Bên trong Cục Kiểm soát dị thường, kho vũ khí rộng mở, bên trong bày đầy đủ các loại trang bị.
Bao gồm súng ống, đạn dược, dao và các loại vũ khí chống tăng có điều khiển như ống tên lửa.
Một nhóm nhân viên được đào tạo bài bản đang xếp hàng để nhận vũ khí và đồ bảo hộ. Họ vừa nhận được thông báo, sắp đến đường Hồng Tùng làm nhiệm vụ bên ngoài.
Đường Thiệu vừa điều chỉnh trang phục tác chiến, vừa hỏi Hạ Nam bên kia tai nghe: “Đội trưởng Chu thật sự đã trở lại?”
“Ừ, vừa mới trở về.”
“Vậy sao tôi không thấy anh ấy?”
“Anh ấy trực tiếp đi tới hiện trường, với tốc độ của anh ấy, hẳn là tới trước cậu.”
“Không hổ là đội trưởng Chu...” Đường Thiệu tặc lưỡi: “Vậy tôi có cần đi hội họp với anh ấy không?”
“Không cần” Hạ Nam bình tĩnh nói: “Tập trung vào nhiệm vụ của cậu, đừng cản trở Chu đội là được.”
“Hiểu.” Đường Thiệu đáp ứng rất sảng khoái, hiển nhiên đã quen với việc dặn dò như vậy.
“Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, bụi phấn của những con bướm kia có tính ô nhiễm rất mạnh, một khi phát hiện, phải lập tức tránh xa, có thể gϊếŧ chết chúng nó là tốt nhất, gϊếŧ không chết cũng phải mang người dân chung quanh đi, Không thể để ô nhiễm tiếp tục lây lan trong đám đông, nếu không bướm sẽ ngày càng nhiều, xử lý cũng sẽ ngày càng khó khăn, nhớ kỹ chưa?”
“Vâng, đã nhớ. Lại nói những con bướm kia cũng là dị thường đúng không, có muốn bắt mấy con mang về nghiên cứu chút không?”
“Đó không phải là công việc của chúng ta, nếu cậu không sợ biến thành một đống thịt băm, đại khái có thể làm như vậy.”
“Biết rồi biết rồi.”
Đường Thiệu tức giận lên tiếng, sau đó cầm súng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên dưới tòa nhà, vài chiếc xe việt dã đã sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Đường Thiệu thu hồi tầm mắt, nói với tiểu đội đã được vũ trang đầy đủ: “Đi thôi, phong tỏa hiện trường!”
*
Đường Hồng Tùng nằm ở khu vực phồn hoa, lúc này đã lâm vào một mảnh hỗn loạn trước nay chưa từng có.
Hàng trăm hàng ngàn con bướm bay lượn trên bầu trời đêm, quỹ đạo bay lượn của chúng không có bất kỳ quy luật gì đáng nói, chỉ là ngẫu nhiên rắc bụi phấn rơi xuống mặt đất, giống như người làm vườn gieo hạt giống, ở trong đám người nở ra từng đóa lại từng đóa hoa thối rữa.
Người đi đường chạy trốn khắp nơi, càng ngày càng nhiều người giống như cái xác không hồn đi trên đường, tình cảnh này vừa đáng sợ vừa quỷ dị, khiến người ta sởn gai ốc.
Mà Úc Lý vốn nên chạy trốn giống như người khác, lúc này lại đang nhìn đại hán cơ bắp trước mắt, ánh mắt có chút mờ mịt.
Cô thường không bị mù mặt.
Có trách thì trách đám người cơ bắp tham gia sát hạch ngày hôm qua đều trông giống nhau, tâm tư của cô lại đều đặt ở trên đùi gà sale 50%, cho nên mới không có ấn tượng với khuôn mặt xấu xí này.
Thôi Khang Hổ thấy thế, nhất thời giận tím mặt: “Lão tử là Thôi Khang Hổ, là người ngày hôm qua bị cô đuổi đi!”
Gã vừa giới thiệu như vậy, Úc Lý rốt cục nhớ ra.
Thì ra là người anh em bị thiếu não kia.
Nhưng mà hiện tại cô đang bận rộn kiếm ăn, cũng không có tâm tình tán gẫu với gã ta.
Úc Lý “A” một tiếng, quay đầu tiếp tục đi.
Thôi Khang Hổ bị cô làm tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Chính mình ngày hôm qua đáng lẽ đã thông qua át hạch, kết quả cũng bởi vì thua cô gái này, cuối cùng lại bị hủy bỏ tư cách tuyển dụng thật vất vả mới đến tay.
Lúc ấy gã bèn buông lời tàn nhẫn, tuyệt sẽ không buông tha cô gái này.
Dám ị lên đầu hổ, Thôi Khang Hổ gã đây cũng không phải dễ chọc!