Chương 32: Xin Việc

Úc Lý nháy mắt mấy cái: “Nhưng bọn họ không biết.”

“Cô nghĩ bọn họ là đám vô dụng sao?” Kiều Việt Tây biểu tình nghiêm túc: “Theo tôi được biết, bọn họ có một loại dụng cụ, có thể hiện ra năng lượng tinh thần trong cơ thể một người, cũng đo ra giá trị tương ứng là bao nhiêu. Tinh thần lực của người bình thường rất thấp, tinh thần lực của dị năng giả và quái vật đều rất cao, hơn nữa còn cao hơn người bình thường rất nhiều.”

“À...” Úc Lý gật gật đầu: “Cậu hiểu rất nhiều nhỉ.”

Kiều Việt Tây dừng lại, sau đó trưng ra một khuôn mặt tươi cười thuần lương: “Tôi đã nói tôi rất hữu dụng mà.”

Úc Lý ý vị thâm trường nhìn cậu một cái, gõ gõ thành ly, ý bảo cậu tóm lại vấn đề chính.

Kiều Việt Tây lập tức khôi phục nghiêm túc: “Tóm lại, cho dù cô có biểu hiện bình thường, chỉ cần bọn họ kiểm tra tinh thần lực, cô sẽ bị lòi ra liền.”

Úc Lý cẩn thận suy nghĩ một chút: “Dụng cụ đo lường tinh thần lực mà cậu nói, có phải đeo trên cổ tay không?”

“Đúng.” Kiều Việt Tây gật đầu, ngược lại kinh ngạc nói: “Cô đã gặp qua?”

“Đã gặp.” Úc Lý cũng gật đầu: “Còn đo qua nữa.”

Kiều Việt Tây: “...”

Kiều Việt Tây khó có thể tin nhìn Úc Lý, trầm mặc hồi lâu, rốt cục nghẹn ra một câu.

“Cô nói là, cô đã kiểm tra qua tinh thần lực?”

Úc Lý nói: “Bọn họ nói tinh thần lực của tôi rất bình thường, trị số tâm lý cũng rất ổn định, là một người bình thường thể xác và tinh thần khỏe mạnh.”

Kiều Việt Tây: “...”

Dạng người bình thường nào có thể một tay đánh cương thi, một chân đá đầu người, còn có thể mọc ra một đống xúc tu đen xì chứ?

Không giống với sự khϊếp sợ của cậu, đương sự Úc Lý lại rất bình tĩnh.

“Tôi không hiểu lắm về nguyên lý vận hành của thiết bị đó...” Cô sờ cằm: “Cậu cảm thấy thứ đó có thể xảy ra trục trặc sao?”

Kiều Việt Tây khó khăn nói: “Khả năng rất nhỏ, cho dù thật sự xảy ra trục trặc, bọn họ cũng sẽ kịp thời kiểm tra ra, không có khả năng qua một ngày còn chưa liên lạc với cpp...”

Úc Lý vui mừng nói: “Nói cách khác hiện tại tôi rất an toàn.”

Kiều Việt Tây nhịn không được nhắc nhở cô: “Tuy lần này thông qua kiểm tra, nhưng không có nghĩa là lần sau còn có thể thông qua.”

Úc Lý cười cười: “Huống hồ tôi cũng không nhất định có thể vào, còn phải thông qua khảo hạch của bọn họ trước.”

“Không phải nói mời, sao còn phải khảo hạch?” Kiều Việt Tây nhất thời lộ vẻ ghét bỏ: “Không có thành ý như vậy sao?”

Úc Lý nhún nhún vai: “Ai biết.”

*

Nghĩ đến việc không ai muốn sau khi tan ca còn bị công việc quấy rầy, Úc Lý vẫn đợi đến ngày hôm sau mới gọi cuộc điện thoại kia.

Nửa giờ sau, chiếc xe việt dã màu đen đã xuất hiện dưới lầu.

Hạ Nam hạ cửa sổ xe xuống, nói với Úc Lý đã sớm chờ ở dưới lầu: “Lên xe đi.”

Úc Lý nhìn thoáng qua bên trong xe, phát hiện ghế phó lái và ghế sau đều không có người, vì thế yên lặng mở cửa xe phía sau ra, ngồi vào.

Cô không quen ở gần người lạ.

Hạ Nam không nói gì, trực tiếp đạp chân ga, xe việt dã vững vàng chạy ra ngoài.

“Đường Thiệu đang bận viết báo cáo ngày hôm qua, cho nên chỉ có tôi tới đón cô.” Trên đường, cô ấy nhỏ giọng giải thích.

Úc Lý tò mò hỏi: “Còn phải viết báo cáo?”