Chương 48: Hấp dẫn trí mạng

Tạ Nhất ngày hôm sau đến công ty, quả nhiên giám đốc liền gọi tới, nói:

"Tạ Nhất, thành viên tổ cậu trong chốc lát tới phòng họp."

Mọi người vừa nghe, tất cả đều sôi nổi bàn luận lên. Các đồng nghiệp vây lại đây, nói:

"A, có phải quảng cáo cho tập đoàn Đường gia?"

"Đúng vậy, lần trước tổ Tạ Nhất đã hợp tác cùng Đường gia rồi phải không? Tôi nghe nói phó tổng Đường cũng khen ngợi thiết kế đó."

"Trời ơi, tổ các người đã phát tài, lần này nếu thành công, kiếm bao nhiêu tiền?"

Thật nhiều người đều chấn kinh, cũng có người thay Tạ Nhất cao hứng, bất quá cũng có người đố kỵ, còn có người khinh thường Tạ Nhất.

Mọi người đang thảo luận, nữ thần liền từ bên cạnh đi qua, giày cao gót "lộc cộc", còn hung hăng chen qua xô đẩy Tạ Nhất một cái, cả xin lỗi cũng không có.

Người khác thấy được cười nói:

"Hắc hắc, Tạ Nhất đoạt hợp đồng của nữ thần rồi. Tôi nghe nói nữ thần cùng Hồ trưởng phòng tập đoàn Đường gia có chút quan hệ, các người để ý a."

Tạ Nhất đã sớm biết chuyện này, cho nên cũng không có quá kinh ngạc, thực mau mang theo tổ viên đi phòng họp.

Bọn họ tiến vào phòng họp, thực mau người tập đoàn Đường gia cũng tới. Bất quá Tạ Nhất không có thấy Đường Nhất Bạch, không biết Đường Nhất Bạch đi nơi nào. Nhóm người tiến vào chỉ sợ Hồ trưởng phòng có chức vụ cao nhất. Hồ trưởng phòng hôm nay thái độ đặc biệt tốt, thập phần ân cần, cũng không có kiêu căng ngạo mạn, hoàn toàn không có cảm giác làm cha chú, ngược lại như là khách nhỏ. Hồ trưởng phòng cười tủm tỉm nói:

"Chúng tôi tin tưởng sự sáng tạo của tổ Tạ tiên sinh, cũng tin tưởng thiết kế của tổ Tạ tiên sinh, tuyệt đối không có vấn đề, ha ha ha."

Mí mắt Tạ Nhất nhảy nhảy. Hồ trưởng phòng như bị cái gì không sạch sẽ bám vào người. Tóm lại buổi họp đặc biệt thuận lợi. Giám đốc bắt đầu hoài nghi Tạ Nhất có phải con riêng của Đường lão gia. Hồ trưởng phòng cúi đầu khom lưng, thiếu chút nữa quỳ xuống kêu ba ba.

Mọi người bàn bạc xong, ký hợp đồng, liền chuẩn bị tan họp. Hồ trưởng phòng vẫn luôn cùng Tạ Nhất lôi kéo, còn muốn mời ăn cơm, hiển nhiên là nịnh bợ Tạ Nhất.

Tạ Nhất cảm thấy có thể là bởi vì Đường Nhất Bạch muốn loại Hồ trưởng phòng, cho nên ông ta sợ hãi. Ông ta lại cảm thấy mình cùng Đường Nhất Bạch có quan hệ không tồi, cho nên mới muốn nịnh bợ mình.

Đây thật là cơ hội tốt, Tạ Nhất muốn hỏi Hồ trưởng phòng về Triệu Á, liền nói:

"Hồ trưởng phòng, ngài biết Triệu Á không? Cô ấy công tác ở tập đoàn Đường gia, hình như là thư ký."

Hồ trưởng phòng vừa nghe, tức khắc sắc mặt cứng đờ lên, nói:

"Này... Triệu Á, không biết các người là...?"

Tạ Nhất cười nói:

"À, chúng tôi là bạn, trước kia học cùng trường đại học. Cô ấy là đàn em của tôi. Lúc trước nghe nói Triệu Á đi làm ở tập đoàn Đường gia, bất quá gần đây liên lạc không được."

Hồ trưởng phòng cười gượng nói:

"À, tôi cũng không quá quen. Triệu Á là thư ký của phó tổng. Tôi nghe nói đã xin nghỉ đông, hiện tại công tác đều là những người khác thay thế bổ sung."

Tạ Nhất gật gật đầu. Biểu tình ông ta có chút cứng đờ, không biết Hồ trưởng phòng là làm sao vậy.

Hồ trưởng phòng nhìn nhìn đồng hồ, đột nhiên nói:

"Ai nha, tôi đột nhiên nghĩ tới có việc gấp còn phải làm. Vậy... thật là ngượng ngùng hôm nay không thể mời cơm Tạ tiên sinh."

Tạ Nhất thập phần thông cảm, nói:

"Không có việc gì, không có việc gì, hôm nào tôi mời Hồ trưởng phòng."

Hồ trưởng phòng cười gượng liền rời đi, dáng vẻ vội vàng, vừa rời đi còn gọi điện thoại, không biết muốn nói gì, dù sao cũng là lén lút HunhHn786.

Tạ Nhất cảm thấy ông ta tuyệt đối biết về chuyện Triệu Á. Tạ Nhất nhanh lấy điện thoại ra gọi cho Thương Khâu.

"Thương Khâu, nghe tôi nói..."

Điện thoại thông, Tạ Nhất gấp không chờ nổi liền phải đem phát hiện nói cho Thương Khâu nghe. Bất quá đầu bên kia của Thương Khâu giống như có âm thanh...

"Ụa!!! Khụ khụ khụ......"

"Thiếu gia, thiếu gia ngài không có việc gì chứ?"

"Ọe"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất một trận mê mang, nói:

"Thương Khâu, anh ở nơi nào?"

Giọng Thương Khâu thật bình tĩnh, nói:

"À, không có gì, tôi ở nhà Đường tiên sinh."

Tạ Nhất tâm nói.

Tôi nghe âm thanh nôn mửa đã biết là Đường Nhất Bạch, còn có tiếng gọi thiếu gia rõ ràng của Đường Giảo.

Thương Khâu tựa hồ nghe ra Tạ Nhất mê mang, giải thích.

"Đường Nhất Bạch nôn nghén rất lợi hại. Đường Giảo không yên tâm, gọi tôi lại đây nhìn xem."

Tạ Nhất:

"......"

Khó trách hôm nay Đường Nhất Bạch không có tới công ty. Nguyên do là bởi vì nôn nghén quá lợi hại, căn bản không có biện pháp đi.

Thương Khâu nói xong. Tạ Nhất liền một trận trầm mặc. Ngay sau đó giọng Đường Nhất Bạch truyền ra, tự tin mười phần, hô to:

"Thương Khâu! Anh thật là cái người đáng ghét. Thật mất mặt. Ai nôn nghén a! Loại sự tình này vì cái gì muốn nói ra!"

Đường Giảo nói:

"Thiếu gia, đừng kích động, cẩn thận bụng đau."

Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng, tâm nói.

Các người bên đó thật đúng là náo nhiệt!

Thương Khâu lại lôi kéo tư duy Tạ Nhất lại, nói:

"Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"

Tạ Nhất nói:

"Đúng rồi, tôi phát hiện Hồ trưởng phòng hình như có vấn đề. Tôi hôm nay thử hỏi ông ta một chút về Triệu Á, ông ta hình như biết Triệu Á đã chết."

Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

"Tôi đã biết."

Tạ Nhất nói cho Thương Khâu nghe xong cái này, liền cúp điện thoại, chuẩn bị tiếp tục đi công tác. Dù gì Tạ Nhất đi làm cho công ty không có tự do như Thương Khâu đi bắt ma.

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Tạ Nhất đúng giờ tan tầm, gọi điện cho Thương Khâu, chuẩn bị hỏi hắn buổi tối muốn ăn cái gì. Bất quá Thương Khâu lại nói:

"Tôi hôm nay buổi tối không quay về ăn."

Tạ Nhất kinh ngạc.

"Hả? Anh đi đâu?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Theo dõi Hồ trưởng phòng."

Mí mắt Tạ Nhất đột nhiên lại bắt đầu giật.

Đây chẳng lẽ là nhiệm vụ hằng ngày của người đuổi ma sao?

Tạ Nhất tuy rằng có chút tò mò, nhưng chưa từng theo dõi ai bao giờ, vẫn là tính toán về nhà nấu cơm. Bất quá Thương Khâu nói đem xe đưa cho hắn dùng. HunhHn786 Tạ Nhất liền lái xe tới gặp Thương Khâu. Địa điểm là một khu nhà cao cấp. Thương Khâu đứng ở bên cạnh lối ra vào khu nhà. Tạ Nhất đem xe dừng lại, nói:

"Anh đứng nơi này làm gì?"

Thương Khâu nói:

"Chờ cậu. Cậu để xe lại trở về nhà đi, tôi sẽ về trễ."

Thương Khâu cũng không dùng xe, mà là đem xe vào bãi khóa lại, sau đó muốn đi vào tòa nhà. Tạ Nhất vội vàng ngăn hắn, nói:

"A, từ từ, anh đi làm gì? Không phải dùng xe sao?"

Thương Khâu nói:

"Trong chốc lát dùng, hiện tại đến xem nhà Hồ trưởng phòng."

Tạ Nhất:

"......"

Có chút như đã từng quen!

Nếu Tạ Nhất nhớ không lầm, lần trước bọn họ cũng từng đi nhà Triệu Á.

Bất quá Triệu Á đã là người chết rồi, cho nên căn bản không có khả năng đột nhiên xuất hiện. Mà Hồ trưởng phòng thì khác, ông ta là sống sờ sờ, vạn nhất đột nhiên trở về nhà, Thương Khâu vừa vặn bị bắt thì làm sao đây?

Tạ Nhất thật sự không yên tâm, nói:

"Hồ trưởng phòng hiện tại không ở nhà sao?"

Thương Khâu nói:

"Nhìn lịch trình, hôm nay buổi tối có xã giao, không có gì ngoài ý muốn ông ta sẽ không nhanh như vậy đã về."

Tạ Nhất lau mặt một phen.

Cũng sẽ có tình huống ngoài ý muốn, càng không yên tâm!

Tạ Nhất nói:

"Thôi, tôi cùng anh đi, nếu có cái gì ngoài ý muốn còn có thể hỗ trợ."

Thương Khâu cũng không có cự tuyệt. Hai người thực tự nhiên đi vào tòa nhà.

Bởi vì Thương Khâu một thân đều là hàng hiệu, tuy rằng chỉ là màu đen, nhưng tất cả đều giá trị xa xỉ. Thời tiết hơi lạnh, đặc biệt là chạng vạng, Thương Khâu bên ngoài mặc thêm áo khoác. Áo khoác này người bình thường mặc nhất định là sẽ dài, Thương Khâu dáng người cao gầy mặc vừa vặn rất đẹp.

Tạ Nhất hình như nhớ rõ đã thấy áo khoác này trên tạp chí thời trang. Tạ Nhất đã xem qua, hình như giá chừng mấy chục ngàn đô la Mỹ.

Bảo an đều là biết nhìn hàng, thấy Thương Khâu một thân trang phục kia, căn bản không ngăn trở, để cho bọn họ đi vào.

Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn.

Thật sự là hay rồi, khu nhà cao cấp loại này có an ninh rất nghiêm ngặt. Ai có thẻ mới vào được thang máy và mở cửa, không có thẻ căn bản vào không được.

Thương Khâu cũng không nóng nảy. Tạ Nhất nhìn nhìn chung quanh. Hình như lúc này không có bà lão nào, ông lão cũng không có.

Tạ Nhất đang sốt ruột, liền nhìn thấy có hai thiếu nữ đi tới, hẳn là sinh viên đại học. Bọn họ nói nói cười cười đi vào, thảo luận cái gì "rất manh nha".

Ánh mắt Thương Khâu nhìn hai cô gái, sau đó liền bước đi qua. Tạ Nhất tức khắc cảm thấy hai người đàn ông đi theo hai cô gái trẻ tiến vào quá không sáng suốt, không chừng bị cho là biếи ŧɦái.

Thương Khâu thong thả ung dung đi qua, bộ dạng thực tự nhiên. Chờ hai cô gái quét thẻ thang máy xong, Thương Khâu đột nhiên duỗi tay giữ cửa giúp các cô gái.

Hai cô gái hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn. Thương Khâu thân hình cao lớn, lúc này chính diện lộ ra nụ cười "ấm áp". Bất quá nhìn thấy người xa lạ hai cô gái vẫn là có đề phòng. Liền nghe Thương Khâu đột nhiên nói:

"Tiểu thuyết này tôi cũng đang xem."

Hai cô gái kinh ngạc nhìn Thương Khâu, hưng phấn nói:

"Anh là......"

Các cô nói, còn dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất có điểm ngốc.

Tình huống gì thế này, bọn họ biết nhau? Nhưng biết nhau vì cái gì nhìn mình, lại còn có dùng vẻ mặt háo hức với biểu tình thèm khát nhìn mình!

Thương Khâu lại nâng tay tới, vươn ngón trỏ để ở bên môi nhẹ nhàng, thấp giọng nói:

"Suỵt"

Hai thiếu nữ lập tức gật gật đầu, hưng phấn lớn hơn nữa, đặc biệt thân thiện cùng Thương Khâu nói chuyện. Vừa ấn thang máy vừa nói:

"Anh cũng đang xem tiểu thuyết này, thật sự rất hay. ABO là đề tài xem trăm lần không chán đâu!"

ABO? Như thế nào lại là ABO?

Tạ Nhất đi theo bọn họ vào thang máy, lựa chọn yên lặng không nói gì, chỉ là trong lòng phun tào.

Một thiếu nữ nói:

"Phải nha phải nha! Tiểu thụ Tạ Nhất rất đáng yêu, tạc mao YD thụ. Ai u thật chủ động, huấn luyện viên rất quyến rũ! Ngọt chết! Vừa ngọt ngào vừa đẹp trai!"

(YD = yin dao, dâʍ đãиɠ. Tạc mao: dễ xù lông, dễ phát cáo khi bị chọc vào)

ABO... Tạ Nhất...tiểu thụ...

Trong đầu Tạ Nhất "ầm ầm!!!" pháo hoa. Kết hợp những gì hai thiếu nữ nói, quả thực nghe là hiểu ngay tác phẩm nào.

Tạ Nhất ở trong lòng hung hăng chửi một từ thô tục, quả thực tức chết mà.

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, ngay sau đó lại cười nói:

"Ừ, tôi cũng rất thích Tạ Nhất."

Tạ Nhất:

"......"

Hí hí hí...

Hai cô gái tức khắc cười rộ lên, còn dùng ánh mắt ra hiệu với Thương Khâu.

"A nha, tiểu thụ nhà mình trước mặt, anh đừng nói thích người khác chứ! Sẽ ghen đó!"

Tạ Nhất:

"......"

Từ từ, cái gì vậy? Các người có phải hiểu lầm cái gì không?

Thương Khâu lại cười, thuận tay ôm eo Tạ Nhất. Động tác thực tự nhiên. Hắn còn hơi chút cúi đầu, cọ vào tóc mai nơi vành tai Tạ Nhất, cười nói:

"Hử? Ghen tị?"

"Ầm ầm!!!"

Mặt Tạ Nhất nháy mắt đỏ lên, tuyệt đối đỏ thẫm, có thể nhỏ ra máu. Mà hai cô gái trẻ bên cạnh lại là.

"Wow!!"

Kêu ra tới, tuyệt đối nhiệt huyết sôi trào, đôi mắt lóe sáng.

Tạ Nhất cảm giác áp lực rất lớn, bị Thương Khâu ôm eo có chút nhũn ra. Điểm chết người chính là Thương Khâu âm thầm ấn nhẹ ở trên eo Tạ Nhất một cái. Tạ Nhất có điểm như bị điện giật.

Cô gái cười nói:

"A nha!! Rất ngọt nha! Y hệt huấn luyện viên Alpha!"

"Trời ơi moe quá!! Tôi thấy được phiên bản người thật rồi!"

"Đinh!"

Khi các thiếu nữ còn kích động, thang máy rốt cuộc tới tầng lầu. Thương Khâu ôm eo Tạ Nhất, mang theo người cơ hồ đã nằm liệt ra khỏi thang máy. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tạ Nhất còn mơ hồ nghe thấy hai cô gái nói:

"Công rất soái! Dương quan công đi! Cười rộ lên rất ôn nhu. Tiểu thụ có phúc khí rồi!"

"Mình lại cảm thấy công còn có điểm quỷ súc đó! Thật đáng yêu. Ha ha rất muốn xem bản đêm khuya nga!"

(Dương quang công/ thụ: công/ thụ có tính tình cởi mở dễ làm quen, rất lạc quan. Quỷ súc công: thích SM, hành hạ đối phương thể xác, tinh thần)

Đêm khuya cái gì!?

Tạ Nhất vẻ mặt ngốc. Thương Khâu ra khỏi thang máy, liền thu biểu tình ấm áp, vỗ vỗ eo Tạ Nhất, nói:

"Ngốc cái gì? Đi thôi."

Tạ Nhất ngốc ngốc đi theo phía sau Thương Khâu, nói:

"Vừa rồi hai cô gái nói..."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"À, có thể là tiểu thuyết của Tiểu Bạch."

Tạ Nhất:

"......"

Tôi biết mà!

Thương Khâu mang theo Tạ Nhất đi đến cạnh cửa, lấy ra sổ ghi chú, trực tiếp xé một tờ dán ở trên cửa.

"Tít"

Cửa phòng thực mau liền mở ra, Thương Khâu trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.

Tạ Nhất cũng đi theo vào, vội vàng đem cửa đóng lại.

Hồ trưởng phòng quả nhiên không ở nhà, trong nhà tối đen như mực, cũng không có bật đèn. Tạ Nhất không dám bật đèn. Đôi mắt Thương Khâu ở trong đêm đen phi thường sáng ngời, tựa hồ căn bản không sợ hãi bóng tối. Hắn di chuyển thực thuận lợi, có thể vòng qua chướng ngại vật. Tạ Nhất cảm thấy có chút không thông thuận, vội vàng lấy di động ấn đèn pin, miễn cưỡng có thể nhìn bốn phía.

Hai người đi vào, Thương Khâu di chuyển bốn phía xem xét. Tạ Nhất theo ở phía sau, cũng không biết hắn đang tìm cái gì. Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Tôi hôm nay nhận được điện thoại của Phùng Tam. Hắn nói nghe được một ít tin tức về Triệu Á. Có người nhìn thấy Triệu Á khoảng thời gian trước cùng Hồ trưởng phòng hẹn hò."

"Cái gì? Hẹn hò?"

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi. Hồ trưởng phòng thoạt nhìn 50 - 60 tuổi, tướng mạo cũng bình thường, còn có bụng bia, hình thể rất béo, mà Triệu Á...

Lần trước Tạ Nhất đã xem qua ảnh Triệu Á. Một cô gái thực thanh tú, diện mạo trong sáng, thoạt nhìn lịch sự nhã nhặn. Rất khó tưởng tượng cô gái như thế cùng Hồ trưởng phòng hẹn hò, cũng quá không xứng đôi.

Thương Khâu nói:

"Có người nhìn thấy bọn họ ngồi cùng một chiếc xe, đi đến nhà hàng sang trọng, còn đi câu lạc bộ tư nhân."

"Cái này......"

Nếu Triệu Á quen Hồ trưởng phòng, như vậy khẩu vị cũng quá nặng. Hơn nữa tuổi Hồ trưởng phòng sợ già rồi mới có con?

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:

"Dù Triệu Á cùng Hồ trưởng phòng thật sự có cái gì, đứa bé là của ông ta. Ông ta sao đến mức gϊếŧ người? Hơn nữa Triệu Á còn mang thai."

Thương Khâu lắc lắc đầu, tựa hồ cũng không rõ ràng lắm, nói:

"Khắp nơi nhìn xem."

Hai người khắp nơi tìm kiếm. Vì phòng ngừa Hồ trưởng phòng đột nhiên trở về, hai người phân công nhau tìm.

Tạ Nhất mở cửa tủ quần áo, muốn nhìn xem ngoài quần áo của ông ta, còn có của người khác hay không, tỷ như Triệu Á.

Vừa mở ra, Tạ Nhất tức khắc mở to hai mắt.

Thật là có, hơn nữa là quần áo nữ!

Tạ Nhất nhanh lật xem. Váy hai dây, còn có áo ngực qυầи ɭóŧ, bất quá kiểu dáng thật sự quá làm người ta xấu hổ, là đồ tình thú...

Tạ Nhất nhỏ giọng nói:

"Thương Khâu! Thương Khâu lại đây xem."

Thương Khâu nhanh đi tới. Tạ Nhất để hắn xem tủ quần áo, nói:

"Anh nhìn xem, là của Triệu Á sao?"

Tuy rằng nói như vậy có điểm không phúc hậu. Bất quá Tạ Nhất vẫn là muốn cho Thương Khâu cảm ứng một chút xem có hơi thở Triệu Á hay không.

Thương Khâu thật ra không có xấu hổ, tự nhiên cầm lấy kiện nội y tình thú.

Tay Thương Khâu quá đẹp, nội y tơ lụa kia trong tay hắn cho người ta cảm giác thật sự không khó nhìn, lại mang theo một lực hấp dẫn nói không nên lời.

Hấp dẫn trí mạng?

Trong đầu Tạ Nhất đột nhiên nhảy ra cái từ này, tức khắc cảm giác mình muốn hư rớt...

Thương Khâu nhìn thoáng qua, ngay sau đó ném xuống, nói:

"Không phải."

"Không phải? Không phải của Triệu Á?"

Thương Khâu quay đầu nhìn Tạ Nhất một cái, thực khinh bỉ nói:

"Size không đúng."

Tạ Nhất một trận mê mang, lộ ra ánh mắt thập phần thẳng nam. Thương Khâu lắc lắc đầu, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Ở thời điểm Tạ Nhất mê mang, Thương Khâu đột nhiên nhăn lại mi.

"Bộp!"

Hắn cầm tay Tạ Nhất, nói:

"Có người tới."

Khẳng định là Hồ trưởng phòng!

Tạ Nhất sợ tới mức không dám động để Thương Khâu lôi kéo. Hồ trưởng phòng từ cửa tiến vào, bọn họ không có biện pháp đi ra bằng cửa chính. Thương Khâu liền lôi kéo Tạ Nhất nhanh chóng trốn vào tủ quần áo trong phòng ngủ.

Cửa tủ quần áo đóng lại. Tạ Nhất nhanh tắt đèn pin điện thoại, ngừng thở, cũng không dám động.

"Cạch!"

"Cộc cộc......"

Cửa mở ra, có tiếng bước chân đi vào, hơn nữa không chỉ một người. Có giọng nữ nói chuyện, nghe như là ve vãn. Một trận vui cười vang lên, hai người nghiêng ngả lảo đảo vào phòng ngủ.

Tạ Nhất thậm chí có thể nghe được hai người kia ngã ở trên giường, bởi vì bọn họ ở trong tủ quần áo bên cạnh, quá gần.

Tạ Nhất khẩn trương, vội vàng ngừng thở. Thương Khâu tựa hồ cảm giác được Tạ Nhất khẩn trương, duỗi tay giữ chặt Tạ Nhất, vỗ vỗ mu bàn tay, ở bên tai thấp giọng nói:

"Suỵt"

Lỗ tai Tạ Nhất tức khắc đỏ, cảm giác nóng đến lợi hại.

Bởi vì tủ quần áo thực chật chội, Tạ Nhất cùng Thương Khâu đều không lùn, đặc biệt là Thương Khâu. Dáng người hắn có thể nói là cao lớn, căn bản ngồi thẳng không được, chỉ có thể cong eo.

Hai người chen ở bên nhau, động tác hình như là Thương Khâu đem Tạ Nhất ôm vào trong lòng ngực.

Hơi thở quét ở bên tai Tạ Nhất, Tạ Nhất có chút không được tự nhiên, cảm giác thân thể phát nhiệt, quái nói không nên lời. Cũng không biết làm như thế nào, dù sao Thương Khâu tay ôm eo Tạ Nhất, thật sự đem người ôm vào trong lòng ngực.

Bên ngoài còn đang trêu đùa, thoạt nhìn là Hồ trưởng phòng dẫn phụ nữ trở về qua đêm. Tạ Nhất liền sợ ông ta mở tủ, cho nên căn bản không có chú ý tư thái của Thương Khâu, cũng có chút khẩn trương gắt gao bắt lấy áo Thương Khâu.

Âm thanh càng ngày càng xấu hổ. Hồ trưởng phòng cùng người phụ nữ dây dưa, mà trong tủ hơi thở cũng càng ngày càng khẩn trương. Tạ Nhất cảm thấy Thương Khâu quá gần, hô hấp thậm chí giằng co ở bên nhau. Cái này làm cho Tạ Nhất bỗng nhiên nhớ tới hai người hôn môi.

Tuy rằng chỉ là vì mục đích truyền Tinh Nguyên, thậm chí không nên gọi là hôn môi...

Đôi mắt Tạ Nhất chậm rãi quen thuộc bóng tối, có thể thấy rõ ràng Thương Khâu. Hơi chút ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thương Khâu đang cúi đầu nhìn mình. Ánh mắt đột nhiên tiếp xúc với nhau, kỳ quái nói không nên lời. Giống như có cái gì lan tràn, HunhHn786 không ngừng lan tràn mở ra, trải rộng toàn thân Tạ Nhất, nhưng không phải bởi vì người bên ngoài khẩn trương, mà là bởi vì người trước mắt...

Tạ Nhất hô hấp trở nên có chút hỗn loạn, cổ giọng khô khốc.

Thương Khâu là gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Nhất. Một đôi mắt ở trong bóng tối tựa hồ sáng lên, sâu kín, sâu không thấy đáy, mang theo một loại hung ác muốn chiếm đoạt.

Môi Tạ Nhất run rẩy một chút. Mắt thấy Thương Khâu chậm rãi cúi đầu tới, Tạ Nhất khẩn trương, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Hô hấp hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Tạ Nhất đột nhiên liền nhắm mắt lại, gắt gao nhắm mắt lại, giống như chờ đợi cái gì.

Bất quá ở ngay lúc này, Thương Khâu đột nhiên đưa tay sờ, từ quần áo bên cạnh Tạ Nhất móc ra một thứ, dùng giọng rất trầm nói.

"Quả nhiên."

Tạ Nhất một trận mê mang, mở to mắt, phát hiện Thương Khâu căn bản không có làm cái gì kỳ quái. Hắn vừa rồi áp lại đây, kỳ thật là muốn lấy đồ sau lưng Tạ Nhất. Thương Khâu từ bên trong móc ra một đồ vật. Thứ kia bên trong túi kéo khóa lại thật sự kín mít.

Một đôi hoa tai!

Tạ Nhất trừng mắt nhìn hoa tai, tức khắc cảm giác tròng mắt muốn trừng rớt xuống dưới.

Thì ra Thương Khâu cũng không phải muốn......

Tạ Nhất tức khắc đỏ thẫm mặt. Thương Khâu thu lại tay, cười tủm tỉm, thấp giọng ở Tạ Nhất bên tai nói:

"Tạ Nhất, cậu cho rằng tôi muốn làm cái gì? Hả?"

Âm cuối cùng còn có lực sát thương cực lớn, như muốn gϊếŧ người không đền mạng. Quả thực thấm tới trong xương cốt, cũng lạnh đến nổi da gà.

Tạ Nhất trừng mắt nhìn Thương Khâu, liếc mắt một cái, cũng đè thấp giọng nói:

"... làm cái đầu anh!"

Thương Khâu cong khóe miệng, điểm điểm lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay nâng một đôi hoa tai, ở trong bóng tối cũng có vẻ rực rỡ lấp lánh, thoạt nhìn phi thường quý báu. Thương Khâu thấp giọng nói:

"Kim cương."

Tạ Nhất mở to hai mắt.

Kim cương? Hoa tai kim cương lớn như vậy, vẫn là một đôi, rất đáng giá a. Dù sao Tạ Nhất chưa thấy qua hoa tai kim cương lớn như vậy. Thương Khâu nheo nheo mắt, lại nói:

"Mặt trên có hơi thở Triệu Á."

Hắn nói, xoay một chút, đem mặt trái hoa tai cho Tạ Nhất xem.

"Còn nữa......"

Ánh mắt Tạ Nhất sáng lên, thấp giọng nói:

"Máu......"

Thương Khâu gật gật đầu. Trên hoa tai quả nhiên có máu ở mặt trái. Có lẽ không có kịp thời lau.

Tạ Nhất càng thêm kinh ngạc không thôi.

Hoa tai của Triệu Á, mặt trên còn có máu. Nói Triệu Á chết cùng Hồ trưởng phòng không có quan hệ, Tạ Nhất không tin!

"Tinh tang tinh tang!!"

Chuông di động đột nhiên vang lên. Tạ Nhất còn tưởng rằng là của mình hoặc là Thương Khâu, bất quá cũng không phải, mà là từ ngăn tủ bên ngoài truyền đến, là của Hồ trưởng phòng.

Hồ trưởng phòng chửi thô tục một câu, người phụ nữ cũng oán giận nói:

"Ai a, hiện tại còn gọi lại đây?"

Hồ trưởng phòng nói:

"Ông chủ của anh. Em đi về trước đi, ngày mai anh lại tìm em."

Người phụ nữ tựa hồ có chút không muốn, bất quá Hồ trưởng phòng cho cô ta một ít tiền, cô ta liền đi rồi. Giày cao gót phát ra âm thanh "lộc cộc". Ngay sau đó Hồ trưởng phòng tiếp điện thoại, nói:

"Dạ dạ dạ...... được, tôi đã biết...... Ngài yên tâm đi, tôi đây liền đi qua, được Đường tổng."

Đường tổng?

Tạ Nhất cùng Thương Khâu nhìn nhau một cái. Thực mau Hồ trưởng phòng liền đứng dậy rời phòng ngủ, sau đó là âm thanh mở cửa đóng cửa.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu lại ở trong tủ đợi trong chốc lát, Thương Khâu lúc này mới đẩy cửa tủ ra. Tạ Nhất cảm giác thiếu chút nữa bị nghẹt thở chết, vội vàng chui ra, nói:

"Đi nhanh thôi, cẩn thận Hồ trưởng phòng trở lại!"

Thương Khâu lại đặc biệt bình tĩnh, nói:

"Đừng nóng vội, nhanh như vậy theo sau, ngược lại sẽ vào thang máy cùng Hồ trưởng phòng."

Tạ Nhất tưởng tượng thấy cũng phải...

Thương Khâu đi qua mở đèn. Nương ánh sáng đi xem kim cương.

"Tỉ lệ không tồi, trọng lượng cũng có thể thấy thực đáng giá."

Tạ Nhất thấy hắn bình phẩm hoa tai kim cương, vội vàng nói:

"Cái gì có đáng giá hay không tiền. Đây không phải của Triệu Á sao? Như thế nào ở trong tủ quần áo Hồ trưởng phòng, hơn nữa giấu kín trong quần áo, thấy thế nào cũng không bình thường."

Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

"Có lẽ là Hồ trưởng phòng sinh lòng tham, nhưng cũng có khả khác."

Tạ Nhất nói:

"Là cái gì?"

Thương Khâu ước lượng hoa tay trong tay, nói:

"Thay người phi tang."

Thương Khâu dừng một chút, lại nói:

"Tuy rằng Triệu Á là thư ký của Đường Nhất Bạch, có thể thuê một căn hộ ở chung cư không tồi. Nhưng cậu cũng thấy qua trong nhà Triệu Á đồ dùng đều loại cao cấp nhất. Chỉ sợ với mức lương tháng bình thường không có tiền mua những loại hàng sang quý xa xỉ đó."

Tạ Nhất cảm thấy cũng phải, hoa tai kim cương này rất đắt tiền.

Thương Khâu híp mắt, nói:

"Tám phần là có người cho. Bất quá tôi cảm thấy Hồ trưởng phòng này tuy rằng có tiền, nhưng cũng mua không nổi đôi hoa tai quý giá thế này."

Tạ Nhất xoa xoa đầu, nói:

"Chẳng lẽ bạn trai Triệu Á còn có người khác?"

Thương Khâu nói:

"Cũng không chừng."

Hắn nói, nhìn nhìn đồng hồ. Tạ Nhất cảm thấy đồng hồ của Thương Khâu có khả năng còn cao giá hơn đôi hoa tai này.

Thương Khâu nói:

"Đồ vật đáng giá thế này, nếu là người khác đưa cho Triệu Á, tuyệt đối có dấu vết để lại... Hiện tại chúng ta cần phải đi."

Thương Khâu một bộ khí định thần nhàn, thực bình tĩnh bước đi tới cửa. Hắn đẩy cửa ra, mang theo Tạ Nhất rời khỏi nhà Hồ trưởng phòng. Quả thực liền theo lối vào đi ra.

Hai người lên xe, Tạ Nhất nói:

"Tôi gọi cho Đường Nhất Bạch hỏi một chút xem hắn có biết về đôi hoa tai kim cương của Triệu Á hay không. Đường Nhất Bạch là thủ trưởng của Triệu Á, hẳn là có nhìn thấy?"

Tạ Nhất nói liền muốn gọi điện thoại, bất quá Thương Khâu giơ tay ngăn cản, nói:

"Từ từ, tôi gọi."

Tạ Nhất một trận mê mang.

Mình cùng Thương Khâu ở trên một chiếc xe. Mình gọi hay Thương Khâu gọi căn bản không có gì khác nhau a?

Bất quá Tạ Nhất không có chú ý biểu tình của Thương Khâu muộn tao. Đường Nhất Bạch mang quỷ thai cũng không thành thật, vẫn luôn khıêυ khí©h Thương Khâu. Thương Khâu sao có thể để Tạ Nhất chủ động liên lạc Đường Nhất Bạch chứ. Còn không phải cho Đường Nhất Bạch cơ hội ngửa mặt lên trời sao?

Thương Khâu lấy điện thoại ra. Hắn còn chưa có bấm số gọi, đã có cuộc gọi đến. Là Đường Giảo gọi tới. Thương Khâu tiếp điện thoại, nói:

"A lô."

Đường Giảo nói:

"Thương tiên sinh, thiếu gia không ổn!"

Tạ Nhất cũng nghe thấy Đường Giảo nói, kinh ngạc hỏi.

"Đường Nhất Bạch bị làm sao vậy?"

Thương Khâu nhíu nhíu mày, Đường Giảo nói:

"Bụng thiếu gia đột nhiên đặc biệt đau, một chút liền không chịu được, hiện tại phi thường suy yếu."

Tạ Nhất nói:

"Sẽ không phải nhanh như vậy liền sinh chứ?"

Thương Khâu nói:

"Tôi đã biết, tôi lập tức qua đó."

Tạ Nhất cảm thấy Thương Khâu có thể từ nghề đuổi ma đổi nghề thành bác sĩ phụ khoa.

Đầu bên kia điện thoại thực hỗn loạn, giọng bác sĩ cùng người hầu thực sốt ruột.

"Mau mau mau, tiêm giảm đau!"

"Lấy chút nước ấm tới, nước ấm!"

"Đường tổng, Đường tổng!"

Đường Nhất Bạch đột nhiên xảy ra chuyện, Tạ Nhất đạp chân ga tăng nhanh tốc độ hướng đến biệt thự của Đường Nhất Bạch.

Thực mau hai người liền đến biệt thự của Đường Nhất Bạch, bên trong đã vội thành một đoàn. Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi vào, người hầu cũng không kịp tiếp đón. Bác sĩ lần này so với lần trước còn nhiều hơn, không ngừng bận rộn.

Tạ Nhất đi tới cửa phòng ngủ, liền nghe được Đường Nhất Bạch rêи ɾỉ, đặc biệt khó chịu. Đường Nhất Bạch nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi còn phát tím, không ngừng nói mê sảng, trên trán đều là mồ hôi lạnh, thân thể còn run run.

Tạ Nhất vừa thấy, tuy rằng chưa có thấy bạn bè hay đồng nghiệp sinh nhưng bộ dáng này không giống như là sắp sinh. Càng như là…

Thương Khâu nhìn thoáng qua, liền nói:

“Hắn trúng độc.”

Đường Giảo ở bên cạnh bận rộn, nghe Thương Khâu nói, tức khắc có chút chấn kinh, nói:

“Cái gì?”

Thương Khâu lại nói:

“Độc tố ảnh hưởng quỷ thai, nói những người khác đi ra ngoài.”

Đường Giảo cho những người khác lui ra ngoài hết.

Đường Nhất Bạch đầy đầu đều là mồ hôi lạnh. Đường Giảo nhanh dùng khăn lông lau cho hắn. Lúc này Đường Nhất Bạch hoàn toàn không có bộ dạng cao ngạo của ngày thường, càng như là đứa trẻ bị ủy khuất, đau đến chảy ra nước mắt.

Thương Khâu đi qua, từ ba lô lấy ra sổ ghi chú.

“Roẹt”

Xé một tờ xuống, tìm một cái ly, đem tờ ghi chú trực tiếp ném vào cái ly, ngay sau đó đổ nước ấm vào.

Tạ Nhất trơ mắt nhìn tờ ghi chú giống như viên sủi phát ra âm thanh “xì xì xì”, sau đó liền biến mất không thấy. Tờ bùa chú dung nhập vào trong nước, hơn nữa không có bất luận màu sắc gì, thật giống như là nước lọc bình thường.

Thương Khâu đem ly nước đưa cho Đường Giảo. Đường Giảo nửa nâng dậy Đường Nhất Bạch, cho hắn dựa vào chính mình, sau đó ôn nhu cẩn thận cho hắn uống nước.

Đường Nhất Bạch uống một ngụm, lẩm bẩm nói:

“Cái gì... Vị quá cay…”

Đường Giảo vội vàng nói:

“Thiếu gia, ngoan, lại uống một chút, uống vào thì tốt rồi.”

Đường Nhất Bạch lúc này đã mơ mơ màng màng, nghe Đường Giảo nói, liền mở miệng uống một ngụm. Đường Giảo dỗ dành hắn uống cạn một ly.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Vẫn là cay?”

Thương Khâu không có biểu tình đặc biệt, chỉ là nói:

“Nước bùa đương nhiên là có chút hương vị.”

Thương Khâu lại lấy bút máy ra, viết viết vẽ vẽ, ngay sau đó xé xuống mấy tờ đưa cho Đường Giảo.

“Mỗi ngày cho hắn uống một tờ. Anh là giảo thú, làm nước bùa như thế nào không cần tôi nói nhiều?”

Đường Giảo gật gật đầu, nhanh thu nhận những lá bùa. Tạ Nhất không phải cố ý xem, nhưng liếc mắt một cái đã thấy trên lá bùa viết cái gì, rốt cuộc những chữ đó viết bằng tiếng Trung a.

"Cố thận an thai."

Tạ Nhất:

“……”

Thương Khâu thật sự có thể đổi nghề làm bác sĩ phụ khoa. Không biết có thể trị bệnh hiếm muộn hay không. Nếu có thể, khả năng kiếm tiền nhiều hơn so với đuổi ma nữa!

Đường Nhất Bạch uống nước bùa thật sự chậm rãi có chuyển biến tốt đẹp, không đau đớn, hơn nữa cũng không ra mồ hôi lạnh. Chỉ là đau đớn tra tấn hắn có chút suy yếu, nằm liệt giường không động đậy nổi. Đường Giảo vội vàng lau mồ hôi, nói:

“Thiếu gia, tốt hơn chưa?”

Đường Nhất Bạch hơi chút gật đầu. Suy yếu hắn cơ hồ không thể mở miệng nói, giống như tự tin đều không còn, giọng nói chỉ có thể phát ra như tiếng thở.

Đường Giảo nói với Thương Khâu.

“Cảm ơn Thương tiên sinh.”

Thương Khâu nói:

“Không cần cảm ơn tôi, là quỷ thai.”

Tạ Nhất nghe được thực mê mang.

Không phải bởi vì quỷ thai chấn kinh cho nên làm Đường Nhất Bạch đau đớn khó nhịn sao? Vì cái gì Thương Khâu nói Đường Giảo cảm ơn quỷ thai?

Thương Khâu giải thích.

“Đường Nhất Bạch đích xác trúng độc. Anh có thể đi tra xét trong nhà hoặc là công ty xem có ai ghi hận Đường Nhất Bạch, hoặc là muốn diệt trừ Đường Nhất Bạch… Loại độc tố này có thể lập tức trí mạng, là quỷ thai hấp thu độc tố, xem như đã cứu Đường Nhất Bạch một mạng.”

Đường Nhất Bạch nghe xong có chút kinh ngạc, nói:

“Quỷ thai cứu tôi một mạng?”

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

“Quỷ thai bởi vì hấp thu độc tố, cho nên có chút chấn kinh, lúc này mới làm cho bụng cậu đau.”

Đường Nhất Bạch càng giật mình. Hắn chưa từng nghĩ tới quỷ thai còn sẽ cứu người.

Tạ Nhất cũng nghĩ vậy.

Không nghĩ tới đứa nhỏ này còn chưa có sinh ra, cũng đã hiểu chuyện như vậy!