Chương 10: Hãy quan tâm hơn!

Hai ngày sau.

Ngày 21 tháng 1 năm 20XX.

Quán tạm nghỉ một hôm để các nhân viên có thời gian đi chơi, ở nhà làm nhiều việc khác và cả bốn anh cũng như thế.

Minh Phong đang lái xe mô tô của mình để đi lòng vòng chơi, chợt có đi ngang qua nhà của Hữu Tâm nên cậu ta tấp xe vào lề đường, ngay trước mặt căn nhà vừa to vừa sang. Suy nghĩ một lúc, cậu ta đi tới trước cổng mà bấm chuông, có một dì chạy ra và thắc mắc hỏi:

- Cậu là ai ạ?

Minh Phong đáp lại:

- Là bạn của Hữu Tâm.

Dì giúp việc chớp hai con mắt mà suy nghĩ rồi cũng cho cậu ta vào. Minh Phong lấy xe chạy để tiến sâu trong sân nhà. Cậu ta đậu xe ở một nơi thoáng mát rồi mạnh dạn bước vào. Cậu ta thấy một bác trai đang đọc báo ở ghế sofa trong phòng khách nên cất giọng:

- Con chào bác.

Bác ấy ngẩng lên rồi ngạc nhiên nhìn cậu ta mà hỏi:

- Con là…?

Cậu ta mỉm cười đáp lại:

- Là Minh Phong ạ, bạn của Hữu Tâm.

Bác trai sực nhớ ra cậu ta nhưng lại có nhíu mày hỏi:

- Bác nhớ ra con rồi nhưng mà, Hữu Tâm ư?

- Vâng ạ.

Cậu ta khá bất ngờ khi thấy thái độ của ông ấy như vậy, chẳng lẽ như lời hôm trước Hữu Tâm nói với cậu ư? Cậu ta cố gắng gượng cười trước mặt bác trai đó, ông trai đứng lên mời cậu vào trong nhà, pha nước cho cậu. Rồi bác ấy chạy xuống nhà dặn dò bác gái gọt trái cây mời khách.

Một lúc sau, cả hai vợ chồng bác ấy đều ngồi đối diện cậu ta nói chuyện, Minh Phong mới chợt hỏi thẳng một câu làm hai người đó phải im lặng một lúc lâu.

- Hai bác, cho phép con hỏi tế nhị một chút. Sao hai người lại đối xử với cậu ấy tận 11 năm? Cậu ấy có làm gì sai sao ạ?

Đợi không thấy hai người trả lời nên Minh Phong đành nói tiếp:

- Hữu Tâm rất buồn đấy ạ. Dù sao vẫn là con trai của hai bác nên hai bác cũng nên quan tâm cậu ấy một chút ạ, đừng lạnh nhạt với cậu ấy. Con xin phép lên phòng chơi với Hữu Tâm.

Hai người chỉ biết đáp một chữ:

- Ừ.

Minh Phong nhẹ nhàng bước chân lên lầu, vừa bước lên thì thấy Hữu Quân, em ấy thấy cậu ta nên biết ý, chỉ phòng của Hữu Tâm cho cậu ta rồi nhanh chóng đi xuống. Cậu ta theo lời chỉ dẫn mà đến được cửa phòng của người bạn của mình. Minh Phong gõ cửa nhưng không thấy động tĩnh nên đã liều mình mở cửa.

“Cạch”, cửa không khóa, cậu ta tiến vào trong thấy Hữu Tâm đang ngủ nên im lặng quan sát xung quanh trong phòng, khi đang lướt qua, có một thứ khiến cậu ta phải để ý, đó là một lọ thuốc trên bàn. Minh Phong cầm nó lên xem rồi sửng người lại, nhìn qua người đang nằm trên giường kia mà lắc đầu. Bỗng nhiên, Hữu Tâm nằm dậy, mò tay để bật đèn lên làm cậu ta giật mình, hai người nhìn nhau, cậu ấy mới thốt lên:

- Mày đến chơi hả?

Minh Phong mới bước lại gần, rồi ngồi bên cạnh mà nắm lấy tay cậu ấy rồi bảo:

- Hồi nãy tao có nói chuyện với bố mẹ mày.

Hữu Tâm gượng cười hỏi:

- Nói chuyện với bố mẹ tao làm gì? Tao quen rồi.

Minh Phong thở dài đáp:

- Dù gì cũng nói với họ một câu.

Rồi cậu ta lấy tay búng trán của Hữu Tâm khiến anh chàng này phải ôm trán mà rêи ɾỉ:

- Đau!

Minh Phong bất lực bảo:

- Ngốc. Đại ngốc.

Hữu Tâm nghe xong mà ra vẻ giận dỗi, khoanh tay lại rồi quay người về hướng khác mà nói:

- Đáng ghét, vậy mà tao yêu mày làm gì không biết nữa.

Minh Phong nhíu mày lại rồi kéo cậu ấy qua gần hơn, sát bên cậu ta rồi mỉm cười bảo:

- Thôi, đừng dỗi.

Rồi chốc lát cậu ta lại trầm lặng, hỏi:

- Bệnh lâu chưa?

Hữu Tâm ngập ngừng trả lời:

- Cũng lâu rồi.

- Bởi vậy nói không ngốc không được mà.

- Ơ…

- Tìm hiểu thử không?

Câu hỏi của Minh Phong làm Hữu Tâm mở mắt tròn xoe ra, đưa tay che miệng lại mà ngạc nhiên không biết nói gì.

- Sao vậy?

Hữu Tâm ngượng ngùng đáp lại:

- Ừm… tại bất ngờ quá thôi. Chúng ta còn gì để tìm hiểu nữa sao?

Minh Phong mỉm cười nói:

- Lúc trước tìm hiểu kiểu bạn bè, giờ tìm hiểu theo kiểu những người yêu nhau.

Nghe xong tim cậu ấy đập thình thịch, vì ngại quá nên cậu mới lấy chăn chùm lại làm Minh Phong khó hiểu, bắt người ta phải kéo ra mà hỏi:

- Sao vậy? Gì mà chùm chăn lại thế?

- Xê ra… ngại chết đi được.

- Ơ kìa… rõ ràng tao tỏ tình thì tao mới là người ngại chứ.

...

Bên Lạc Thiên, anh ấy đã lâu lắm không về thăm nhà vì quá bận rộn. Hôm nay tranh thủ và tiện thể mua quà nhận lỗi. Anh ấy vào nhà tặng những người giúp việc rồi quay qua tặng cho các thành viên trong gia đình. Thật ra anh ấy là con nuôi, may mắn là anh ấy được yêu thương hết mực, không bị phân biệt. Anh ấy cũng rất quý trọng gia đình này vì đã cho mình một tổ ấm thực sự, anh ấy đã tự nhủ với lòng mình rằng phải cố gắng hết sức để đền đáp công nuôi dưỡng của bố mẹ nuôi và cả họ hàng.

- Trời ơi trời! Con ơi là con! Hay quá đất luôn. Giờ mới về thăm là sao nè?

Lạc Thiên cười tít mắt, ngồi ngay bên cạnh một người phụ nữ rồi khoác tay người đó mà nũng nịu nói:

- Tại quán đông lắm, khi nào cũng chạy không kịp thở luôn đó mẹ.

TruyenHD

TruyenHD