- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quải
- Chương 25: Phụng chỉ phản công
Quải
Chương 25: Phụng chỉ phản công
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Vu lão thái gia ngồi nghiêm chỉnh, còn Vu lão thái thái thì lại đưa mắt nhìn Lục Hạo cùng Vu Hướng Nam đang nhìn hai người họ.
“Người của cậu … khụ … khụ … là do Hướng Nam đánh sao?”
“Phải.”
“Không phải.”
Vu lão thái gia mất hứng, nhíu mày nói: “Sao vừa phải lại vừa không phải?”
Lục Hạo giành nói: “Con chọc Hướng Nam tức giận, anh ấy liền đánh con, không có việc gì đâu, nhìn thế thôi chứ không có đau.”
Vu gia lưỡng lão nhìn nhau, thầm nghĩ con trai mình thì ra cũng có cái thói này.
(Ông Vu bà Vu nghĩ gì nhỉ? Bạo lực gia đình hay SM? O.o)
Vu Hướng Nam nói: “Đừng nghe cậu ấy nói bậy, là do ba cậu ấy đánh đó, vì nhà bọn họ không đồng ý cho hai tụi con ở bên nhau.”
Vu lão thái gia mặt trầm xuống: “Lục Hạo, không phải cậu nói chuyện nhà cậu cậu sẽ lo sao? Mất nhiêu thời gian rồi hả, nếu như cậu không chắc thì nên sớm chia tay với Tiểu Nam đi, đừng làm lỡ đời con tôi.” Thấy mắt Lục Hạo đỏ lên, ông liền lớn tiếng nói. “Nếu vậy, cậu gọi điện cho cha cậu đến đây một chuyến đi, chúng tôi ngồi xuống nói chuyện với nhau.”
“À … à …” Chuyện này ngay cả Vu Hướng Nam cũng tròn mắt. “Cha … người ta đã không đồng ý, cha còn làm lớn chuyện vậy, còn muốn gọi nhà người ta đến đây để giáo huấn hay sao?”
“Nói cũng đúng …” Mặt mũi Vu lão thái gia có chút khó coi, ông cũng chỉ vì chuyện con gái mà bôn ba mà thôi, lúc trước đứng trên cương vị là cha vợ, thì ông cũng không cảm thấy chuyện này không quá gì. Còn chuyện của con trai thì ông hoàn toàn không có kinh nghiệm, tự dưng bị chuyển vai khiến ông nhất thời không kịp thích ứng, ông không muốn để xảy ra sơ suất nào, đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm.
**************************
Gia trưởng hai nhà Lục Vu tiến hành gặp mặt trong 1 phòng ở khách sạn, Lục Hạo cùng Vu Hướng Nam chỉ đơn giản là đi theo cùng trưởng bối mà thôi.
Mới vừa vừa ngồi xuống, lúc đầu hai nhà còn khách sáo, nhưng sau đó Lục phụ vào thẳng vấn đề, nói ông ấy muốn đánh tan cái nguyện vọng của đôi uyên ương này, vốn dự định khi nói ra có thể khiến hai bên nhà nhận ra mình có cùng quan điểm, cũng là nguyện vọng tốt dành cho cả hai bên nhà, nhưng có điều cách nói của ông có chút nhầm lẫn, không nói thẳng vào vấn đề chính, mà chỉ liên tiếp khen Vu Hướng Nam là thanh niên có tài, sau đó hạ thấp Lục Hạo xuống ngay cả chuột cũng không bằng. không biết Vu lão thái gia nghe thế nào vào tai, mà sắc mặt càng ngày càng âm trầm: “Thế nào, thì ra ông chê con tôi không xứng với Lục gia các ông sao? Vì nó bị mất 1 chân?”
“Đâu đâu, lệnh lang thân tàn chí kiên, là thanh niên chuẩn mực.”
Một chữ ‘tàn’ vào tai của Vu lão thái gia, lập tức chọc cho Vu lão thái gia tức giận: “Tôi còn chưa chê Lục Hạo nhà ông mù chữ đó!”
Kết quả món ăn còn chưa kịp lạnh thì hai lão đầu đã muốn đánh nhau rồi, bữa cơm đó kết thúc chẳng vui vẻ gì. Hai gia trưởng dẫn con trai quay về nhà mình, mà vợ chồng son ở cửa khách sạn cũng không dám trình diễn tiết mục cầm tay hai mắt đẫm lệ, chỉ nhìn nhau xem như tạm biệt.
Mới lên xe, Lục Hạo đã nhắn tin: “—- Cha em tức muốn điên rồi, nói cha của anh ánh mắt nhỏ như cây kim.”
Vu Hướng Nam nhắn lại cho cậu: “—Cha anh cũng đang chửi đây nè!”
Một bàn tay khô ráo ấm áp vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hướng Nam, Vu mẫu không nói gì, chỉ mỉm cười coi chừng con trai mình. Phó lái ngay phía trước chính là Vu lão thái gia đang hùng hùng hổ hổ, Vu mẫu rốt cục nhịn không được nói: “Nghỉ ngơi chút đi ông, lần trước lúc Tiểu Bắc nói muốn kết hôn, ông cũng mắng cả nhà người ta chẳng còn chút mặt mũi nào, ra bộ dáng gì nữa chưa, không có chút phong độ.”
“Chuyện này có thể so với chuyện Tiểu Bắc hay sao?” Vu lão thái gia tàn bạo nhìn Vu Hướng Nam đang còn giật mình ở phía sau. “Con muốn ở bên nó cha không có ý kiến, còn cha của nó thì không cần để ý tới, người thì không chấp với ánh mắt thấp kém của chó. Dù sao thanh niên hiện tại cũng là tự mình quyết định cuộc đời mình, không sống cùng cha mẹ, cũng không ngại. Nếu ông già ấy lấy chổi lông gà định đánh người, thì con cứ giật lại, sợ gì chứ? Bất quá cha muốn nói rõ với con chuyện này, nam nhân Vu gia chúng ta tuyệt đối là người đàn ông thuần 100%, con hiểu ý cha không?”
Vu Hướng Nam tất nhiên là hiểu, nên khuôn mặt đỏ bừng.
Vu gia nhị lão ở lại vài ngày rồi cũng trở về, cả hai người họ nỗ lực cố gắng hết sức muốn gia trưởng hai nhà ngồi lại tâm bình khí hòa ăn một bữa cơm lần thứ hai, nhưng không như ý, hai lão đầu kiên quyết bày tỏ quan điểm cả đời này không muốn qua lại với nhau. Mà Lục Hạo cho rằng Vu mẫu hiền lành chắc sẽ giúp cậu khuyên bảo hai câu, kết quả bà nói bà tin phật, tin duyên phận, có duyên chắc chắn sẽ ở bên nhau, không cưỡng cầu được.
Lục phụ còn đang muốn giam lỏng con trai mình ở nhà, thế nhưng Lục Hạo là một thằng nhóc biết luật, la hét nói giam cầm phi pháp sẽ bị ở tù, nhanh như chớp liền bỏ chạy. Cậu tá túc tại nhà lão đại hình cảnh vài ngày, nghe nói Vu phụ Vu mẫu đã “hồi phủ”, liền nhanh như chớp ra sân bay tiễn, sau đó nắm tay Vu Hướng Nam vô cùng cao hứng chạy về nhà.
“Mấy ngày nay em không chịu đòn, cha em đã đem toàn bộ hận thù chuyển hết sang người cha anh rồi, chưa nói đến việc không cho hai đứa mình ở bên nhau.”
Vu Hướng Nam có chút khó xử: “Thế nhưng bọn họ ầm ĩ thành như vậy không được cho lắm.”
“Bọn họ làm gì mà có cơ hội ầm ĩ nữa? Cứ coi như họ đang tụng kinh đi.” Lục Hạo bắt đầu công tác rửa mặt trước khi lên giường, cởi T-shirt, toàn thân còn dấu lằn do bị đòn, Vu Hướng Nam nghĩ đến lời dặn dò của cha mình, đột nhiên nuốt nước miếng. Lục Hạo trời sinh có thân người hơi cao, không cần rèn đúc gì nhiều cũng có được đôi vai dày rộng, ngực cậu rộng, thắt lưng lại co dãn, hai đùi thon dài thẳng tắp, toàn thân mang màu lúa mạch khỏe mạnh. Ngoại trừ chân hơn nhiều lông, toàn người đều rất đẹp, nhìn thuận mắt, bất quá vấn đề lông chân này, theo cách nói của Lục Hạo thì đó chính là phần lông quan trọng nhất của người đàn ông. Vu Hướng Nam mất hứng, anh cũng có lông chân, thế nhưng so với cậu thì thưa hơn nhiều, chẳng lẽ ý của cậu thì anh không giống một người đàn ông hay sao.
Anh cần phải để cậu hiểu, có phải đàn ông hay không thì không phụ thuộc vào số lông chân.
Vu Hướng Nam lúc thường hay chú ý tới chỗ nhô lên ngay giữa quần soóc của cậu, nhưng lúc này lực chú ý lại tập trung vào cái mông hơi hơi nhếch của cậu.
“Này … hình như cha anh có chút hiểu lầm mối quan hệ của hai chúng ta, ông ấy nghĩ anh ở trên.”
“Anh muốn thượng em?” Lục Hạo nhìn anh.
“Em không muốn?”
“Muốn thượng thì thượng, dù sao cũng thích mà, em còn đang suy nghĩ một người như anh mà lại chịu làm một 0 tinh khiết hay sao?
Vu Hướng Nam không ngờ tới phản ứng của Lục Hạo: “Em không ngại?”
“Sao em lại phải chú ý tới vấn đề đó chứ? Trên thế giới mặc dù có tinh khiết 0 tồn tại, thế nhưng tỷ lệ tinh khiết 1 cũng nhỏ đến đáng thương, em cũng không nghĩ mình lại thuộc số ít đó. Thông thường em mua vé số nhiều lắm trúng được có 5 đồng, em không muốn lãng phí xác suất trúng thưởng nhỏ bé ấy, nên em nghĩ không bằng đem cái tỷ lệ này chơi xổ số Mark Six (1) cho sướиɠ.”
Vu Hướng Nam nghe được hơi sửng sốt, Lục Hạo đem phần dưới của mình cọ cọ vào chỗ dưới của Hướng Nam, cười dâʍ đãиɠ: “Rốt cục anh cũng nảy sinh du͙© vọиɠ với em rồi nha?”
“Anh nói … em có thể đừng dâʍ đãиɠ như thế được không?” Vu Hướng Nam nghẹn nửa ngày, rốt cục nói ra được một câu.
*Chị Đường: Tình tiết phản công dưới đây, nếu người nào không đủ sức khỏe, xin hãy lướt qua, xem tiếp chương sau …*
Nói dâʍ đãиɠ lập tức bắt đầu dâʍ đãиɠ, anh mò tìm KY trên đầu giường, Lục Hạo vô cùng phối hợp mà nằm thẳng, Vu Hướng Nam hôn cổ cậu dần lướt xuống dưới, có chút khó khăn mà làm dạo đầu, kết quả khi anh khởi động nửa người trên thử, thì lập tức lắc đầu: “Không được, không được tự nhiên.”
Anh không có đầu gối để chống, nếu như chèn cái gối làm điểm tựa thì quá mềm, không thể chịu được lực, nếu như mang chân giả, thì loại động tác cần yêu cầu cao về lượng vận động mạnh này, chính là dùng đầu gối làm điểm chống, dù thế nào cũng không được tự nhiên. Hơn nữa nếu cố quá, có thể làm trầy da khiến bị thương, chỉ vì muốn phong lưu khoái hoạt thì cái giá này hơi bị lớn.
“Nếu không anh nằm xuống đi, em ở trên tự động.” Lục Hạo nhìn khuôn mặt u buồn của anh, lập tức dâng ra diệu kế, vừa đẩy người anh ngã xuống, chuẩn bị đổi tư thế cưỡi ngựa, Vu Hướng Nam lập tức sợ hãi lăn qua 1 bên.
“Sao thế? Không thích à?”
Vu Hướng Nam chỉ vào mũi cậu: “Em … em … sao em lại da^ʍ đến mức này cơ chứ, quả thật khiến anh muốn đánh chết em mà.”
“Thì ra quan nhân thích sự tiết liệt? Ra từ trước tới giờ em đã hiểu lầm rồi.” Lục Hạo gãi gãi đầu. “Vậy anh nói giờ phải làm sao? Thường khi người ta thượng đều dùng tư thế này mà, em ở dưới thì anh phản không được, mà chủ động lên người anh thì anh nói em dâʍ đãиɠ, hành vi phóng đãng.”
Vu Hướng Nam lùi về một góc trống, kéo chăn: “Ngủ!”
“Đừng trốn mà, Mao chủ tịch có nói, chúng ta cần phải biết vượt qua khó khăn, không có điều kiện thì chúng ta sáng tạo ra điều kiện để thượng!” Nói xong cậu kéo chăn trên người Vu Hướng Nam ra, lại dùng chiêu liếʍ cắn mà chọc cho Vu Hướng Nam đứng thẳng lên thêm một lần nữa, quay đầu lại kiếm 1 cái BSC cùng KY đưa đến tay Vu Hướng Nam: “Đừng nói ngay cả cái này cũng để em làm giùm anh, mắc công anh lại mắng em.”
Vu Hướng Nam thấy cậu dũng cảm hiến thân như vậy, cũng không tiện từ chối, anh kéo người Lục Hạo nằm sấp xuống, chuẩn bị dùng tư thế đi vào từ phía sau. Cảm giác được có thứ bôi trơn ngay đùi, Lục Hạo cười rộ lên: “Lão Vu, vì sao khi anh nói anh muốn làm em lại khiến em rất vui nhỉ? Giờ em mới biết em không phải loại hình trinh trung tiết liệt đó
(Ngoại trừ Lục Hạo không biết ra thì cả thế giới đều biết điều đó hết rồi. o.o)
“Phực” một tiếng, cơn tức của Vu Hướng Nam lên đến đỉnh điểm, anh nghĩ, ông đây muốn làm em mà em phản ứng cái kiểu gì vậy? Anh hạ người lấy chân giả trên ghế xuống gắn vào, đeo lại dây lưng giữ cố định một cái “cộp”. Anh xuống đất, sau đó vươn tay, kéo lấy một chân của Lục Hạo, đem người lật úp sấp trên giường, rồi thô lỗ đem hai cái gối đầu nhét vào bụng dưới Lục Hạo để mông cậu nâng lên
Lục Hạo quay đầu, thấy tư thế của Hướng Nam, nhất thời trong lòng run lên, vẻ mặt say sưa: “Hướng Nam, nhìn anh như vậy quả thật quá đẹp trai đi, quá gợi cảm, ngầu lắm.”
Vu Hướng Nam sửng sốt, Lục Hạo là đang khen mình ư? Trước đây khi hai người trên giường, Lục Hạo luôn luôn không ngừng khen anh, có đôi khi trong lời nói có chút thô tục, anh đang nghĩ dù sao giờ anh cũng chuẩn bị làm cậu, có nên khen lại cậu hai câu “Gợi cảm, cái mông cao, rất chặt” không? Suy nghĩ xong anh lại cảm thấy cả người lạnh run, thôi vậy, hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh chóng thượng thôi. Đứng ở bên giường, hai tay Vu Hướng Nam tách mạnh hai chân Lục Hạo ra, đỡ thắt lưng rồi động thân, kết quả Lục Hạo kêu thảm một tiếng “Oa”, anh không dám đi vào tiếp, chỉ có thể duy trì chiều sâu 1/3 mà thôi.
Tiếng kêu đó tuyệt đối không phải vì sướиɠ, mà do đau đớn cực kỳ. Hô hấp Lục Hạo gấp lên, trong miệng cắn drap giường khóc thét: “Khốn, sao lại đau nhức đến vậy chứ?”
“Rất đau?” Vu Hướng Nam có chút khẩn trương, ngay cả động cũng không dám động.
“Đừng có dừng lại, anh có thể nhẫn nhưng sao em chịu nổi chứ? Nào, thượng đi!”
Vu Hướng Nam được cổ vũ, một bên vừa cố gắng điều chỉnh sức, vừa chậm rãi đẩy vào. Lục Hạo tuy không còn kêu nữa, nhưng toàn bộ lông tơ trên lưng đều dựng thẳng như con nhím. Đau thì chắc không thể giả vờ được rồi, anh nghĩ có khi nào anh sẽ làm chết cậu không, dù không chết thì cũng khiến cho máu thịt không rõ, không thể không vào bệnh viện được.
Ai biết Lục Hạo nằm dưới lại giãy dụa: “Thống khoái chút đi, sao anh lại nửa vời vậy, rốt cuộc có làm đến cùng hay không?”
Vu Hướng Nam thoáng lui ra, nhìn chỗ kết hợp phía dưới, huyệt khẩu bị mở rộng đến cực hạn, trở thành 1 tầng mỏng manh bao bọc lấy bản thân mình, còn phân thân của mình lại dính chút máu. Có thể làm cho chảy máu thiệt kìa, anh suy nghĩ chẳng lẽ kỹ thuật của mình tệ đến vậy sao? Hay do dạo đầu cũng không làm đủ, nhớ kỹ lúc đó chính mình không có thảm đến vậy mà? Theo lý thì “cậu bé” của hai người cũng không chênh lệch lắm, mà Lục Hạo còn hùng tráng hơn mình nữa mà, cũng vì vậy mà anh với tư cách là một người đàn ông thấy khó chịu vô cùng. Ngay thời điểm vô lực đến cực điểm Lục Hạo lại an ủi anh: “So với đàn ông đông phương thì em thuộc cỡ lớn rồi, còn anh chính là tiêu chuẩn bình thường đó, đừng thương tâm! Anh xem mấy phim G của phương Tây thử đi, mấy thằng tây có ‘vũ khí’ dài như cánh tay vậy, thứ ấy mới dễ chết người đó. Nếu anh cũng muốn giống như vậy thì em không dám ở bên anh đâu.”
“Hạo à … chỗ đó … chảy máu rồi, còn muốn tiếp không?”
Lục Hạo “hừ hừ” hai tiếng, ai oán không gì sánh được: “Ha, cái này anh phải xem lại năng lực chính mình đi, em chưa từng khiến anh chảy máu đó.”
Vu Hướng Nam đầu đầy hắc tuyến.
“Làm nhanh chút đi, dù sao cũng đến cỡ này rồi, đừng có làm ra chuyện gì khác là được, dù sao cũng không chết được.” Dừng một chút, cậu giục. “Mau đi, em không còn đau nữa, mau động đi.”
Vu Hướng Nam thử trừu động vài cái, biên độ động tác không lớn, thế nhưng phân thân cảm nhận được sự phun ra nuốt vào, nội bộ nóng rực mang đến xúc cảm khác hẳn với cảm giác ra vào trong miệng. Cơ thể Lục Hạo chậm rãi trầm tĩnh lại, đường nét trở nên nhu hòa hơn, hai cái mông dưới ngọn đèn càng thêm chói mắt, kí©h thí©ɧ thị giác cường liệt cùng thể nghiệm xúc giác mẫn cảm khiến trong đầu Vu Hướng Nam sản sinh 1 chút tà ác. Tay anh lướt xuống dưới vai Lục Hạo, một đường vuốt ve da cậu, cuối cùng dừng lại ngay trước cặp mông rắn chắc — Kỳ thực, phía sau của thằng nhóc họ Lục này không được sử dụng, cũng khá tiếc.
Lục Hạo nhịn cảm giác đau nhức, theo sự đưa đẩy càng lúc càng nhanh của Vu Hướng Nam, cảm thấy nội tạng của mình chuẩn bị đẩy nát rồi. Theo tiêu chuẩn đánh giá, công tác chuẩn bị cũng coi như đầy đủ, dù xét đến cùng bản thân mình cũng là người bị thao. Lục Hạo ảo não suy nghĩ, vì sao Vu Hướng Nam ở dưới lại có hình dạng sướиɠ ngất trời, còn mình lại chịu khổ thế này? Lỡ lão Vu này nghiện thao, chẳng phải cuộc đời mình từ đây về sau bi kịch rồi sao? Đương nhiên, đây là lần đầu tiên, ai có thể lần đầu tiên mà có thể khiến lão Vu thiên tài tỉnh ngộ được như vậy chứ? Xét đến cùng chính là Lục Hạo cậu là thiên tài, lần đầu tiên là có thể khiến cho đối phương sướиɠ rồi, phải, mình quả là một nhân tài 419!
(Mô Phật, Hạo ca, anh tự hào về điều đó dữ ~!)
“Còn đau không?” Vu Hướng Nam dừng dừng hỏi.
“Hoàn hảo, nhưng vẫn chưa cảm giác được gì cả, em hỏi anh này, có phải bình thường anh giả vờ không chứ? Như vậy cũng không tốt đâu, có thể làm ảnh … A …!”
Vu Hướng Nam vừa nghe liền phát hỏa, không đợi cậu nói xong liền động thân 1 cái, ai biết Lục Hạo ở dưới cương một chút, sau đó hưng phấn mà nói: “Ai, được rồi được rồi, cảm giác được rồi!”
“Câm miệng!” Cảm giác được bản thân mình trong lúc làm còn bị người ta chỉ đạo, điều này làm cho Vu Hướng Nam cảm thấy Lục Hạo quả thật dâʍ đãиɠ hết chỗ nói. Anh hạ thấp thắt lưng áp xuống toàn lưng Lục Hạo, một tay bóp đùi cậu, một tay đến lộng du͙© vọиɠ dần dần ngẩng đầu của Lục Hạo. Đưa đẩy 1 chút, Lục Hạo kêu to, có hơi khoa trương 1 chút, khiến Vu Hướng Nam hận không thể đẩy chết cậu đi, vì vậy bàn tay trên đùi cậu lướt lên trên, che miệng Lục Hạo lại.
Con mắt Lục Hạo trừng lớn, trong cổ họng chỉ có thể hừ hừ, thanh âm như đang giãy dụa khi bị cường bạo vậy, Vu Hướng Nam động mạnh thêm mấy cái, cuối cùng phóng thích.
Lục Hạo thừa dịp cả người anh cứng lại liền giãy dụa thoát ra khỏi tay của Vu Hướng Nam, thân dưới trượt qua 1 bên mắng to: “Anh muốn làm em ngột thở sao …”
Vu Hướng Nam toàn thân thoát lực, ghé vào trên giường hữu khí vô lực hừ hừ: “Anh kêu em câm miệng, sao em không câm chứ?”
“Sướиɠ không được kêu sao?”
Khi sướиɠ thì muốn kêu, đây là phản ứng theo bản năng, không có gì, thế nhưng “Em kêu thế quá dâʍ đãиɠ, anh nghe không lọt tai.”
Lục Hạo quay đầu liếc mắt Vu Hướng Nam, liền nở một nụ cười câu nhân: “Anh không thích à? Là đàn ông thì đều thích mà.”
Vu Hướng Nam cũng không muốn phản bác, đúng vậy, đàn ông ai mà chẳng thích có chút dâʍ đãиɠ trong đó? Nếu mình nói mình không thích chẳng khác nào nói mình không phải đàn ông? “Em thích dâʍ đãиɠ như vậy không có nghĩa là anh cũng thích, anh thích sự thanh thuần.”
“Sai rồi, anh nói em thích sự da^ʍ dãng, mà em lại vô cùng thích anh, suy ra, thì anh chính là người dâʍ đãиɠ …”
Vu Hướng Nam hung hăng liếc mắt, Lục Hạo co rụt lại, sau đó nhỏ giọng nói thầm: “Kỳ thực khi anh kêu, vẫn chứa sự dâʍ đãиɠ mà …. Bất quá người như anh trở nên như thế mới có tình thú! Tóm lại về mặt sở thuật, bản tính dâʍ đãиɠ này của em, nên tại thời điểm mấu chốt làm ra một bộ mặt đỏ hồng do xấu hổ mới đúng. hiểu rồi hiểu rồi, lão Vu, quả nhiên cũng là anh hiểu được ý nghĩ sâu xa, khiến người làm anh em như em bội phục bội phục.”
Vu Hướng Nam nghe cậu nói xong á khẩu không trả lời được, không để ý nữa, cúi đầu lấy khăn tay bắt đầu thanh lý.
Hai người nằm ở đó nghỉ ngơi, Vu Hướng Nam nghĩ Lục Hạo còn chưa lêи đỉиɦ, nên tẫn trách mà dùng tay lộng cho cậu, lộng 1 hồi, Lục Hạo lung lay cánh tay anh: “Nếu không làm lại đi, em bảo đảm lần này em sẽ thanh thuần.”
Vu Hướng Nam thấy Lục Hạo “thanh thuần” yêu cầu một lần nữa, rốt cục trong cơn giận dữ, nhảy dựng từ trên giường xuống, kéo người qua đè sát bên tường, dùng đầu gối lạnh như băng chống xuống chen giữa vào hai chân Lục Hạo, hai chân Lục Hạo bị tách xa ra chợt run lên: “Em không chơi cường gian đâu, em sai rồi, anh tha cho em đi?”
Vu Hướng Nam rốt cuộc nhẹ dạ, cũng không định làm thật, vỗ vỗ cái mông của cậu: “Anh chỉ là … nhất thời chưa quen, kỳ thực nếu em bớt nói hai câu, thì quả thật cũng rất thích.”
Lục Hạo xoay người ngồi xuống, hì hì cười nói: “Thích gì cơ?”
Vu Hướng Nam mặt đỏ lên: “Hả … thượng em. Nhưng hình như em không thích thì phải.”
Lục Hạo kéo tay anh qua vuốt ve vài cái: “Em nằm lên giường, chủ yếu là muốn anh chủ động, anh thích là được rồi. Thành thật mà nói thì em cũng không thích lắm, đau nhức chết em rồi, bất quá sau này từ từ tốt thôi, chuyện này rất cần thời gian để hòa hợp mà, không thể cứ ăn một cái là mập được, sao có thể một lần là trở thành cao thủ yêu được đâu. Nào nào, luyện tập thêm vài lần là tốt rồi! Nếu không người ta cũng không kêu muốn tốt thì phải luyện tập đúng không?”
Vu Hướng Nam cảm động dị thường, ôm lấy cổ cậu mà hôn môi.
Sau đó Lục Hạo nói thêm 1 câu khiến Vu Hướng Nam muốn đánh cậu; “Chỉ sợ lần một biết, lần hai quen, đến khi em ghiền cảm giác này rồi, đối với anh yêu cầu vô độ, chỉ sợ cái chân giữa của anh cũng phế luôn quá!”HẾT CHƯƠNG 25
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quải
- Chương 25: Phụng chỉ phản công