Chương 10: Kẻ điên

Bóng đêm dày đặc, đêm hè oi bức, một tầng sương mù xám xịt dày đặc làm người ta hết sức áp lực.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu chạy vội vàng ở trên đường. Chỗ này căn bản không có xe taxi, đặc biệt còn là đêm khuya. Cũng may nhà chị Trương cách chỗ đại tiên không xa, hai người liền lập tức chạy như điên qua đó.

Tạ Nhất thở phì phò chạy theo sau Thương Khâu. Hai người vọt vào chỗ thang máy để lên lầu. Hai người nhìn thang máy chậm rì rì không xuống dưới, tức khắc sốt ruột, nhìn thoáng qua lối đi bộ, trực tiếp chạy đến.

Chị Trương ở tầng bốn, không đi thang máy cũng có thể leo bộ đến.

"Cót két"

Cửa lối đi bộ đẩy ra, tầng bốn im ắng, một chút âm thanh cũng không có. Cửa nhà chị Trương hé mở, bên trong tối đen. Nương theo ánh sáng hành lang, có thể nhìn thấy bên trong thật nhiều đồ vật bị ngã đổ trên mặt đất, y như bị đánh cướp.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu vọt vào cửa, bên trong không thấy được ai, cũng không có nhìn thấy Tiểu Chu đã biến thành nữ quỷ. Im ắng, một mảnh.

Bức màn bay phất phơ. Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, quả thực bước đi khó khăn, hai người chậm rãi đi hướng vào trong.

"Cạch"

Liền nghe được một tiếng động. Cửa phòng thế nhưng tự mình đóng lại. Tạ Nhất cùng Thương Khâu quay đầu nhìn một cái. Nhưng trong phòng quá tối, Tạ Nhất còn chưa có thấy rõ ràng, đột nhiên có một trận gió từ sau thổi đến.

"Vụt!!!"

Tạ Nhất tức khắc cảm giác gáy bị người đánh một cái, hừ một tiếng, bất tỉnh nhân sự.

"Rầm!"

Tạ Nhất ngã xuống sàn nhà.

Không biết qua bao lâu, Tạ Nhất mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cổ phát đau, thân thể cũng thực nặng, cảm thấy phi thường khó chịu. Cánh tay, đặc biệt là khớp xương phát đau. Khi Tạ Nhất còn mơ hồ liền nghe tiếng nước.

"Ào!!!"

Nước đột nhiên từ trên cao đổ xuống. Tạ Nhất căn bản không phòng bị, nước rót xuống lạnh thấu tim. Nước tràn vào trong lỗ mũi gây sặc, Tạ Nhất mãnh liệt ho khan.

"Khụ, khụ!!"

Mở mắt nhìn, bốn phía đã có đèn, không hề là một mảnh tĩnh mịch tối đen. Hoàn cảnh vẫn là trong nhà chị Trương, trên mặt đất một mảnh hỗn độn như bị cướp vào nhà.

Tạ Nhất có chút ngốc, vừa mới từ hôn mê tỉnh lại, còn chưa có phản ứng kịp.

Cánh tay không thể động, Tạ Nhất dùng sức cử động vài cái, lúc này mới phát hiện mình đã bị trói. Trách không được không dễ chịu. Càng muốn mạng chính là phía sau thế nhưng còn có người. Tạ Nhất dùng sức quay đầu nhìn. Thì ra là Thương Khâu cũng bị cột vào phía sau, tóc cũng ướt, khả năng cũng là vừa tỉnh lại.

Tạ Nhất sợ tới mức giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng phụ nữ đứng ở trước mặt.

"Loảng xoảng!!!"

Người phụ nữ đem cái ly không trong tay ném ở một bên, phát ra một tiếng vang lớn. Tiếng vang lớn làm Tạ Nhất ù tai không ngừng, khó chịu lợi hại. Lắc lắc đầu, Tạ Nhất nheo mắt nhìn bóng người ngược sáng kia.

Người phụ nữ mặc quần áo ở nhà, thoạt nhìn thực tùy ý. Tóc dài xõa trên vai, ôm cánh tay, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn bọn họ. Nụ cười mang theo một loại vui sướиɠ khi người gặp họa, còn có...... dữ tợn.

"Chị Trương!?"

Giọng Tạ Nhất khàn khàn.

Quả nhiên là chị Trương!

Từ chỗ ngược sáng đi ra chính là chị Trương đồng nghiệp của Tạ Nhất. Chị Trương chỉ lớn hơn Tạ Nhất vài tuổi. Hai người vào làm cùng lúc, sau đó lại được phân chung một tổ, bởi vậy dù chị ta hóa thành tro Tạ Nhất cũng nhận ra.

Chị Trương cười tủm tỉm nhìn bọn họ, duỗi tay nắm cằm Tạ Nhất nâng lên. Tạ Nhất có chút giật mình trừng mắt nhìn. Chị Trương phảng phất như đùa giỡn, nói:

"Là các cậu một hai phải xen vào việc người khác, vậy không thể trách được tôi?"

Tạ Nhất nghe lời này, càng là vẻ mặt kỳ quái. Kỳ quái cùng biểu tình ngây thơ tựa hồ vừa lòng chị Trương.

"Ha ha ha"

Chị Trương cười ha hả, còn vỗ vỗ gương mặt Tạ Nhất, nói:

"Thấy các cậu sắp chết, tôi nói thật cho các cậu biết, căn bản không có đại tiên nào cả."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Không có? Vậy Tiểu Chu......"

Sắc mặt chị Trương dữ tợn nói:

"Từ đầu tới đuôi đều là tôi lừa cô ta! Bởi vì đại tiên...... chính là tôi!!"

Chị Trương nói tới đây, sắc mặt dữ tợn lên. Dưới ánh đèn sắc mặt kia vặn vẹo khó tả, cùng với phẫn hận ở trong đó.

Hô hấp Tạ Nhất hơi chút dồn dập, nghẹn ngào, gắt gao nhìn chằm chằm chị Trương, nói:

"Tiểu Chu là chị gϊếŧ."

Tạ Nhất nói, dùng loại ngữ khí tự thuật cùng khẳng định, căn bản không phải nghi vấn.

Chị Trương thực nhẹ nhàng nói:

"Đúng vậy, là tôi gϊếŧ."

Hô hấp Tạ Nhất càng thêm dồn dập, trên mặt mang theo một tia phẫn hận nói:

"Tiểu Chu là người hiền lành, chưa từng đắc tội chị? Ngày thường chị có việc gì, vẫn là cô ấy giúp chị kiêm công tác."

Chị Trương cười "ha ha", nói:

"Đúng vậy, Tiểu Chu là người hiền lành, là người tốt. Cô ta không đắc tội tôi, nhưng chính là đáng chết!!!"

Chị Trương híp mắt, tàn nhẫn nhìn Tạ Nhất, sắc mặt dữ tợn nheo mi, nói:

"Cô ta là bởi vì cậu mà chết!!"

Kỳ thật căn bản không có đại tiên gì cả, hết thảy đều là chị Trương bịa đặt ra. Cô gái đã thắt cổ chết ở tòa chung cư đối diện quán ăn đêm kia kỳ thật là em họ của chị Trương.

Em họ chị Trương tới thành phố này đi học, nên thuê phòng ở chung cư. Có một ngày cô ta tìm đến chị họ đặc biệt hưng phấn nói......

Chị Trương dữ tợn nói:

"Cô ta nói cô ta đang yêu! Bạn trai cô ta rất đẹp trai, đối với cô ta đặc biệt chung tình toàn tâm toàn ý. Hai người thương lượng sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau thuê nhà, sau đó kết hôn, tạo dựng một gia đình, sinh con. Ha ha ha ha ha...... Thật là buồn cười!"

Tạ Nhất hỏi.

"Buồn cười? Có cái gì buồn cười?"

Sắc mặt chị Trương dữ tợn nhìn Tạ Nhất, nhất thời không nói chuyện. Ngược lại người vẫn luôn không nói chuyện, Thương Khâu, đột nhiên nhàn nhạt nói:

"Bởi vì cô ta không có được."

Những lời này tựa hồ chọc giận chị Trương. Chị Trương đột nhiên đem đồ vật bên cạnh tay quét xuống mặt đất.

"Loảng xoảng!!!"

Một tiếng vang lớn, mảnh nhỏ bắn toé ở trên mặt Tạ Nhất.

"Ui"

Tạ Nhất rên một tiếng. Tay không thể động, nhưng Tạ Nhất có thể cảm giác được trên mặt có vết thương, máu lăn xuống dưới mang theo một sự ấm nóng.

Chị Trương cười lạnh nói:

"Đúng! Anh ta nói đúng, tôi không được thì ai cũng đừng nghĩ có được!"

Chị Trương trước đây có người bạn trai, tốt vô cùng, vốn định kết hôn. Chỉ là sau đó, lúc bọn họ đi mua đồ cười, người đàn ông kia đột nhiên nói lời xin lỗi. Hắn nói mối tình đầu của hắn từ nước ngoài đã trở về. Hắn không buông bỏ được mối tình đầu nên không thể kết hôn với chị Trương, cho dù khi kết hôn cũng sẽ không có hạnh phúc. Hắn không thể không xin lỗi chị Trương, vì vậy dự định chia tay chị Trương.

Chuyện đó đối với Trương là đả kích rất lớn. Chị Trương nghe nói em họ có người yêu trong lòng lại phẫn hận khó nhịn. Mà mỗi ngày em họ lại cùng chị Trương chia sẻ mình hạnh phúc ra sao, làm thù hận trong lòng chị Trương ngày càng tăng, suy nghĩ ngày càng vặn vẹo.

Chị Trương cười to nói:

"Vì thế tôi gϊếŧ chết cô ta!!"

Tạ Nhất khó có thể tin nói:

"Cô ấy là em họ của chị đó!"

Chị Trương không để ý tới, trên mặt thế nhưng lộ ra một loại hưng phấn khó có thể hình dung. Hình như là một người biếи ŧɦái, tiếp tục hồi ức nói:

"Từ lúc đó về sau tôi thực hạnh phúc. Tôi rốt cuộc cảm nhận được hạnh phúc. Sau đó.... sau đó tôi chỉ là thuận miệng nói một câu về tơ hồng, Tiểu Chu liền hỏi thăm. Cô ta đều là vì cậu!! Ha ha ha, đáng tiếc. Tạ Nhất, cậu không rõ, quá đơn thuần, Tiểu Chu đều là vì cậu mới đi tìm chết!"

Tạ Nhất hô hấp đột nhiên thô nặng hơn, phát ra tiếng thở dốc, ngực phập phồng, trong ánh mắt có thể phun ra lửa, tựa hồ giây tiếp theo liền phải nhào lên. Lúc này Thương Khâu tựa hồ cảm giác được Tạ Nhất cảm xúc dao động, vội vàng dùng ngón tay điểm điểm mu bàn tay Tạ Nhất.

Hai người lưng tựa lưng cột vào cùng nhau, động tác cũng không thể quá lớn. Tạ Nhất cảm giác được ngón tay có bao tay da lạnh lẽo của Thương Khâu điểm ở trên mu bàn tay mình, không lý do đột nhiên có chút trấn định xuống.

Chị Trương hồi ức nói:

"Tôi nói cho cô ta một cái địa chỉ, bảo cô ta sau nửa đêm hãy đi. Tiểu Chu thật nghe lời, quả nhiên sau 12 giờ đêm đã tới. Tôi cải trang giả dạng cho cô ta một sợi tơ hồng. Tiểu Chu thật là cô bé ngây thơ, ngàn ân vạn tạ liền đi rồi, phảng phất ngày mai là có thể cùng người yêu ở bên nhau...... Sau đó, sau đó ở trên đường, tôi liền dùng sợi tơ hồng thít chặt cổ......"

Tạ Nhất trấn định xuống, khàn khàn nói:

"Tiểu Chu là thời điểm còn sống bị phanh thây, đúng không?"

Chị Trương nhìn Tạ Nhất, thực thản nhiên nói:

"Đúng vậy."

Đôi mắt Tạ Nhất có chút đỏ đậm, tựa hồ là nhớ lại bộ dạng Tiểu Chu chết thảm, giọng càng thêm khàn khàn, nói:

"Sao chị có thể hạ thủ được."

"Bởi vì tôi thích a! Nghiện a, cậu có biết hay không cái loại kɧoáı ©ảʍ này đến trong xương tủy!"

Tạ Nhất nghe đến đó, hô hấp dồn dập tới cực điểm, rồi lại bình tĩnh xuống, thấp giọng nói:

"Tôi không có muốn hỏi nữa."

Thương Khâu lại nói:

"Tôi có, người đàn ông kia đâu, bạn trai cũ của cô đâu?"

Chị Trương nghe hắn nói cái này, sắc mặt trở nên kỳ quái lên, phảng phất là hạnh phúc cùng dữ tợn đánh thành một sợi dây thừng, kỳ quái cùng quỷ dị không nói nên lời.

Chị Trương đi đến bên cạnh

"Cạch"

Nhẹ nhàng kéo hai cánh cửa của cái tủ lạnh. Khi hai cánh cửa của cái tủ lanh rất to mở ra.

"Phịch!!"

Một thứ gì đó từ bên trong đột nhiên rớt ra, rơi nặng nề trên mặt đất, làm Tạ Nhất sợ tới mức giật mình một cái.

Là một người! Một người cứng đờ. Một người đàn ông đã chết!

Chị Trương cười tủm tỉm đi qua, ôm thi thể đã đóng băng, nói:

"Cái gì mà bạn trai cũ? Anh ấy là chồng tôi, vĩnh viễn đều như vậy, không bao giờ rời khỏi tôi đâu."

Tạ Nhất toàn thân run run, cũng không phải sợ tới mức run, mà là giận.

Tạ Nhất chưa từng gặp qua người nào điên như vậy.

Chị Trương đã gϊếŧ ba người, hơn nữa cũng không ai biết. Nếu không phải bọn họ đáp ứng Tiểu Chu đi điều tra chuyện này, không biết chị Trương còn gϊếŧ thêm bao nhiêu người.

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Tôi cũng không hỏi nữa."

Chị Trương vỗ về mặt thi thể, cười nói:

"Không có hỏi nữa? Vậy thì tốt, vốn các ngươi có khả năng sống sót, nhưng ai bảo xen vào việc người khác, muốn phá hư chuyện tốt của ta, vậy đi chết cùng Tiểu Chu đi?"

Tạ Nhất không nói chuyện, biểu tình vẫn thực đạm nhiên. Thương Khâu lại đột nhiên cười lạnh một tiếng. Nam thần mặt than thế nhưng không keo kiệt nở một cười đẹp mắt. Tuy rằng là cười lạnh.

Thương Khâu nói:

"Vậy cũng phải nhìn xem cô có năng lực đó hay không."

Hắn nói, đột nhiên đôi bàn tay nắm lại, liền nghe được tiếng.

"Phựt!!!"

Dây trói Tạ Nhất cùng Thương Khâu thế nhưng nháy mắt liền đứt nhiều đoạn.

"A!!"

Chị Trương sợ tới mức kêu to, nhanh chóng lui về phía sau, muốn chạy ra khỏi cửa.

Thương Khâu lại không cho cô ta cơ hội trốn. Bàn tay mang bao tay da màu đen đưa lên. Ngón trỏ ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng vung ra, liền nghe được

"Bốp!"

Kiếm gỗ đào treo trên di động đột nhiên bay ra run run một chút, rồi phát ra ánh sáng rực rỡ. Ngay lúc này đột nhiên thành kiếm kéo dài, trong nháy mắt biến thành kiếm gỗ lớn.

Thương Khâu cầm chuôi kiếm gỗ đào, mũi kiếm đáp ở trên vai chị Trương. Hắn híp mắt nói:

"Trình diễn xong rồi, nên làm việc chính thôi."

Chị Trương giật mình nhìn bọn họ. Tạ Nhất run rớt những mảnh vụn trên người, ném dây thừng xuống đất, ngay sau đó từ trong túi móc ra một thứ. Là nửa bức ảnh nhặt từ chỗ đại tiên.

Tạ Nhất mặt lạnh lùng đi tới, đem nửa bức ảnh ném ở trên mặt chị Trương. Trên ảnh là gương mặt người đàn ông, giống y hệt thi thể bị đóng băng kia.

Tạ Nhất khàn khàn nói:

"Đây là ảnh của chị. Trước đây tôi vô tình nhặt được ví tiền của chị đã thấy qua bức ảnh này, bất quá đó là ảnh chụp chung giữa chị và anh ta."

Chị Trương càng giật mình, mở to hai mắt nhìn. Tạ Nhất còn từ trong túi móc ra di động, quơ quơ. Mặt trên thế nhưng đang thể hiện ở chế độ ghi âm. Tạ Nhất nở nụ cười, nói:

"Còn nữa, cảm ơn chị đã phối hợp. Nếu chị thú nhận hết những tội ác mình đã gây ra, chúng tôi có thể báo cảnh sát rồi."

"Không!! Không!!!"

Chị Trương gào rống nhào qua, nhưng kiếm gỗ của Thương Khâu cũng không phải là đồ chơi. Vai của chị Trương bị kiếm gỗ hung hăng gõ một cái.

"Bịch!!"

Chỉ nháy mắt chị Trương liền quỳ gối trên mặt đất, cũng đứng dậy không nổi, càng đừng nói nhào qua đoạt di động. Cô ta hô to:

"Tiểu Tạ!! Tiểu Tạ!! Chị là chị Trương của em mà! Đừng!! Không, tha cho chị đi! Chị chỉ là nhất thời hồ đồ!"

Thì ra Tạ Nhất vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nói không nên lời kỳ quái nơi nào. Khi xem đến nửa bức ảnh kia càng thêm kỳ quái. Làm cho Tạ Nhất bừng tỉnh chính là khi chị Trương gọi điện tới cầu cứu. Cô ta nói Tiểu Chu muốn gϊếŧ mình.

Tiểu Chu đã đi luân hồi, sao có thể lại đi gϊếŧ người?

Chị Trương là bởi vì chột dạ, cố gắng sắm vai thành một người bị hại. Chỉ là không biết cái vai này đã đem chính mình bán đứng. Tạ Nhất nghe được tiếng la của cô ta, đột nhiên nhớ tới bức ảnh đã gặp ở nơi nào. Chuyện là trước đây Tạ Nhất đã từng thấy qua bức ảnh người đàn ông này trong ví tiền của chị Trương.

Sau đó Tạ Nhất vì chứng thực đã chạy đến cửa đánh thức người bảo vệ, muốn hỏi thăm nơi này có ai là đại tiên hay không. Bảo vệ đại gia đang ngủ ngon, bị bọn họ đánh thức, vẻ mặt ngốc nhìn bọn họ, nói căn bản không biết có đại tiên nào cả.

Vậy đại tiên kia căn bản là chị Trương bịa đặt rồi.

Hơn nửa đêm, tiếng còi xe cảnh sát xé rách bóng đêm nóng bức, cửa tòa nhà sáng ánh đèn.

Tạ Nhất và Thương Khâu bởi vì phải làm chứng nên bận rộn đến bình minh. Mặt trời lên, u tối dần biến mất, càng lúc càng sáng. Ngày mới đến, u ám bốn phía đã không còn, không gian trở nên tươi sáng hơn.

Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi bộ về nhà. Tạ Nhất trên mặt đầy mỏi mệt, cảm giác vừa đi vừa ngủ. Thương Khâu đột nhiên nhàn nhạt nói:

"Cậu thích cô gái kia sao?"

Tạ Nhất bị Thương Khâu dẫn đi, cũng sắp ngủ rồi, nghe hắn hỏi giật mình.

"A? Cái gì?"

Thương Khâu nói:

"Tiểu Chu."

Tạ Nhất nghe được tên Tiểu Chu, thở dài, nói:

"Tiểu Chu vào công ty là do tôi hướng dẫn, nói không có cảm tình là không có khả năng, nhưng tôi xem cô ấy như em gái thôi."

Tạ Nhất nói, lại thở dài, ánh mắt có chút mê mang, nói:

"Tôi trước kia cho rằng quỷ ma là đáng sợ, thì ra con người càng đáng sợ hơn."

Thương Khâu nhất thời không nói chuyện, một lát sau, mặt vô biểu tình nói:

"Có ăn không, đói bụng."

Tạ Nhất quay đầu lại nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu một thân quần áo màu đen. Trong tay hắn cầm một cái di động màu đen. Trên di động có dán hình mèo con, còn treo một cái kiếm gỗ đào mini. Thân hình cao lớn, gương mặt đẹp chuẩn nam thần, đứng ở trong ánh nắng lấp lánh. Sắc mặt lạnh nhạt lại tản ra một loại ấm áp nói không nên, làm Tạ Nhất thấy an tâm.

Tạ Nhất cười một tiếng, kéo kéo sợi dây đỏ mạ vàng trên tay, nói:

"Về nhà thôi."