Chương 43: Hỗn Loạn

Úc Lý nhìn thoáng qua.

Tiêu đề bài viết là < hình như tôi gặp phải sự kiện linh dị>. Nội dung đại khái là sau khi chủ post tan tầm đêm khuya, phát hiện trong ga tàu điện ngầm có người đi tới đi lui đột nhiên té xỉu, chủ post đi qua kêu vài tiếng, đối phương không có phản ứng, cô sợ tới mức lập tức đi tìm nhân viên công tác, kết quả chờ cô và nhân viên công tác quay lại chỗ đó, người kia đã không thấy đâu, trên mặt đất chỉ còn lại một cái cặp công văn.

Độ hot của bài viết này cũng không tính là cao, bởi vì thoạt nhìn quá giả dối, vẻn vẹn chỉ có một tấm ảnh chụp cái cặp công văn, cũng không chứng minh được gì.

Kiều Việt Tây: “Trạm tàu điện ngầm này rất có thể có quái vật qua lại, tối nay chúng ta có thể bắt đầu từ đây.”

Úc Lý: “......”

Cô trầm mặc hai giây, giơ tay táng vào đầu Kiều Việt Tây một cái: “Đây là cái mà cậu gọi là am hiểu tìm quái?”

Kiều Việt Tây ủy khuất ôm đầu: “Tôi nói đều là sự thật, trước kia tôi thường tìm như vậy, so với câu cá hiệu suất còn cao hơn!”

Úc Lý hơi nghiêng đầu: “Câu cá?”

Kiều Việt Tây lập tức phản ứng lại: “Không có ý nói cô là cá...”

Úc Lý lại cho anh một cái bốp, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp lại trang bài post, xoay người đi về phía cửa.

Kiều Việt Tây: “Cô đi đâu?”

Úc Lý: “Đi dạo trạm tàu điện ngầm.”

Kiều Việt Tây nghe vậy, vội vàng đứng dậy theo sau, lại bị Úc Lý ngăn lại.

“Cậu ở nhà đợi, tôi đi một mình là được.

Kiều Việt Tây: “Tôi cũng muốn đi...”

“Không được, trạm tàu điện ngầm nhiều người như vậy, nếu như chen chúc rơi đầu của cậu, tôi sẽ phiền toái.”

“Đầu của tôi không dễ dàng rơi như vậy...”

“Không được là không được, ở nhà trông cửa, chờ chỉ thị của tôi.”

Úc Lý lạnh lùng cự tuyệt cậu, sau đó mở cửa rời đi.

Trước huyền quan chỉ còn lại một mình Kiều Việt Tây, cậu giống như một con tiểu cẩu bị vứt bỏ, mất mát cúi đầu xuống.

“Tôi cũng muốn đi săn...”

*

Dựa theo địa chỉ của bài post, Úc Lý đi tới trạm tàu điện ngầm.

Lúc này sắc trời đã tối, đang là giờ cao điểm tan tầm, trong trạm tàu điện ngầm chật ních người, liếc mắt nhìn qua toàn là đầu người.

Úc Lý đi theo đám người mênh mông vào trong, tầm mắt du đãng chung quanh không mục đích.

Cô cũng không cảm thấy ở chỗ này có thể há miệng chờ sung đợi quái vật, nhưng mà đi ra tiêu thực cũng tốt, dù sao ở nhà cũng sẽ không có quái vật đưa tới cửa.

Vài phút sau, đoàn tàu vào trạm, Úc Lý và một đám người chờ ở sân ga, thờ ơ nhìn cửa xe mở ra.

Các hành khách tranh nhau đi ra, chen trước chen sau, có người không kiên nhẫn mắng một tiếng.

“Con mẹ nó anh mộng du à? Có thể đi nhanh một chút được không?”

Một tiếng mắng chửi này thập phần vang dội, mọi người nhao nhao nhìn theo tiếng chửi. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang lảo đảo đi trước đám người, bước chân thong thả, vẻ mặt dại ra, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, trông thật giống như đang mộng du.

“Nhanh lên, anh điếc à!”

Người phía sau càng nhìn càng tức giận, đột nhiên đưa tay đẩy người đó một cái, người đàn ông trung niên lảo đảo, “bịch” một tiếng ngã xuống.

“Làm sao vậy? Đây là...”

“Ăn vạ có phải không?”

“Hay là bị bệnh đúng không?”

Mọi người vây quanh lại đây, anh một câu tôi một câu, người xô đẩy nọ giống như chột dạ, đi tới đá nhẹ người đàn ông trung niên một cái.

“Này, giả chết cái gì? Mau đứng lên!”

Người đàn ông trung niên vẫn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

“Mẹ kiếp, không phải thật sự bị bệnh chứ...”

Người nọ nóng nảy, vội vàng đi thăm dò hơi thở đối phương. Lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên ngẩng đầu, mê mang nhìn về phía người nọ.

“Anh bị…Ai…”

Thấy người đàn ông trung niên không sao, người nọ nhất thời mừng rỡ. Ông ta há miệng, đang muốn nói chuyện, một giây sau, người đàn ông trung niên đột nhiên hóa thành một bãi thịt thối rữa.

Máu thịt của gã, hài cốt của gã, hóa thành một đàn bướm ở trước mặt mọi người, vỗ cánh tản ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Theo một nghĩa nào đó, Lý Lý vẫn là con non.