Chương 50: Tôi Chỉ Đi Ngang Qua Thôi

Chu Ngật nhìn cô một cái, không trả lời, ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra thi thể Thôi Khang Hổ.

Đây là ngầm đồng ý.

Nhìn sườn mặt sắc bén của đối phương, trong lòng Úc Lý âm thầm hối hận.

Sớm biết vậy đã không dây dưa với tên họ Thôi kia, không nghĩ tới cư nhiên lại đυ.ng phải đội trưởng Đội đặc nhiệm ở chỗ này, đây là vận cứt chó gì?

Tiếp theo nếu muốn hành động một mình, phỏng chừng sẽ trở nên rất khó khăn.

Dù sao nhất thời cũng không đi được, Úc Lý cũng ngồi xổm xuống, cùng Chu Ngật kiểm tra thi thể này.

Chủ yếu là Chu Ngật kiểm tra, cô ở bên cạnh nhìn.

“Trước khi anh ta tập kích cô, có biểu hiện gì khác thường không?” Chu Ngật không ngẩng đầu lên hỏi.

Úc Lý: “Anh ta gọi tôi là cha.”

Chu Ngật: “...”

Anh trầm mặc vài giây, bảo trì bình tĩnh: “Ngoại trừ cái này thì sao?”

Úc Lý suy nghĩ: “Còn lại thì giống như những người khác, đột nhiên trở nên si ngốc ngơ ngác, đường cũng đi không tốt, nói cũng nói không rõ, giống như cắn thuốc vậy.”

Chu Ngật: “...”

Có thể là ý thức được rằng mình không thể có được thông tin hữu ích gì từ trên người Úc Lý, anh không thèm lên tiếng nữa, mà chuyên tâm điều tra tình huống thi thể dị biến.

Úc Lý len lén nhìn điện thoại di động, phát hiện Kiều Việt Tây lại gửi tin nhắn cho mình.

[Cô đang ở đâu? Sao tôi tìm không thấy cô? ]

Ngón tay Úc Lý nhanh chóng trả lời.

[Tình huống có biến, Cậu tìm chỗ nào trốn cho kỹ, chờ tôi thông báo ]

[A, có biến gì vậy? Vừa rồi tôi nhìn thấy dị năng giả, cô mau chóng hội hợp với tôi đi, một mình tôi ở chỗ này rất nguy hiểm!]

[Biết rồi, đừng phiền]

Úc Lý vừa gửi tin nhắn này, Chu Ngật liền đứng lên.

Úc Lý lập tức thu hồi di động, cũng đứng dậy theo.

“Đội trưởng Chu, có phát hiện gì không?” Cô điềm nhiên hỏi.

“Đến ga tàu điện ngầm.”

Chu Ngật không trả lời cô, trực tiếp sải bước chân dài, đi về phía trạm tàu điện ngầm.

Úc Lý: “...”

Không kêu cô đi theo, vậy cô có thể đi gặp Kiều Việt Tây không?

Úc Lý nhìn quanh bốn phía, đang chuẩn bị len lén chuồn đi, Chu Ngật đi phía trước đột nhiên dừng bước.

“Sao còn chưa đi?”

Anh xoay người nhìn lại, ánh mắt rất sắc bén, làm cho người ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Úc Lý ngượng ngùng cười cười: “Chu đội trưởng, hôm nay tôi vừa mới nhậm chức, còn chưa có được tham gia huấn luyện đâu.”

Tức là, cô cái gì cũng không biết, đi theo anh chỉ gây cản trở.

Chu Ngật lạnh lùng nói: “Điều tra không cần huấn luyện.”

Úc Lý: “Tôi đi dạo sau khi ăn xong thì tình cờ đi ngang qua đây, trên người không có trang bị gì...”

Chu Ngật ngắt lời cô: “Không phải cô có dao sao?”

Úc Lý vi diệu dừng lại một chút, ngữ khí tự nhiên nói: “Đây là dùng để phòng thân.”

Chu Ngật mặt không chút thay đổi đánh giá cô, ánh mắt cũng nhàn nhạt, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc.

Úc Lý thần sắc thản nhiên, ung dung mặc cho anh xem.

Dưới bầu trời đêm, từng đàn bươm bướm còn đang bay tứ phía. Chu Ngật thu hồi tầm mắt rất nhanh, dùng nòng súng chỉ chỉ thi thể Thôi Khang Hổ.

“Bột phấn chỉ cần không tiếp xúc với da hì không sao, cô lấy quần áo của anh ta đội lên đầu, có thể có tác dụng phòng hộ, chờ đến khi vào trạm tàu điện ngầm, tôi sẽ cho người lấy một bộ quần áo phòng hộ cho cô.”

Úc Lý: “...”

Cô nhìn quần áo trên người Thôi Khang Hổ, không chút che dấu lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Tôi vẫn nên dùng quần áo của mình đi.” Cô cởϊ áσ khoác, trùm lên đầu.

Chu Ngật hơi nhíu mày, dường như rất không hài lòng với thái độ làm việc của cô.

Nhưng anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Úc Lý đuổi theo, sau đó tiếp tục bước nhanh về phía trước.