Chương 50: Đoạn chấp niệm

Con chó sói màu lông xám, có hoa văn giống con báo. Trên da lông đều là loang lổ vết thương còn chưa có khép lại, tựa hồ đang ngủ say, hô hấp thực vững vàng.

Con sói có cái đầu không nhỏ, bởi vì cuộn tròn cho nên mới bị chăn hoàn toàn che lại. Nếu kéo thẳng ra tuyệt đối cũng dài bằng một người bình thường.

Tạ Nhất khϊếp sợ, kinh ngạc nói:

"Đường...... Đường Giảo?"

Đường Nhất Bạch cũng thập phần kinh ngạc. Bởi vì bộ dáng con chó này thật sự giống như đúc con chó hắn cứu khi còn nhỏ. Bất quá khi đó con chó kia thoạt nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, còn đi không thông thuận, ngã trái ngã phải, Đường Nhất Bạch đặt tên Tiểu Hoa.

Bởi vì Đường Nhất Bạch cũng chưa gặp qua nguyên hình của Đường Giảo cho nên không quá tin tưởng, hiện giờ chính mắt thấy được, tuy rằng Tiểu Hoa đã từ con chó đáng yêu thành "sói dũng mãnh", nhưng thật sự giống nhau như đúc.

Đường Nhất Bạch chấn kinh nói:

"Tiểu...... Tiểu Hoa?"

Con dã thú nằm trên giường tựa hồ nghe giọng Đường Nhất Bạch, đột nhiên giật mình, mở mắt. Đôi mắt màu xanh xám dưới ánh đèn lấp lánh sáng lên, nhìn Đường Nhất Bạch.

Tạ Nhất nói:

"Chuyện gì xảy ra? Đường Giảo sao biến thành như vậy?"

Thương Khâu nói:

"Không cần lo lắng. Thời điểm phát nổ Đường Giảo dùng Tinh Nguyên tự hộ, bị thương, trong thời gian ngắn hẳn là không thể duy trì hình dạng người."

Tạ Nhất tức khắc kinh hoàng. Vậy bọn họ không nên đem Đường Giảo đưa đến bệnh viện. Ít nhất phải đưa đến bệnh viện thú cưng, bằng không bệnh viện đột nhiên có một con sói, HunhHn786 khẳng định sẽ chấn kinh toàn viện, nói không chừng ngày mai sẽ lên đầu bản tin...

Đường Nhất Bạch hỏi:

"Nghiêm trọng không? Như thế nào mới có thể biến trở lại?"

Thương Khâu nhướng mày, không có nói, chỉ cười một tiếng. Tạ Nhất cảm thấy hắn cười khả năng không có ý tốt. Thương Khâu nói:

"Biện pháp rất đơn giản, bổ sung Tinh Nguyên là được, bổ sung càng sớm càng mau khôi phục."

Tạ Nhất:

"......"

Quả nhiên lại là bổ sung Tinh Nguyên!

Đường Nhất Bạch lại vẻ mặt mê mang, nói:

"Bổ sung Tinh Nguyên như thế nào, ăn đồ bổ sao? Nơi nào có bán loại đồ bổ đó?"

Thương Khâu ôm cánh tay nhìn về phía Đường Nhất Bạch, nói:

"Ăn đồ bổ quá chậm. Biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất chính là... cậu cùng hắn làʍ t̠ìиɦ."

Tạ Nhất đã thực sáng suốt khóa hệ thống thính giác, ít nhất là bịt tai trộm chuông, bởi vì bản thân liền biết như vậy. Mà Đường Nhất Bạch lại là vẻ mặt chấn kinh.

"Phụt!"

Mặt liền đỏ, hắn nói:

"Anh... anh... anh đừng nói giỡn!"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Tôi cũng không bao giờ nói giỡn."

Kẻ lừa đảo!

Tạ Nhất trong lòng yên lặng phun tào.

Anh đêm qua cùng tôi nói giỡn còn gì. Nhất định là cố ý lấy sai qυầи ɭóŧ đưa tôi, làm hại tôi xấu mặt!

Thương Khâu lại nói:

"Đường Giảo thiếu Tinh Nguyên. Biện pháp bổ sung hữu hiệu nhất chính là lấy từ người khác. Trên người của cậu, Tinh Nguyên tuy rằng không dồi dào, nhưng so với Đường Giảo bị thương dồi dào hơn nhiều."

Đường Nhất Bạch nghe hắn nghiêm trang giảng giải, tức khắc trên mặt càng đỏ, đầu muốn bốc khói, liếc liếc mắt nhìn trên giường bệnh. Đường Giảo nghiêng đầu, không có nhìn bọn họ, nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn là có chút mệt HunhHn786.

Đường Nhất Bạch cắn cắn môi, ngập ngừng nói:

"Nhưng tôi...... tôi không có tiện a."

Thương Khâu nhướng mày nói:

"Không có gì không tiện, quỷ thai không hình thái, cậu có thể yên tâm."

Tạ Nhất quả thực cũng không phải điếc, nghe xong thấy quá đáng khinh.

Vì cái gì Thương Khâu dùng giọng điệu nghiêm trang nói lời đáng khinh như vậy!

Đường Nhất Bạch cắn chặt răng, lúc này hung tợn nói:

"Nhưng hiện tại hắn là một con sói!"

Thương Khâu sửa đúng.

"Giảo thú."

Đường Nhất Bạch khò khè một phen. Lúc trước đích xác hắn đã cùng Đường Giảo làʍ t̠ìиɦ, nhưng hắn bảo đảm không phải hình thú, Đường Giảo là hình dạng người thường. Hiện tại trước mặt là một con dã thú lớn giống sói.

Thương Khâu lại nói:

"Nếu hắn hiện tại không phải hình thái giảo thú, cậu cũng không cần cùng tôi thảo luận vấn đề này."

Đường Nhất Bạch:

"......"

Nói rất đúng, rất có đạo lý!

Tạ Nhất:

"......"

Trí thông minh của Thương Khâu quả thực không thể phản bác!

Đường Nhất Bạch cắn răng một cái, tựa hồ quyết định, nói:

"Tôi đây...... Tôi phải đem hắn về trước."

Thương Khâu gật gật đầu, chuẩn bị mang theo Tạ Nhất rời đi. Trước khi đi tựa hồ nhớ tới cái gì, ngừng lại nói:

"Đúng rồi, hiện tại Đường Giảo rất suy yếu, tốt nhất là cậu chủ động."

Tạ Nhất liền nhìn thấy sắc mặt Đường Nhất Bạch trước hồng sau xanh cuối cùng tái mét, nói:

"Còn phải tôi chủ động?!"

Thương Khâu nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó cười khẽ một tiếng, vẫy tay gọi Tạ Nhất, hai người liền đi.

Tạ Nhất đi ra khỏi bệnh viện, yên lặng thay Đường Nhất Bạch đổ mồ hôi, cảm thấy Thương Khâu là cố ý diễn trò chơi Đường Nhất Bạch.

Kỳ thật hôm nay Đường Nhất Bạch tới tìm Tạ Nhất là muốn nói về điều tra câu lạc bộ tư nhân kia.

Đường Nhất Bạch cho người đi tra xét chỗ đó, nhưng nơi đó bảo mật thông tin cá nhân hội viên thực nghiêm ngặt, thậm chí có người nào gia nhập cũng không nói, bởi vậy cái gì cũng không tra được. Nhưng theo Đường Nhất Bạch biết, phí gia nhập là 200.000 tệ, có thể nói là câu lạc bộ đắc đỏ xa hoa đứng đầu thành phố. Cho nên Đường Nhất Bạch cảm thấy Hồ trưởng phòng tuy rằng có tiền cũng không khả năng gia nhập câu lạc bộ này. Phí gia nhập chỉ là tương đương với vé vào cửa, đi vào trong chi phí càng cao hơn.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngồi trên xe, nói:

"Hiện tại làm sao đây? Câu lạc bộ tư nhân bị chặt đứt tin tức, nhà hàng có tin tức không?"

Thương Khâu lắc lắc đầu. Nhà hàng kia tính bảo mật riêng tư cũng tốt, không có video giám sát, bởi vậy chỉ biết có người nhìn thấy Hồ trưởng phòng cùng Triệu Á đi vào "hẹn hò", nhưng cũng không có chứng cứ. Phùng Tam cho người đi ăn để hỏi thăm, kết quả là nhân viên phục vụ nói không quen biết Hồ trưởng phòng. Rốt cuộc là có nhận ra hay không cũng không được biết, dù sao rất kín tiếng.

Thương Khâu nói:

"Trước về nhà đã."

Hai người trở về, theo phép thường đi đến quán ăn. Ngày mai chính là thứ bảy, Tạ Nhất không cần đi làm, cũng không cần ngủ sớm, vẫn luôn ở đó đến bốn giờ sáng, sau khi đóng cửa mới về nhà.

Tiểu Bạch không có ở cùng Phùng Tam. Bởi vì hắn hôm nay phải bận rộn viết tiểu thuyết, các độc giả nhất trí thúc giục, muốn xem nhiều một chút...

Thời gian đã khuya, Tạ Nhất liền chuẩn bị ngủ. Trước khi sắp ngủ, Thương Khâu còn xem tiểu thuyết.

"Tiểu Bạch đã viết ba chương mới, muốn xem không?"

Tạ Nhất tức khắc giống như chim sợ cành cong, lập tức nói:

"Không xem! Tuyệt đối không xem!"

Thứ bảy không có gì làm, Tạ Nhất ngủ đến tự nhiên tỉnh. Khi Tạ Nhất thức dậy, Thương Khâu đã dậy từ lâu. Tạ Nhất nhìn nhìn đồng hồ thấy sắp trưa, ngủ cũng đủ rồi, xoay người ngồi dậy.

Thương Khâu đang thay quần áo, Tạ Nhất hỏi.

"Ra ngoài sao? Bữa trưa muốn ăn cái gì không?"

Thương Khâu quay đầu lại nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất lúc này mới tỉnh hẳn.

Thương Khâu hôm nay mặc không giống ngày thường, căn bản không phải áo thun quần jean áo khoác, mà là một thân âu phục.

Thương Khâu mặc một thân âu phục màu đen, bên trong áo sơmi màu tím nhạt. Từ góc độ nào đó nhìn thấy như có ánh sáng bao phủ, có chút quyến rũ. Nhan sắc này quả thực thu hút không ai bằng. Áo sơmi cùng tây trang vừa người, eo Thương Khâu gầy nhưng rắn chắc, có vẻ gầy mà hữu lực.

Thương Khâu đang đeo cà vạt, một cái cà vạt màu tím. Tạ Nhất nheo mắt nhìn, trong đầu nhảy ra hai chữ.

Tím gay!

Tạ Nhất nhanh ho khan một tiếng, nói:

"Anh...... đi hẹn hò?"

Thương Khâu sửa sang lại cà vạt một chút, nhìn nhìn mình trong gương, sau đó đem nút áo ngoài cài lại, nói:

"Không phải tôi, là chúng ta."

"Cái... cái gì?!"

Tạ Nhất nháy mắt có chút đỏ mặt, thiếu chút nữa đã tin. Nếu không phải bởi vì Thương Khâu vừa nói vừa mang theo một nụ cười...

Thương Khâu ném qua một bộ quần áo, nói:

"Thay quần áo, chúng ta ra ngoài, bữa trưa ăn ở bên ngoài."

Tạ Nhất vội vàng tiếp quần áo, nói:

"Tiểu Bạch đâu? Cũng cùng chúng ta đi ra ngoài sao?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Buổi sáng bị Phùng Tam dẫn đi rồi."

Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên Tiểu Bạch hiện tại đang trong tình yêu cuồng nhiệt với Phùng Tam. Con trai đã có người yêu, thân là "cha" mà Tạ Nhất còn chưa có tìm được bạn gái. Tạ Nhất một trận cảm thán.

Tạ Nhất rửa mặt thay đổi quần áo. Một bộ tây trang màu xanh biển, thoạt nhìn thập phần sang quý, cũng vừa vặn dáng người.

Tạ Nhất mê mang nói:

"Đây là đi nơi nào?"

Thương Khâu cười một tiếng, làm một động tác mời, trên tay còn mang bao tay da màu đen, nhìn rất quý phái ưu nhã. Bao tay da màu đen cho người ta một cảm giác gợi cảm nói không nên lời.

Thương Khâu nói:

"Không phải đã nói đi hẹn hò sao?"

Tạ Nhất nheo mắt, nói:

"Quỷ ám mới tin anh."

Hai người ra cửa, vừa lúc gặp Nhϊếp Tiểu Thiến nhà bên cạnh. Nhϊếp Tiểu Thiến kinh ngạc nói:

"Hai vị công tử sao ăn vận đẹp như vậy, đây là đi phương nào nha?"

Thương Khâu đi qua ấn thang máy, nhàn nhạt nói:

"Hẹn hò."

"Đinh!"

Thang máy vừa vặn tới, Thương Khâu cùng Tạ Nhất liền vào thang máy, bỏ lại Nhϊếp Tiểu Thiến vẻ mặt mê mang, lẩm bẩm tự nói.

"Mới sáng ra liền bị nhét một miệng cẩu lương."

Hai người lên xe, Thương Khâu đưa cho Tạ Nhất một cái địa chỉ. Tạ Nhất cảm thấy mình một thân tây trang, thoạt nhìn giống như tài xế.

Thực mau xe liền chạy đến nơi, Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Nơi này...... câu lạc bộ?!"

Thương Khâu gật gật đầu, thực tự nhiên xuống xe. Tạ Nhất một phen giữ chặt hắn, nói:

"Từ từ, đây không phải câu lạc bộ kia sao? Phí gia nhập là 200.000 tệ?!"

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy."

Tạ Nhất nói:

"Đường Nhất Bạch cũng chưa điều tra ra, chúng ta phải đi tra? Như thế nào tra?"

Thương Khâu cong khóe miệng, nhưng cũng không có cười, hẳn là trào phúng, tựa hồ cười nhạo Đường Nhất Bạch không bản lĩnh.

"Đi theo tôi."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất đành phải trong lòng run sợ đi theo Thương Khâu. Đời này cũng chưa đi qua mấy câu lạc bộ thế này, chưa từng nghĩ tới muốn vào loại địa phương này, bởi vì thật sự quá xa xỉ, cùng mình không hợp.

Hai người đi vào, thực nhanh có người tới tiếp đãi. Một cô gái có diện mạo thực đẹp, mặc sườn xám xẻ tà cao, nụ cười thực công thức hoá, nói:

"Hai vị không phải hội viên nơi này?"

Thương Khâu cũng không có e ngại, nhàn nhạt nói:

"Không phải, bất quá thực mau là phải. Chúng tôi muốn gia nhập."

"Dạ, hai vị tiên sinh bên này, mời."

Hai người được dẫn đến một cái phòng đơn, bên trong bố trí thật sự sang trọng. Tạ Nhất ngồi có chút run sợ, thực mau cô gái đi ra ngoài, nói bọn họ chờ trong chốc lát.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất căng thẳng, nói:

"Thả lỏng, trà không tồi."

Hắn nói, đem chén trà đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất tiếp nhận, cũng uống không ra vị ngon.

Thực nhanh có người đi đến, là một cô gái xinh đẹp, cũng mặc sườn xám, tựa hồ muốn cùng bọn họ nói về việc gia nhập câu lạc bộ.

Cô gái cười nói:

"Hai vị tiên sinh, không biết xưng hô như thế nào."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Thương Khâu."

"Thương tiên sinh."

Cô gái vừa muốn nói chuyện, Thương Khâu đã đem hai đồ vật đặt ở trên bàn, một tờ giấy, cùng một thẻ ngân hàng. Thương Khâu nhìn cô gái kia, nói:

"Tài sản đánh giá, còn có phí gia nhập."

Tạ Nhất nhìn thoáng qua tờ giấy, mặt trên viết thật mục, căn bản không có số rõ ràng. Cô gái đã cầm tờ giấy, cười nói:

"Thương tiên sinh thật là người thẳng thắn."

Thương Khâu bổ sung.

"Thẻ ngân hàng không có mật mã, bên trong có 500.000 tệ, 200.000 tệ phí gia nhập, 300.000 tệ là tiền boa."

Tạ Nhất thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

300.000 tệ tiền boa! Tiền boa con mẹ nó quá nhiều!

Thương Khâu tựa hồ nhìn ra Tạ Nhất "nóng nảy". Tay ở phía dưới bàn đặt trên đùi Tạ Nhất vỗ vỗ, ý bảo không cần kích động.

Cô gái trong nháy mắt có chút cứng đờ. Tuy rằng ở đây toàn người giàu có, bất quá 300.000 tệ tiền boa vẫn làm cô có chút tâm động. Cô gái cười nói:

"Thương tiên sinh, có phải còn chuyện khác hay không......"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không có gì đặc biệt. Tôi chỉ là muốn hỏi một chút về hội viên. Có ai họ Hồ hay không, là nhân viên tập đoàn Đường gia."

"Chuyện này...... Thương tiên sinh, ngài đừng làm khó tôi. Chỗ chúng tôi quản rất nghiêm, không cho lộ ra thông tin hội viên."

Thương Khâu cũng không nóng nảy, nói:

"Tôi muốn gia nhập ở chỗ này, cũng muốn hiểu biết một chút về người trong câu lạc bộ, xem có đáng giá gia nhập hay không?"

Cô gái nghĩ nghĩ, nói:

"Thương tiên sinh nói có lý."

Cô ấy thu thẻ ngân hàng. Tạ Nhất nhìn cô gái đem thẻ ngân hàng đi, tức khắc có chút bóp cổ tay.

500.000 tệ mất rồi, không biết Phùng Tam có chi trả khoảng này không?

Cô gái cười nói:

"Thương tiên sinh, câu lạc bộ này chỉ có một hội viên họ Hồ, nhưng cũng không phải nhân viên tập đoàn Đường gia."

Tạ Nhất lập tức nhíu mày nói:

"Hồ trưởng phòng không phải hội viên nơi này?"

Cô gái cười nói:

"Tuy rằng tôi không biết hai ngài nói chính là vị họ Hồ nào, bất quá khẳng định không có. Nhưng người tập đoàn Đường gia ở câu lạc bộ này thật ra có hai vị hội viên."

Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

"Là ai?"

"Đường lão gia, Đường Vinh, còn có một vị Đường thiếu gia, Đường Ngẫu Xuyên, đều là khách quen. Bất quá gần đây Đường lão tiên sinh tựa hồ đi công tác không có tới."

Thương Khâu hỏi:

"Đường Ngẫu Xuyên thì sao?"

"Thường xuyên tới."

Thương Khâu nheo nheo mắt, đứng lên liền đi. Tạ Nhất cũng cảm thấy có chút không thích hợp, chạy nhanh đi theo.

Hồ trưởng phòng căn bản không phải hội viên câu lạc bộ, nhưng có người nhìn thấy ông ta lái xe chở Triệu Á tới. Mặt khác, Hồ trưởng phòng là thủ hạ đắc lực của Đường Ngẫu Xuyên. Như vậy tính toán, Tạ Nhất cảm thấy có lẽ không chừng bạn trai Triệu Á là nhị thiếu gia Đường gia Đường Ngẫu Xuyên, Hồ trưởng phòng chỉ là một tên đánh xe. Như vậy giải thích được nguồn gốc đôi bông tai kim cương của Triệu Á. Vì Đường Ngẫu Xuyên là nhị thiếu gia Đường gia, một đôi bông tai với hắn mà nói không tính việc khó.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu nhanh chóng ra khỏi câu lạc bộ, vừa lúc có điện thoại gọi tới. Tạ Nhất lấy di động ra, thấy là Đường Nhất Bạch gọi tới, ấn nghe HunhHn786.

"Đường tiên sinh?"

Đường Nhất Bạch lập tức nói:

"Tạ Nhất, các người ở nơi nào?"

Giọng Đường Nhất Bạch có chút sốt ruột, Tạ Nhất nói:

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Đường Nhất Bạch nói:

"Không phải tôi có việc, là nhà cũ Đường gia tựa hồ có quỷ. Không biết sao lại thế, các người có thể đến hỗ trợ không?"

Có quỷ?

Tạ Nhất nhìn thoáng qua Thương Khâu, Thương Khâu nói:

"Đi, đi xem."

Hai người dựa theo địa chỉ Đường Nhất Bạch cung cấp đi tới nhà cũ Đường gia. Đó là một biệt thự thực xa hoa theo phong cách lâu đài Âu châu.

Xe Tạ Nhất mới vừa đi vào, liền có vài người tới đón bọn họ. Đường Nhất Bạch ở phòng khách, đương nhiên còn có Đường Giảo. Đường Giảo nhìn... đáng yêu, đương nhiên cũng thực hung hãn.

Đường Giảo còn chưa thể biến thành hình người, trước mắt là giảo thú, nói cho đúng là một con chó lớn, dáng phi thường bưu hãn. Nếu đứng thẳng lên chỉ sợ cao hơn thành niên bình thường, tuy rằng không cao như Thương Khâu, nhưng khả năng cũng ngang chiều cao Tạ Nhất.

Trên thân thể tràn ngập cơ bắp, đường cong sắc sảo, màu lông xám sáng bóng, thoạt nhìn vết thương khôi phục không tồi. Đôi mắt màu xanh xám nhìn bọn họ một cái. Hắn nằm trên sô pha, đãi ngộ cũng không tệ lắm, đầu gối trên đùi Đường Nhất Bạch.

Không chỉ là Đường Nhất Bạch ở đó, mẹ nhỏ của Đường Nhất Bạch cũng ở đó. Người phụ nữ này bọn họ từng gặp ở quán bar. Ánh mắt mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch tức khắc liền sáng lên khi nhìn thấy Tạ Nhất cùng Thương Khâu.

Tạ Nhất nói:

"Cụ thể chuyện gì xảy ra?"

Đường Nhất Bạch nói:

"Tôi cũng là mới vừa bị kêu trở về."

Mẹ nhỏ của Đường Nhất Bạch vội vàng nói:

"Ai u, là có quỷ a, thật là đáng sợ!"

Đường Nhất Bạch bởi vì không quen nhìn ba mình nuôi nhiều tình nhân trong nhà, cho nên không thích về nhà cũ. Hắn có biệt thự riêng, cũng không trở về nhà cũ Đường gia. Đường lão gia Đường Vinh, Đường nhị thiếu gia Đường Ngẫu Xuyên ở tại nhà cũ, tất nhiên còn có một đám vợ nhỏ tình nhân của Đường lão gia.

Gần đây Đường Vinh đi công tác. Tuy rằng ông ta đã muốn rời khỏi chức vị, nhưng hiện tại trên tay vẫn có rất nhiều hợp đồng, nên tương đối bận rộn. Vì thế nhà cũ hiện tại chỉ còn Đường Ngẫu Xuyên cùng đám mẹ nhỏ. Mẹ nhỏ ngày thường cũng đi ra ngoài chơi, tóm lại không nhàn rỗi.

"Là đêm qua, thật đáng sợ. Ai u! Khi Đường Ngẫu Xuyên tắm rửa vòi hoa sen đột nhiên phun ra máu loãng. Máu loãng! Không phải ảo giác, tôi tận mắt nhìn thấy! Tất cả đèn đều phát nổ! Có một nữ quỷ!! Tuyệt đối là nữ quỷ... xuất hiện!"

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, vừa định hỏi nữ quỷ trông như thế nào, kết quả Thương Khâu lại nhàn nhạt nói:

"Đường Ngẫu Xuyên tắm rửa, cô tận mắt nhìn thấy vòi hoa sen phun ra máu loãng?"

Tạ Nhất:

"......"

Từ từ, chú ý trọng điểm không đúng đi?

Bị hắn nói như vậy, người phụ nữ kia tức khắc ho khan một tiếng. Đường Nhất Bạch cũng chấn kinh nhìn về phía cô ta.

Mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch vội vàng nói:

"Bởi vì...... Bởi vì vòi hoa sen vẫn luôn chảy máu, sau đó tôi vào thấy."

Đường Nhất Bạch vẻ mặt khinh thường. Hắn cũng không nghĩ quan tâm chuyện mấy người trong nhà này. Nếu không phải bởi vì ba hắn đi công tác, nhà cũ xảy ra chuyện, hắn là con trưởng mặc kệ không được, Đường Nhất Bạch cũng không nghĩ đến đây quản.

Thương Khâu nói:

"Sau đó...."

Mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch nhanh nói:

"Tôi sợ hãi! Đám người hầu cũng đều sợ hãi! Thật sự thật là đáng sợ. Nữ quỷ còn kêu cái gì "trả mạng, trả mạng ", vẫn luôn hô to! Đường Ngẫu Xuyên liền giống trúng tà, ngã bệnh, phát sốt. Bác sĩ đã tới xem, uống thuốc hạ sốt cũng vô dụng, hiện tại còn hôn mê, vẫn luôn nói mê sảng!"

Trả mạng?

Tạ Nhất cảm thấy chuyện này không bình thường. Bọn họ vừa mới nghe được hội viên trong câu lạc bộ kia có Đường Ngẫu Xuyên, sau đó liền nghe nói Đường gia có quỷ, Đường Ngẫu Xuyên trúng tà.

Thương Khâu nói:

"Chúng tôi có thể đi nhìn Đường nhị thiếu gia không?"

Đường Nhất Bạch đứng lên, nói:

"Cùng đi."

Đường Giảo nhanh từ trên sô pha nhảy xuống dưới, động tác thực nhanh nhẹn, liền đi theo bên cạnh Đường Nhất Bạch, một khắc cũng không rời.

Tạ Nhất và Thương Khâu đi theo Đường Nhất Bạch. Bọn họ lên tầng hai, phòng Đường Ngẫu Xuyên ở nơi đó. Đường Nhất Bạch mở cửa, bên trong còn có rất nhiều bác sĩ, Đường Ngẫu Xuyên nằm ở trên giường, thoạt nhìn tình huống cũng không phải tốt.

Đường Ngẫu Xuyên mặt trắng bệch, ra rất nhiều mồ hôi, không ngừng thở gấp. Hắn hôn mê, nhưng tựa hồ ý thức không rõ, miệng nói mê sảng.

"Không...... Không! Oan có đầu nợ có chủ, đừng tìm tôi! Đừng tìm tôi! Cứu mạng a.... cứu mạng a...!"

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi. Đường Ngẫu Xuyên cái dạng này khẳng định là có tật giật mình. Tạ Nhất nhìn qua Thương Khâu. Thương Khâu không nói chuyện, đi qua nhìn nhìn, nói:

"Chỉ là bị dọa, tâm bệnh."

Đường Nhất Bạch nhíu nhíu mày. Mọi người thực mau lại đi ra. Tạ Nhất đem sự tình điều tra ở câu lạc bộ nói cùng Đường Nhất Bạch một lần. Đường Nhất Bạch nghe xong chấn kinh không thôi, nói:

"Chẳng lẽ là Đường Ngẫu Xuyên?"

Thương Khâu nói:

"Hiện tại còn chưa thể khẳng định, thi thể Triệu Á chưa có tìm được."

Hắn nói, lại nói:

"Buổi tối nay chúng tôi muốn ở lại xem chuyện quỷ dị còn xuất hiện hay không."

Đường Nhất Bạch lập tức gọi người chuẩn bị phòng cho khách.

"Sắp xếp hai phòng cho khách."

"Dạ, thiếu gia."

Tạ Nhất cùng Thương Khâu ở lại xem có phải hồn Triệu Á chạy tới tìm Đường Ngẫu Xuyên đòi mạng hay không.

Thương Khâu ở lại, vui mừng nhất chính là mẹ nhỏ của Đường Nhất Bạch, quả thực vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Cô ta liếc mắt đưa tình với Thương Khâu. Bất quá Thương Khâu làm như không thấy, đi mau vào phòng dành cho khách.

Ban ngày không có gì kỳ quái phát sinh, hết thảy đều thực bình thường. Tạ Nhất cùng Thương Khâu còn nghiên cứu một chút phòng tắm có quỷ quấy phá.

Nước trong vòi hoa sen đã là nước bình thường trong veo, cũng không có máu loãng. Bất quá đèn trên đỉnh đầu, đèn treo tường đều bị nổ tung khẳng định không có biện pháp phục hồi như cũ. Mảnh vỡ trên mặt đất đã bị dọn sạch.

Tạ Nhất nhìn đèn đỉnh đầu, nói:

"Là Triệu Á làm sao?"

Thương Khâu nhíu nhíu mày, ngay sau đó lắc lắc đầu. Tạ Nhất có chút mê mang, nói:

"Nhìn không ra sao?"

Thương Khâu nói:

"Cảm giác không ra, hơi thở thực mỏng manh. Theo lý mà nói, nếu là âm hồn đòi mạng, như vậy âm khí khẳng định sẽ rất mạnh, nhưng nơi này rất mong manh."

Tạ Nhất cũng nghe không hiểu mấy cái đó. Bọn họ trước mắt còn không biết có phải Triệu Á hay không, chỉ có thể chờ buổi tối nhìn xem, cũng không biết quỷ hồn có đến nữa hay không.

Cơm chiều, mẹ nhỏ của Đường Nhất Bạch cố ý mặc hoa hòe lộng lẫy. Cô ta mặc một cái váy hai dây màu hồng nhạt nhìn y như váy ngủ, lại còn đặc biệt ngắn, ngồi xuống làn váy thiếu chút nữa cuốn đến bụng.

Tạ Nhất cũng không dám ngẩng đầu gắp đồ ăn, sợ nhìn sẽ bị đau mắt.

Mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm, vẻ mặt ân cần gắp đồ ăn cho Thương Khâu, nói:

"Thương tiên sinh, anh vất vả rồi, nếm thử món này, món này ăn rất ngon!"

Cô ta nói, cũng không có đổi đũa, khẳng định là cố ý. Thương Khâu lập tức cầm đũa của mình chặn mẹ nhỏ đưa đồ ăn tới, nhàn nhạt nói:

"Ngượng ngùng, tôi có thói ở sạch."

Tạ Nhất:

"......"

Quả thực mắng chửi người không mang theo chữ thô tục mà!

Mặt mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch co giật thiếu chút nữa mắng chửi, rõ ràng tức giận, bất quá cuối cùng vẫn là nén giận đem đồ ăn bỏ vào trong chén mình, cười gượng.

Đường Nhất Bạch làm lơ toàn bộ quá trình.

Đường Giảo ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt có một cái chậu cơm, bên trong thức ăn kỳ thật giống như mọi người, đương nhiên không phải thức ăn cho thú cưng. Bất quá Đường Giảo không ăn, nhất định phải nhảy lên đùi Đường Nhất Bạch, ghé vào lòng ngực Đường Nhất Bạch muốn hắn đút ăn. Thật giống như một con cún con làm nũng.

Cái đầu Đường Giảo cũng không nhỏ. Như biết "làm nũng" Đường Nhất Bạch sẽ chịu không nổi, hơn nữa có thể nhìn ra được Đường Nhất Bạch đặc biệt thích "cún". Đường Giảo làm nũng Đường Nhất Bạch liền không có cách, cũng chưa ăn, đều tự đút cho Đường Giảo ăn. Đường Giảo chính là ăn uống thỏa thích, còn liếʍ liếʍ khóe miệng Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch căn bản không cự tuyệt "đại cẩu" thân mật.

Ăn cơm xong, bởi vì đêm qua có quỷ xuất hiện cho nên người hầu nghỉ ngơi cũng rất sớm, đều từng người trở về phòng. Trong nhà mọi người đều hoảng sợ, ai cũng không dám ra khỏi cửa.

Tạ Nhất trở về phòng. Đường Nhất Bạch cho bọn họ hai cái phòng. Phòng cho khách thực thoải mái, Tạ Nhất nằm ở trên giường đệm đặc biệt mềm mại, quả thực chính là hưởng thụ, lăn một vòng.

"Bíp bíp"

Tạ Nhất đang hưởng thụ giường đệm thì di động rung lên, có tin nhắn đến, là Thương Khâu. Thương Khâu rõ ràng ở phòng bên cạnh, thế nhưng còn gửi tin nhắn qua đây. Tạ Nhất cầm xem.

"Buổi tối khả năng có âm hồn, trên người của cậu mùi hương thực ngọt, ở một mình nguy hiểm."

Tạ Nhất chỉ chú ý "thực ngọt", tức khắc nghĩ tới lúc trước Thương Khâu nói mình tϊиɧ ɖϊ©h͙ hương vị nồng đậm, vì thế nhìn tin nhắn cũng cảm thấy mặt nóng lên...

"Bíp bíp"

Lại một tin nhắn mới.

"Qua đây."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất nghĩ nghĩ.

Nếu thật sự gặp quỷ quái, mình ứng phó không nổi, vẫn là thành thành thật thật đi theo Thương Khâu sẽ tốt hơn!

Vì thế Tạ Nhất ra cửa, thật sự tới phòng bên cạnh gõ cửa đi vào.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất mở cửa đi vào, cho một ánh mắt tán dương, ngay sau đó đứng lên nói:

"Tôi đi tắm rửa."

Tạ Nhất gật gật đầu, tự mình ngồi ở trên sô pha, chờ Thương Khâu tắm rửa xong rồi mình cũng đi tắm.

Tạ Nhất ngồi chờ Thương Khâu tắm rửa, thình lình nghe âm thanh gõ cửa. Thời gian đã không còn sớm, không biết là ai lại đây gõ cửa. Thương Khâu lúc này vừa tắm xong, đang mặc áo, nói:

"Cậu đi mở cửa."

Tạ Nhất đứng lên, nhận mệnh đi ra mở cửa.

Căn bản chưa thấy rõ bên ngoài là ai, liền nghe được một tiếng kêu thập phần làm ra vẻ.

"Ai nha"

"Bịch!"

Lại có thứ gì ngã vào lòng ngực Tạ Nhất.

Thế nhưng là mẹ nhỏ của Đường Nhất Bạch!

Mẹ nhỏ của Đường Nhất Bạch đêm hôm không ngủ, chạy tới phòng Thương Khâu, cửa vừa mở liền làm bộ té ngã. Cô ta không nghĩ tới đúng là phòng Thương Khâu, nhưng người mở cửa lại không phải là Thương Khâu.

Tạ Nhất vẻ mặt ngốc nhìn người ngã ở trong lòng ngực mình. Mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch gắt gao ôm eo Tạ Nhất, trong nháy mắt cũng không phát hiện, còn làm bộ nói:

"Người ta rất sợ hãi, còn cô đơn, còn tịch mịch, còn lạnh nga, mau ôm chặt người ta!"

Tạ Nhất:

"......"

Ôm chặt? Mẹ nó muốn la làng!

Chính lúc này, Thương Khâu đã mặc xong áo choàng tắm dài, từ phòng tắm đi ra tới, lập tức liền thấy được Tạ Nhất cùng mẹ nhỏ của Đường Nhất Bạch lôi lôi kéo kéo, quần áo không chỉnh tề. Thương Khâu nheo nheo mắt, rồi nhướng mày nhìn Tạ Nhất.

Lúc này mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch mới phát hiện mình nhận sai rồi.

"Ai nha!"

Cô ta kêu một tiếng, sau đó bảo vệ ngực nửa lộ của mình.

Tạ Nhất giơ tay lên cao, nói:

"Từ từ, anh nghe tôi giải thích!"

Khoan đã, vì cái gì phải giải thích?

Thương Khâu nhướng mày, trên mặt mang theo tươi cười ôn nhu, giọng cũng thực từ tốn.

"Ba giây đồng hồ giải thích."

Tạ Nhất tuy rằng còn thực mê mang mình vì cái gì phải giải thích, nhưng nhìn Thương Khâu tươi cười, theo bản năng liền cảm thấy mình cần thiết giải thích, vì thế dùng tốc kinh người mà nói:

"Tôi cái gì cũng chưa làm, là cô ta tự mình ngã lại đây, mà loại tôi thích tương đối phải thanh thuần một chút!"

Tạ Nhất nói xong, liền thấy Thương Khâu lại cười một tiếng, vẫn ôn nhu nói:

"Thanh thuần?"

Tạ Nhất:

"......"

Mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch cũng không nghĩ tới mình nhận sai rồi, nhanh đứng lên, đôi mắt vẫn dính ở trên người Thương Khâu.

Thương Khâu mới vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm dài, tóc ướt vuốt về phía sau, lộ ra khuôn mặt đẹp sắc nét. Mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch không thể tự kềm chế vội vàng lắp bắp nói:

"Thương tiên sinh... nghe tôi nói, chỉ là hiểu lầm. Tôi... Tôi ngủ không được, muốn tìm anh tâm sự, không nghĩ tới cửa mở liền té ngã, may mắn có Tạ tiên sinh đỡ..."

Tạ Nhất cười gượng một tiếng, cô ta còn thân thiện nói:

"Tạ tiên sinh, thật là cảm ơn. Nếu không phải anh, tôi vừa rồi liền...... A a a a a a!!"

Tạ Nhất bị cảm ơn. Lời còn chưa nói xong, mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch rống to, giống phát điên. Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng, nói:

"Làm sao vậy?"

Mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch không nói chuyện, nói không nên lời, run rẩy nâng tay chỉ chỉ sau lưng Tạ Nhất.

"A......"

La một tiếng, cô ta trực tiếp trợn trắng ngã xuống mặt đất.

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, vội vàng quay đầu nhìn. Vốn đưa lưng về phía phòng, không chú ý sau lưng có cái gì, quay đầu nhìn lại, Tạ Nhất tức khắc hít một hơi.

Bên ngoài cửa sổ lại dán vào một gương mặt. Không, là một gương mặt nữ đầy máu. Máu loãng chảy xuống cọ vào cửa sổ.

"Tí tách"

Gương mặt máu vặn vẹo dữ tợn, gào thét lớn:

"Trả mạng!!! Trả mạng"

Âm thanh đê xi ben phi thường cao.

"Xoảng!!!!"

Một tiếng vang lớn, cửa sổ kính nháy mắt vỡ nát.

Tạ Nhất hô nhỏ một tiếng.

Động tác Thương Khâu nhanh nhẹn, đột nhiên nghiêng người nhảy tới ôm chặt Tạ Nhất, đem người gắt gao đè ở trong lòng ngực, đồng thời tay vung lên.

"Vèo"

Kiếm gỗ đào mi ni treo trên điện thoại đặt trên bàn đột nhiên bay ra, biến thành trường kiếm, nhanh chóng đâm ra cửa sổ vỡ nát.

Gương mặt máu kêu một tiếng, một chút đã không thấy tăm hơi.

Kiếm gỗ đào đánh hụt. Tay Thương Khâu vừa chuyển, kiếm gỗ đào ở không trung chuyển động một vòng tạo ra hình hoa kiếm, nháy mắt bay trở về trong tay Thương Khâu.

Tạ Nhất bị hắn đè ở trên mặt đất, kinh ngạc nói:

"Trốn rồi!? Không đuổi theo sao?"

Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

"Không cần đuổi theo. Không phải âm hồn, chỉ là một đoạn chấp niệm."

"Chấp niệm?"

Tạ Nhất không biết là gì. Đối với Tạ Nhất mà nói, đó là danh từ mới mẻ.

Phòng hỗn độn, trên mặt đất đều là mảnh vỡ. Mẹ nhỏ Đường Nhất Bạch y phục không chỉnh tề ngã lõα ɭồ ở bên cạnh, còn hôn mê. Tạ Nhất nằm ngửa trên mặt đất, bị Thương Khâu cao lớn đè nặng.

Tạ Nhất tức khắc cảm giác có điểm không thích hợp. Bọn họ hai người quá thân cận, hô hấp của Thương Khâu phun ở bên tai làm lỗ tai Tạ Nhất nóng rực. Tạ Nhất ho khan một tiếng, nhìn qua một bên, nói:

"Anh...... anh đứng lên trước đi."

Thương Khâu không thành thực hừ một tiếng. Tạ Nhất hoảng sợ, khẩn trương nói:

"Anh bị thương?!"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không có, chỉ là vết thương phía sau lưng có điểm đau."

Hắn nói, lại làm vẻ mặt miễn cưỡng.

"Không sao, tôi lập tức đứng lên."

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Đừng, từ từ, từ từ, đừng làm miệng vết thương nứt ra."

Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, lại áp trên người Tạ Nhất, ở bên tai nhẹ giọng, nói:

"Tôi đây lại nằm một lát."

Tạ Nhất:

"......"

Cảm thấy không đúng chỗ nào đó!