Úc Lý trầm mặc.
Kiều Việt Tây trốn ở phía sau lưng cô cũng cẩn thận thò đầu ra, sau khi thấy rõ đầu lâu trên mặt đất, nhất thời hít vào một hơi lạnh.
“Đây không phải là đầu của tôi sao?”
Úc Lý: “Hình như là vậy.”
“Này, tôi, đây rốt cuộc là cái quỷ gì...” Kiều Việt Tây sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh lẽo, ngay cả nói cũng không lưu loát.
Úc Lý cũng không biết.
Cô nhìn xung quanh, cũng không thấy bất cứ thứ gì khả nghi.
Cô lại dùng đèn pin soi xuống đầu lâu trên mặt đất.
Đầu lâu tuy rằng vô cùng thê thảm, ngay cả ngũ quan đều không nguyên vẹn, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là đầu thật, không phải mô hình đồ chơi gì.
Nhìn kỹ, vết máu phía trên cũng rất mới, hẳn là không có để quá lâu, cho dù nói là vừa mới rơi từ trên cơ thể Kiều Việt Tây xuống, cô cung tin.
Cái đầu này xuất hiện quá kỳ quặc, hơn nữa không có bất kỳ dấu hiệu nào, làm cho người ta hoàn toàn không thể nào xuống tay.
Hiện tại có thể xác định, trong tòa nhà mục nát này còn có những con quái vật khác.
Hơn nữa con quái vật này còn là một tên thích giả thần giả quỷ...
Vừa nghĩ đến mình đang bị một đôi mắt khác nhìn trộm, tâm tình Úc Lý cũng không tốt lắm.
Nhìn trên cái đầu lâu máu tươi đầm đìa trên mặt đất này, cô im lặng vài giây, bỗng nhiên bay lên một cước, đá đầu ra ngoài.
Đầu lâu bị ném lên cao, lộ ra một hình parabol tuyệt đẹp trên không rồi xuyên qua cửa sổ không có kính, trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.
Kiều Việt Tây: “......”
“Cô, cô đá đầu tôi ra ngoài...”
Úc Lý liếc xéo cậu một cái: “Cậu cảm thấy đó là đầu của cậu?”
“Không, không phải, đó không phải đầu tôi!” Kiều Việt Tây vội vàng lắc đầu.
“Vậy bớt nói nhảm đi” Úc Lý ngữ khí thản nhiên: “Trừ phi cậu cũng muốn cho cái đầu trên cổ cậu cũng bay ra ngoài.”
Kiều Việt Tây sợ tới mức run lên, lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Úc Lý không nói lời nào, Kiều Việt Tây cũng không dám nói lời nào, trong tầng lầu trống trải tối tăm im lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ trầm thấp vang lên.
Không lâu sau, Kiều Việt Tây lại không nhịn được nữa.
“Cô nói xem...Ở đây có ma không?”
Úc Lý: “Thời gian cậu ở đây lâu hơn tôi, cậu còn hỏi tôi?”
Kiều Việt Tây: “Tôi cũng bị trói, hơn nữa, tôi mới ở đây chưa tới một ngày, cũng không bao lâu.”
Úc Lý: “Vậy cậu quay lại đi, ở lại lâu một chút.”
“Tôi không muốn...” Kiều Việt Tây vừa nhỏ giọng nói thầm, vừa ghé sát bên cạnh cô: “Đúng rồi, cô thấy...Thứ vừa rồi không sợ sao?”
Úc Lý bình tĩnh nói: “Lá gan tôi tương đối lớn.”
“Lá gan có lớn hơn nữa cũng sẽ sợ đi...”
Nghĩ tới cái đầu dữ tợn vừa rồi, Kiều Việt Tây không khỏi rùng mình một trận. Cậu ta sờ sờ da gà trên cánh tay, đang muốn tán gẫu chút đề tài khác để dời đi sự chú ý, Úc Lý bỗng nhiên dừng bước.
“Tránh ra.”
Kiều Việt Tây sửng sốt: “Cái gì?”Không đợi cậu ta kịp phản ứng, Úc Lý phút chốc đã tránh sang một bên, cùng lúc đó, một cái đầu máu thịt mơ hồ bay tới trước mặt, Kiều Việt Tây không kịp né tránh, bị bị đánh toàn thân.
Cậu ta vừa cúi đầu, vừa vặn cùng đầu lâu trong ngực bốn mắt nhìn nhau.
“Đờ mờ!”
Kiều Việt Tây sợ tới mức hét toáng ngay tại chỗ, cậu ta thậm chí không dám nhìn thêm lần nữa, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, giống như ném tạ, luống cuống tay chân ném đầu ra ngoài.
Đầu lâu bị cậu ta ném rất cao, đập vào trần nhà rồi rơi xuống cứ như dưa hấu bị đập nát, máu tươi bắn tung tóe, ngay cả con ngươi cũng bay ra.
Úc Lý ở một bên đợi trong chốc lát, đảm bảo đầu sẽ không bay qua nữa, lúc này mới chậm rì rì quay lại bên người Kiều Việt Tây.
Kiều Việt Tây chưa hoàn hồn, hô hấp dồn dập, vừa mở mắt, thấy Úc Lý bộ dạng không có việc gì, nhất thời tức giận không chỗ phát tiết.
“Vừa rồi cô trốn cái gì?”