Ngày hôm sau, Úc Lý ngủ một mạch đến một giờ chiều mới tỉnh.
Trong lúc đó, phòng đối diện vẫn vang lên âm thanh lộn xộn không ngừng, nếu không phải cô ngủ như chết rồi, đã sớm bị đánh thức.
Dù vậy, chất lượng giấc ngủ của cô cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Cả đêm cô đều gặp ác mộng, lúc thì là gián vật quái, lúc thì là bức tường đầu lâu, cuối cùng lại bị một đống xúc tu bạch tuộc nhấn chìm, toàn bộ giấc mơ có thể nói là đặc sắc, đầy đủ các yếu tố.
Cho nên sau khi cô rời giường, tinh thần còn có chút hoảng hốt.
“Cô tỉnh rồi à?”
Úc Lý vừa mở cửa, Kiều Việt Tây ngồi trên sô pha lập tức nhìn qua, ngoan ngoãn chào hỏi cô.
Úc Lý dừng lại vài giây, mới nhớ ra người này là ai.
Con quái vật đã theo cô trở về tối qua.
Cô dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm: “... Cậu không ngủ?”
“Tôi ngủ rồi, nhưng tôi tỉnh khá sớm...” Kiều Việt Tây giơ ngón tay chỉ ban công, “Tôi đã giặt quần áo của cô rồi.”
Trên ban công phơi một loạt quần áo, đang đón gió bay bay, đích thật là mấy bộ ngày hôm qua Úc Lý mặc kia.
Úc Lý: “...”
Cô có chút không kịp phản ứng.
Cậu ta giặt quần áo làm gì?
“Tôi thấy phía trên dính máu, liền thuận tay giặt luôn.” Kiều Việt Tây ngượng ngùng gãi đầu: “Đương nhiên, cũng có giặt của tôi...”
Kỳ thật chủ yếu là vì giặt quần áo của cậu ta, nhưng cậu ta sợ Úc Lý không cho mình dùng máy giặt, mới dùng biện pháp vòng vo này.
Úc Lý lập tức cảnh giác: “Cậu giặt luôn giấy nợ rồi à?”
Kiều Việt Tây ngây người một chút, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
“Không có không có, tuy rằng quần áo giặt sạch, nhưng tôi đã đem giấy nợ chuyển dời đến trên giấy, cô yên tâm, một chữ cũng không sửa!”
Vì chứng minh bản thân, cậu nhấc cuốn sổ trên bàn cà phê lên, trên đó có viết vài dòng, có chữ ký của cậu ở góc dưới bên phải, chính là giấy nợ được viết trên quần áo của cậu ta tối qua.
Ánh mắt Úc Lý nhìn thiếu niên lúc này mới dịu đi một chút.
“Vậy ngoài giặt quần áo ra, cậu không làm chuyện gì khác chứ?”
Kiều Việt Tây suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: “Ăn một quả cà chua của cô, có tính không?”
“Không tính.” Úc Lý nói: “Một quả 50, tính vào sổ sách của cậu.”
Kiều Việt Tây: “...”
Đây là cho vay nặng lãi phải không? Đây tuyệt đối là cho vay nặng lãi đi?!
Cậu ta khóc không ra nước mắt cầm bút ghi sổ, Úc Lý đi vào phòng tắm, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Tạp âm trong hành lang còn chưa kết thúc, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng kéo đồ vật chói tai, còn có tiếng ra lệnh mạnh mẽ...... Quả thực có thể dùng đánh sâu vào não bộ để hình dung.
Úc Lý quyết định ra ngoài xem.
Cô mở cửa chống trộm ra một chút, sau đó nhìn ra ngoài từ khe cửa.
Hành lang ngày thường vắng tanh lúc này đứng đầy người, bọn họ đang nâng một cái sô pha xuống cầu thang, bên cạnh còn đứng một người đàn ông trung niên phụ trách chỉ huy, nhìn điệu bộ này, hình như là công ty dọn nhà thì phải.
Úc Lý tò mò hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Người đàn ông trung niên bớt chút thời gian nhìn cô một cái: “Nhà này có người chết, chủ nhà ngại xui xẻo, muốn đem tất cả đồ dùng trong nhà đều thay đổi...Cô không nghe nói sao?”
Úc Lý cảm thấy mình cần phải giả bộ một chút, vì vậy cô lộ ra biểu cảm vô cùng khϊếp sợ, sau đó giống như Kiều Việt Tây liên tục lắc đầu.
“Tôi chưa từng nghe nói qua! Đây là chuyện khi nào?”
Người đàn ông trung niên thấy thế, lập tức thay đổi một gương mặt ra vẻ thần bí.
“Chính là tối hôm qua, nghe nói chết rất thảm, ngay cả đầu cũng bị người chém.”
“Ồ, thật đáng sợ...” Úc Lý đúng lúc đưa ra reaction.
“Loại chung cư cũ kỹ này có điểm không tốt, an ninh quá kém, bên ngoài có người chết cũng không biết” Người đàn ông trung niên tấm tắc lắc đầu, “Cho nên người ta, vẫn không thể tham tiện nghi, nhất là chỗ ở, cho dù đắt một chút cũng phải tìm chỗ tốt, ít nhất cũng phải có an ninh bảo vệ tốt.”
Úc Lý không đánh giá.
Nói như thể ai cũng có thể sống ở một nơi tốt.
“Đúng rồi, cô gái trẻ, cô không sống ở đây một mình phải không?” Người đàn ông trung niên quan tâm hỏi.
“Không phải.” Úc Lý nở nụ cười: “Trong nhà tôi còn có một người.”
“Ồ, vậy là tốt rồi, sống một mình có thể quá nguy hiểm.” Người đàn ông trung niên mặt lộ vẻ vui mừng, tiếp theo lại hô to xuống dưới lầu: “Này, mấy người chậm một chút, đừng đυ.ng hỏng tường!”
Úc Lý yên lặng lui về phía sau, thuận tay đóng cửa lại.