Tạ Nhất lại có chút ngứa, nhanh ho khan vài cái.
Thương Khâu tắm rồi, nên đến phiên Tạ Nhất. Tạ Nhất đã nhìn ra Thương Khâu còn có thói ở sạch. Tóm lại hắn đã thực nghiêm túc tắm rửa, Tạ Nhất biết nếu mình không nghiêm túc có khả năng sẽ bị khinh bỉ.
Tạ Nhất chờ hắn tắm xong đến phiên mình. Tuy rằng không gian khá rộng, nhưng không thể hai người cùng nhau tắm. Bọn họ lại không phải niên thiếu học sinh, chờ Thương Khâu đi ra, mình chạy nhanh đi vào.
Cùng vừa rồi thập phần bất đồng, Thương Khâu phủ thêm một cái áo choàng dài, cũng không có ngại ngùng, đứng đó ôm cánh tay, dựa vào tường, ánh mắt “âm trầm” nhìn chằm chằm Tạ Nhất.
Da đầu Tạ Nhất đều đã tê rần. Ánh mắt Thương Khâu như người đi chợ mua thịt. Hắn nhìn từng chút từng chút thân thể Tạ Nhất, như sợ người ta pha thịt heo bơm nước, xem thập phần nghiêm túc và cẩn thận.
Tạ Nhất đặc biệt muốn cùng Thương Khâu nói một câu.
Đại ca đừng nhìn nữa, thật sự không có lớn bằng anh đâu!
Hai người thật vất vả tắm xong. Tạ Nhất bị áp lực tâm lý rất lớn, nhanh chóng muốn đi ngủ. Thời gian căn bản không còn sớm, các hộ gia đình khác đều đã ngủ.
Hai người đi vào phòng ngủ, nơi này cũng rộng rãi. Thương Khâu ngồi ở mép giường, Tạ Nhất lại là co quắp đứng ở bên cạnh. Liền nghe Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Lên giường, nằm sấp xuống.”
Tạ Nhất sửng sốt một giây, là phản ứng không kịp, ngay sau đó.
“A? Lên.... lên... gì……”
Thương Khâu nghe Tạ Nhất đột nhiên nói lắp, ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn Tạ Nhất, nói:
“Trên lưng của cậu bị pha lê cắt rất nhiều vết thương, nằm sấp xuống, tôi bôi thuốc cho.”
Tạ Nhất lúc này mới nhớ tới bóng đèn gương trong nhà mình đều bị vỡ vụn. Tạ Nhất lúc ấy đang tắm rửa, một thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị kéo lê trên nền nhà, tuy rằng không có bị thương nặng, bất quá thương nhỏ vẫn có. Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, nói:
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là trầy xước.”
Vừa nói, lại cảm giác bị Thương Khâu một phen túm chặt, đột nhiên bị túm lại.
“A”
Tạ Nhất đã trực tiếp nằm úp trên giường. Thương Khâu vẫn là phái hành động, trực tiếp động thủ muốn kéo quần. Tạ Nhất nhanh đầu hàng, nói:
“Tôi tự cởi, tôi tự mình làm được!”
Tạ Nhất nằm bò, nhìn không thấy khuôn mặt Thương Khâu, lại nghe một tiếng cười rất nhỏ.
Khẳng định là Thương Khâu mặt than đang cười nhạo mình!
“Động tác nhanh lên.”
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thúc giục cái gì mà thúc giục, ở trước mặt người lạ cởϊ qυầи cũng phải cho chút thời gian chuẩn bị tâm lý chứ!
Thương Khâu cầm hộp y tế lại, đồ vật rất đầy đủ. Thương Khâu có vẻ là người chuyên nghiệp, xử lý miệng vết thương thực nhanh nhẹn. Hắn bôi thuốc cho Tạ Nhất xong, ngay sau đó nói:
“Được rồi.”
Thương Khâu nói, còn túm Tạ Nhất đi rửa tay. Hắn đem tay mình phía trước và phía sau đều rửa sạch sẽ. Tạ Nhất xen mà mí mắt giật giật.
Hai người bận rộn một trận, lúc này mới thật sự đi ngủ. Tạ Nhất tính toán ngủ ở trên sàn, tuy rằng giường đủ rộng, nhưng hai người ngủ cùng nhau có chút kỳ quái. Hơn nữa Tạ Nhất không thích ngủ cùng người khác.
Thương Khâu cũng có ý như thế. Bởi vì hắn cũng không thích ngủ với ai. Hắn quen độc lai độc vãng, còn mang theo vẻ thần bí, thoạt nhìn thực lạnh nhạt, khó thân cận, không dễ ở chung. Thương Khâu đồng ý cho Tạ Nhất trải chăn ngủ ở dưới sàn. Vừa lúc là mùa hè, trên mặt sàn cũng mát mẻ.
Chỉ là tơ hồng lúc này liền có vẻ không đủ. Đây là giường đôi, Thương Khâu chỉ cần nghiêng người, Tạ Nhất nằm ở bên dưới lập tức bị kéo tay kêu lên.
“Ai ui.”
Như thế lặp lại ba bốn bận, Tạ Nhất thể xác và tinh thần mỏi mệt, cuối cùng thương lượng với Thương Khâu cùng nhau ngủ trên giường. Thương Khâu cũng không có phản đối, nhàn nhạt nói:
“Được thôi.”
Tạ Nhất nhanh ôm chăn bò lên giường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hai người nằm cách nhau rất xa. Thực mau liền không gian liền an tĩnh lại. Tạ Nhất mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn tự hỏi.
Thương Khâu quá kỳ quái, sao ngủ cũng không tháo bao tay?
Tạ Nhất mơ mơ màng màng liền ngủ rồi. Bởi vì thật sự quá mệt mỏi cho nên ngủ thật sự mau. Nhưng mà giấc ngủ lại không yên ổn, có lẽ bị nữ quỷ ảnh hưởng nên Tạ Nhất có ác mộng.
Trong mộng có một nữ quỷ mặc váy áo đỏ trên cổ có cột sợi dâu, đang ở phía sau truy đuổi. Tạ Nhất chạy như điên ở phía trước. Bốn phía là một mảnh âm u tối đen, vĩnh viễn cũng chạy không đến đích, vĩnh viễn cũng không bỏ được nữ quỷ.
Nữ quỷ mở ra cái miệng rộng kêu:
“Gạt ta!!! Gạt ta!! Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!!”
Tạ Nhất bị truy đuổi đến tinh bì lực tẫn.
“Phịch!”
Đột nhiên Tạ Nhất té ngã trên mặt đất, tức khắc liền bò dậy không được. Nữ quỷ xông tới, mở rộng đôi tay đầy móng vuốt, liền muốn dùng sợi dây thắt cổ mình siết chết Tạ Nhất.
“Vèo!”
Ở ngay lúc này, một bóng đen đột nhiên từ trong bóng tối dày đặc vụt ra tới.
“Thương Khâu!”
Tạ Nhất hô to một tiếng. Dù thấy không rõ người nọ, nhưng trong lòng biết người nọ tuyệt đối là Thương Khâu.
Thương Khâu từ trong bóng tối lao tới, trong tay không phải tơ hồng mạ vàng, mà là một cây cung lớn màu đỏ như ngọn lửa với một mũi tên dài màu trắng phát sáng.
Nữ quỷ nhìn thấy Thương Khâu, lập tức sợ tới mức quay đầu liền chạy.
Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra, còn ngã trên mặt đất, vội vàng bò dậy, nói:
“Thật may, thật may.”
Lại thấy ánh mắt Thương Khâu lạnh nhạt, phảng phất không quen biết mình. Hắn nheo một con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Nhất. Ngay sau đó hắn chậm rãi nâng cây cung màu đỏ lên, mũi tên phát sáng nhắm chuẩn vào mặt Tạ Nhất.
“Thương Khâu... Thương Khâu... Thương... ô...!!!”
Tạ Nhất hô to. Toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt sủng.
“Hô hô”
Tạ Nhất thở hổn hển. Mà trong nháy mắt mũi tên rời dây cung. Tạ Nhất nhịn không được lại hô to một tiếng, nhìn thấy mũi tên màu trắng phát sáng bắn thẳng vào hai mắt của mình.
“Tạ Nhất. Tạ Nhất?!”
Tạ Nhất nghe thấy có người kêu mình. Âm thanh như hư ảo ở bên tai. Đột nhiên Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, từ ác mộng bừng tỉnh.
Mở mắt, hai con mắt trừng hết cỡ, tràn ngập sợ hãi nói không nên lời. Đột nhiên Tạ Nhất giơ tay che lại hai mắt của mình. Đôi mắt rất đau, rất đau. Rõ ràng chỉ là ác mộng lại cảm giác đôi mắt đau đến muốn chảy máu, giống như mũi tên thật sự đâm vào rồi.
Tạ Nhất che lại hai mắt của mình, mặt đều là mồ hôi lạnh.
“Cạch!”
Đèn ngủ đầu giường bật lên, Thương Khâu xoay người, đỡ lấy tay Tạ Nhất, hỏi:
“Tạ Nhất, làm sao vậy?”
Tạ Nhất lúc này mới thấy rõ người trước mắt là Thương Khâu. Bọn họ đang ở nhà Thương Khâu, bên ngoài đã sắp sáng, một mảnh xám xịt áp lực nói không nên lời.
Tạ Nhất thở phì phò, cổ họng khô khốc nhìn Thương Khâu. Ánh mắt Thương Khâu không giống trong mộng lạnh nhạt, hơi có chút quan tâm, còn nâng tay lên lau mồ hôi trên trán cho Tạ Nhất.
Tạ Nhất trấn tĩnh trong chốc lát, lúc này mới lắc đầu, khô khốc nói:
“Không…… Không có việc gì, gặp ác mộng.”
Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:
“Cậu thể chất đặc thù, có khả năng bị âm khí nữ quỷ ảnh hưởng.”
Tạ Nhất ngủ gặp ác mộng, buổi sáng thức dậy lại có ác mộng khác bắt đầu rồi. Bởi vì bọn họ bị tơ hồng buột lại không có cởi ra được, Tổng giám hôn nhân gì đó không đáng tin cậy vẫn chưa có khởi động máy, Tạ Nhất hôm nay không thể đến công ty được. Hai người đàn ông buộc ở bên nhau, thật sự quá kỳ quái, cho dù đối phương là soái ca.
Tạ Nhất gọi điện thoại cho chị Trương nhờ hỗ trợ hướng giám đốc xin nghỉ phép. Chị Trương nói:
“Tiểu Tạ à, hôm nay cậu cũng không tới? Tiểu Chu đã xin nghỉ phép. Hôm nay có cái hạng mục gấp a. Giám đốc muốn nhất định hai ngày này phải hoàn thành, một mình chị căn bản không có biện pháp hoàn thành.”
Tạ Nhất nghe mà đau đầu, đành phải đáp ứng với chị Trương sẽ đi đem tư liệu về nhà làm.
Bất quá vì không muốn mọi người chú ý, Tạ Nhất tính toán giờ nghỉ trưa, chờ tất cả mọi người đều đi ra ngoài ăn cơm, mới lén mang theo Thương Khâu đến công ty. Hai người giữa trưa xuất phát.
Giờ này mọi người trong công ty đều đi ăn trưa, Tạ Nhất mang theo Thương Khâu giống như ăn trộm vào tòa nhà, lén lút lên thang máy. Bất quá bởi vì Thương Khâu quá anh tuấn, cũng quá cao không thể không có người nhìn. Cũng may mắn là không ai chú ý tay bọn họ.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu tránh né người quen lên lầu, đẩy cửa tiến vào văn phòng. Quả nhiên tất cả mọi người đều đã đi ăn trưa. Tạ Nhất mang theo Thương Khâu đi vào trong. Nhưng đi vài bước lại dừng.
Tất cả mọi người đều đi ăn cơm, nhưng chỗ Tạ Nhất ngồi lại có người. Người nọ đưa lưng về phía bọn họ, chỉ lộ ra một chùm tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn là nữ, tuổi cũng không lớn. Tạ Nhất từ bóng dáng liền nhận ra đó là người chị Trương nói hôm nay cũng xin nghỉ, Tiểu Chu.
Tiểu Chu mới vừa vào công ty một năm, thời điểm đầu là Tạ Nhất hướng dẫn cô ấy làm việc. Tính cách Tiểu Chu hay thẹn thùng, không thích nói chuyện, ngày thường chỉ trao đổi cùng chị Trương.
Tiểu Chu hôm nay xin nghỉ, sao ngồi ở chỗ của mình?
Tạ Nhất thấy kỳ quái đi hướng vào trong.
“Tiểu Chu, cô……”
“Suỵt!!”
Thương Khâu đã chế trụ bả vai Tạ Nhất.
Thương Khâu híp mắt, ánh mắt âm u nhìn chăm chú vào cô gái ngồi chỗ ghế của Tạ Nhất, giọng âm trầm.
“Âm khí…… Là người chết.”
“Cái gì!?”
Tạ Nhất nháy mắt phát ngốc.
“Tí tách”
“Tí tách”
“Tí tách”
Chất lỏng màu đỏ từng giọt nhỏ xuống, chảy xuôi, chậm rãi hội tụ ở bên nhau.
Tạ Nhất đột nhiên mở to hai mắt, con ngươi nhanh chóng chớp động. Thương Khâu duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào cái ghế.
“Kẽo kẹt”
Cái ghế dựa đã cũ kỹ chậm rãi xoay qua, người ngồi ở trên ghế Tạ Nhất cũng di chuyển qua.
Thân thể không cánh mà bay, chỉ còn lại có đầu cùng tứ chi. Đầu, cánh tay cùng chân bị sợi dây màu đỏ buộc chặt vào ghế. Từ phía sau nhìn liền phảng phất như một người ngồi ngay ngắn trên ghế. Gương mặt Tiểu Chu cực độ vặn vẹo, tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng. Máu tí tách chảy ra.
“Ôi!”
Đối diện với thân thể bị phanh thây cùng máu me đầm đìa khiến Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh. Đột nhiên lui về phía sau một bước, gót chân Tạ Nhất đá vào cái chân ghế bên cạnh, suýt nữa ngã chỏng vó. Thương Khâu chân dài nhanh chóng bước lên tới, ôm eo Tạ Nhất.