Chương 26: Chủ Nợ Con Nợ

Xem ra Cục Kiểm soá dị thường cũng không có công bố nguyên nhân cái chết thật sự của gã đàn ông đáng khinh, phỏng chừng ngay cả dị biến của gã ta cũng giấu diếm.

Điều này đối với cô mà nói là một chuyện tốt, ít nhất có thể làm cho cuộc sống của cô giữ sự bình thường, sẽ không thu hút một số sự chú ý không cần thiết cho cô.

Mặc dù cuộc sống của cô đã bắt đầu không bình thường.

Úc Lý trở lại phòng khách, Kiều Việt Tây nghiêng nửa người nhìn cô, đôi mắt tràn ngập chờ mong.

“Tôi có thể gọi đồ ăn bên ngoài không?”

Úc Lý: “Không thể.”

Kiều Việt Tây bĩu môi, lại rụt về.

Úc Lý rót cho mình một ly nước lạnh, đi tới ngồi xuống đối diện Kiều Việt Tây.

“Nói đi, nhược điểm của cậu là gì?”

Kiều Việt Tây bối rối: “Cái này cũng phải nói sao?”

“Cậu không muốn nói?” Ánh mắt Úc Lý ôn hòa nhìn cậu ta: “Cũng có thể, tôi sẽ không ép buộc cậu.”

Cô nói có vẻ hợp lý, nhưng Kiều Việt Tây lại nghe ra ẩn ý của cô.

- Tôi sẽ không ép buộc cậu, nhưng tôi sẽ tự mình tìm ra nhược điểm của cậu.

Kiều Việt Tây: “... Nhược điểm của tôi, là trái tim.”

“Trái tim?” Úc Lý nâng cằm lên: “Nói cách khác, trái tim của cậu sẽ không tái sinh?”

Kiều Việt Tây: “Đúng, có thể tái sinh chỉ có đầu.”

Úc Lý gật gật đầu, một bộ như có điều suy nghĩ. Tiếp theo, cô lại mở miệng hỏi: “Tính ra nên trả tôi bao nhiêu tiền chưa?”

Kiều Việt Tây không ngờ đề tài của cô lại nhảy nhanh như vậy, nhưng đề tài này dù sao cũng an toàn hơn đề tài trước, thiếu niên xoay bút, nhìn con số trên sổ tay nói: “Giấy nợ tối hôm qua, tiền thuê phòng, còn có cà chua buổi sáng... Tổng cộng là 11.050.”

Úc Lý nhíu mày: “Ít vậy sao?”

Kiều Việt Tây không nhịn được oán giận: “Giá cả của cô đã quá cao rồi, quả thực còn cao hơn cả Thành Trung Tâm!”

Thành Trung Tâm tên như ý nghĩa, là một thành phố trung tâm được bao quanh bởi 24 quận nội thành khác. Đây là nơi sinh sống của một nhóm người với địa vị xã hội cao nhất, đại diện cho quyền lực và trật tự tuyệt đối, là cốt lõi thực sự của thế giới.

Úc Lý chưa từng đi qua Thành Trung Tâm, nhưng nghe nói tất cả mọi thứ ở đó đều rất quý giá, không chỉ là giá phòng, tài nguyên giáo dục, ngay cả tiêu chuẩn thu phí nhà vệ sinh công cộng cũng cao hơn nhiều so với các thành phố khác.

Úc Lý nhún vai: “Cậu có thể không ăn cũng được, tôi không có ép cậu.”

Kiều Việt Tây: “...”

Ngoại trừ quả cà chua kia, những chi phí khác cô đều nói rõ trước, ngay cả cà chua cũng là chính cậu tiện tay...

Kiều Việt Tây tự biết đuối lý, đành phải nhận mệnh móc túi.

Móc trái móc phải, lật khắp toàn thân, cuối cùng móc ra mấy tờ giấy nhăn nhúm.

Úc Lý nhướng mày: “Tiền giấy?”

“Tài khoản ngân hàng của tôi đều bị hủy, chỉ có mấy tờ tiền giấy này, vẫn là tôi thật vất vả mới tiết kiệm được đấy.” Kiều Việt Tây đem từng tờ tiền giấy sắp xếp gọn gàng, sau đó không nỡ đẩy tới trước mặt Úc Lý: “Này, đây là toàn bộ gia sản của tôi, thật sự một xu cũng không có.”

Úc Lý đếm.

Tiền giấy có mệnh giá một trăm, cũng có năm mươi, tổng cộng không vượt quá một ngàn.

Úc Lý: “Cậu đuổi ăn mày à?”

-

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Việt Tây: Tôi hiện tại rất hối hận, đặc biệt hối hận.
..