Kiều Việt Tây có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn: “Tay cô lạnh quá...”
“Thời gian không còn sớm, đi mau đi.” Úc Lý ngắt lời cậu, trực tiếp đi ra ngoài.
“À, không báo cảnh sát trước sao? À, quên mất cô chính là cảnh sát...” Kiều Việt Tây nói thầm không được hai câu, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Úc Lý đã đi không thấy bóng dáng, vội vàng nhấc chân theo sau: “Chờ tôi một chút!”
*
Hành lang rất yên tĩnh, gió thổi qua lạnh lẽo, cũng lạnh như trái tim Úc Lý.
Mắt thấy vịt nấu chín đã đến bên miệng lại không thể ăn, cảm giác này thật đúng là khó chịu.
Cũng may cái nơi quỷ quái này ngoại trừ cô và Kiều Việt Tây hẳn là cũng không có người nào khác sẽ đến, chờ cô thoát khỏi tên phiền toái này thì quay lại cũng không muộn.
Kiều Việt Tây núp sau lưng cô, khẩn trương nhìn xung quanh: “Hay là mở đèn pin đi?”
Úc Lý: “Sao cậu không tự mở?”
Kiều Việt Tây rất tủi thân: “Điện thoại của tôi đã hết pin từ lâu rồi!”
Nói xong, cậu đưa di động cho Úc Lý xem. Úc Lý cụp mắt nhìn lướt qua, màn hình điện thoại di động hoàn toàn đen kịt, Kiều Việt Tây lại nhấn nút khởi động máy vài cái, điện thoại vẫn không có phản hồi, quả thực là không có pin nữa.
Lúc này Úc Lý mới lấy điện thoại di động ra mở đèn pin.
Có ánh sáng, Kiều Việt Tây rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta từ phía sau Úc Lý bước ra, đang muốn ra vẻ trấn định đi tới phía trước, đột nhiên nheo mắt lại, kỳ quái hỏi: “Đó là cái gì?”
“Cái gì?” Úc Lý không yên lòng hỏi.
“Chính là chỗ đó, có một cái tròn......”
Kiều Việt Tây chỉ tay về phía trước, Úc Lý giơ di động, chiếu theo hướng cậu chỉ.
Ở góc đường gần mười mét phía trước, có một vật thể hình cầu tối đen, mơ hồ đang nằm.
Úc Lý: “Đó là thứ gì?”
“Không biết... muốn qua xem không?” Kiều Việt Tây rất khẩn trương.
Úc Lý nhìn kỹ một chút.
Ánh sáng quá tối, ngay cả khi có đèn pin chiếu sáng, vẫn không thể nhìn rõ đó là thứ gì.
Chẳng qua, với hình dạng này, luôn làm cho cô liên tưởng đến một ít đồ vật không tốt...
Úc Lý hơi trầm ngâm: “Để tôi đi xem một chút.”
Kiều Việt Tây gật đầu như gà mổ thóc.
Úc Lý giơ cao điện thoại di động, đang muốn đi qua, bỗng nhiên, vật thể hình cầu kia lắc lư, tự mình lăn tới nhanh như chớp.
Một màn này quá mức quỷ dị, Kiều Việt Tây trong nháy mắt không dám động đậy.
Úc Lý cũng không nhúc nhích.
Vật thể hình cầu lăn thẳng đến trước mặt cô, cô hạ tầm mắt xuống, cuối cùng cũng nhìn rõ toàn bộ vật này.
- Đây là một cái đầu.
Nói chính xác thì đây là đầu của Kiều Việt Tây.