Chương 8: Chết Đi!!!

“Úc Lý... Úc Lý...” Lưu Bằng biến thành con gián đang gọi tên Úc Lý, ngữ điệu nặng nề mà chậm chạp, bộ dáng trí lực thấp: “Cô đang ở đâu vậy...”

Úc Lý không lên tiếng.

Cô cảm thấy may mắn vì mình không sợ gián. Bằng không thì một con lớn như vậy, còn có thể gọi tên của cô, phàm là định lực hơi kém một chút, đều có thể trực tiếp dọa ngất đi.

So sánh như vậy, cô chỉ có xúc tu, so với tên đàn ông hèn mọn này còn tốt hơn nhiều.

Trong lòng Úc Lý dâng lên một tia vui mừng khó hiểu.

Trong phòng khách, Lưu Bằng còn đang gọi tên cô.

“Úc Lý...... Úc Lý......”

“Tôi biết cô ở nhà...... Đừng trốn, mau ra đây đi......”

Con gián hình người này nhìn chung quanh, hai xúc tu trên đỉnh đầu lắc lư theo động tác của gã, miệng vừa mở vừa khép, phát ra tiếng sột soạt.

Đột nhiên, gã chậm rãi xoay người, nhìn về phía vị trí phòng bếp.

Gã chậm rãi xoa tay, phát ra tiếng cười quái dị hưng phấn: “Tôi biết cô ở nơi nào...”

Úc Lý khẽ thở dài.

Xem ra hôm nay không trốn được.

Không nghĩ tới vừa hóa thành quái vật xong lại phải chiến đấu một mất một còn với một con quái vật khác, ngẫm lại còn có chút nhiệt huyết.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô có thể thắng được trận chiến này.

Úc Lý suy nghĩ một chút, khống chế xúc tu đưa về phía giá dao phía sau, từ trên giá dao lấy ra một con dao phay sắc bén. Cô đưa con dao tới trước mặt, dùng tay kia cầm chuôi dao.

Hai tay cô cầm một con dao phay, bất động thanh sắc núp sau cửa phòng bếp, lẳng lặng chờ Lưu Bằng tiếp cận.

Nhưng mà Lưu Bằng lại bất động.

“Úc Lý...... Cô còn không ra sao?”

Úc Lý nhìn chằm chằm vào cái bóng trên sàn nhà, bàn tay cầm dao vô cùng vững vàng.

“Được rồi... được rồi... vậy tôi tới tìm cô...” Lưu Bằng đứng tại chỗ, lắc đầu như bất đắc dĩ.

Ngón tay Úc Lý hơi siết chặt.

Một giây sau, một sợi râu màu nâu dài nhỏ đột nhiên đánh úp về phía cô...

“Tê tê... Tìm được cô rồi!”

Cái quái gì vậy?

Đồng tử Úc Lý co lại, lập tức cúi người tránh được một kích này. Một sợi râu khác lập tức đánh úp lại, giống như roi dài bay lên, Úc Lý không kịp tránh đi, dứt khoát nhắm ngay đầu gián của Lưu Bằng, dùng sức vung một cái, ném mạnh dao phay qua.

Cú ném này rất mạnh, dao phay vẽ ra một đường ánh sáng lạnh thấu người trên không trung, ngay sau đó liền cắm thật sâu vào đầu Lưu Bằng.

Trong nháy mắt đầu con gián khổng lồ cứng rắn kia nứt ra một khe hở, máu màu đỏ tươi trộn lẫn với chất lỏng sền sệt chảy ra, nhỏ tỏng tỏng, rất nhanh làm ướt áo thun quần cộc trên người Lưu Bằng.

“A...... A...... Đau quá a a!”

Lưu Bằng ôm đầu, phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Úc Lý nhìn thấy hai con ngươi trên đỉnh đầu gã giống như co quắp nhanh chóng chuyển động, đột nhiên lập tức nhìn về phía cô, dữ tợn đến mức giống như muốn bắn ra.

“Gϊếŧ mày! Gϊếŧ mày! Tao muốn gϊếŧ mày!”

Gã giống như nổi điên xông về phía Úc Lý, hai cái râu thật dài điên cuồng vung vẩy trên không trung. Úc Lý lăn một vòng ngay tại chỗ, né tránh công kích của sợi râu, tiếp theo một tay giơ đao, hung hăng chém trúng bắp chân Lưu Bằng.

“A a a - -!”

Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lưu Bằng mạnh mẽ xoay người, sợi râu giống như tia chớp đánh về phía Úc Lý. Không đợi Úc Lý vung đao, sợi râu kia liền cuốn dao phay trong tay cô trước một bước, giật mạnh, mạnh mẽ kéo dao phay ra khỏi tay cô.

Sắc mặt Úc Lý khẽ biến, không chút do dự, xoay người chạy vào phòng tắm.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.

Úc Lý phản ứng cực nhanh, gần như là trong nháy mắt nghe thấy động tĩnh liền cúi người nằm xuống. Một con dao phay dán phóng qua đỉnh đầu cô bay ra ngoài, loảng xoảng một tiếng, đập vào tường.

Tiếng bước chân chậm chạp càng ngày càng gần, hai tay Úc Lý chống trên mặt đất, xúc tu lộ ra bên ngoài gắt gao vòng quanh eo cô.

“Tê tê...... Thì ra mày cũng không phải người......”

Giọng Lưu Bằng càng khàn khàn, xen lẫn tiếng côn trùng kêu ong ong, khiến da đầu người ta tê dại.

Gã vươn một sợi râu khác, quấn lấy cổ Úc Lý, nâng cô lên thật cao.

Sợi râu càng quấn càng chặt, rất nhanh Úc Lý cảm thấy khó thở.

“Chúng ta vốn nên là một cặp trời định...” Lưu Bằng dùng đầu con gián bị rạn nứt nhìn cô, đỏ trắng đan xen theo cổ gã chảy xuống áo thun: “Đáng tiếc, tao đã không còn hứng thú với mày nữa.”

“Mày vẫn nên đi chết đi!!!”

Lưu Bằng một bên siết chặt sợi râu, một bên phát ra tiếng cười chói tai.

Nhìn con ngươi gã vì đắc ý mà điên cuồng chuyển động, Úc Lý biết cơ hội của mình đã tới.

Cô điều khiển xúc tu sau thắt lưng, bất động thanh sắc di chuyển lên trên, tiếp theo, nhắm ngay ngực Lưu Bằng - -

“Phập” một tiếng.

Xúc tu xuyên qua tim gã.