Chương 15: Ai?

Tòa nhà đổ nát được xây dựng trong một không gian rộng rãi hoang vắng, chung quanh đều là cỏ dại mọc tùy ý thành bụi. Tòa nhà đổ nát không chịu nổi, thép và bê tông đều lộ ra bên ngoài, trong bóng đêm nặng nề, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra một chút dáng vẻ của tòa nhà văn phòng.

Đây hiển nhiên không phải là nơi có thể ở.

Đừng nói là người ở, phỏng chừng ngay cả chuột cũng không đến.

Người đàn ông đứng ở lối vào tòa nhà bỏ hoang, vốn đã bước lên một chân, bỗng nhiên động tác bị đình trệ, cứng ngắc đứng tại chỗ.

Đây là muốn làm gì?

Úc Lý đi theo phía sau xa xa, cảnh giác nhìn gã.

Bỗng nhiên, người đàn ông chậm rãi di chuyển cổ, quay về phía sau.

Không tốt!

Úc Lý nhướng mày, nhìn trái nhìn phải, lại không tìm được một chỗ che chắn có thể dùng.

Đúng là cái nơi quỷ quái chim không thèm ỉa...

Trong lòng cô thầm mắng, lăn tại chỗ rồi nhanh chóng trốn vào một đám cỏ dại.

Cỏ dại mọc rất tươi tốt, thuận lợi che khuất thân hình của cô.

Người đàn ông dùng đôi mắt đυ.c ngầu đờ đẫn nhìn hồi lâu nhưng không phát hiện được gì, chậm rãi quay đầu lại, sau đó chậm rãi đi vào tòa nhà văn phòng.

Úc Lý ngồi xổm trong bụi cỏ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vốn còn tưởng rằng người này đã không còn tri giác, nhưng không ngờ lúc này gã ta còn nhạy bén hơn cả người bình thường.

Xem ra nơi này quả nhiên có cổ quái.

Bỗng nhiên Úc Lý có chút hối hận trước khi ra cửa không mang theo cây xà beng kia.

Tuy rằng mang theo đồ chơi kia đi trên đường cũng hơi gây sự chú ý, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể coi là vũ khí, so với tay không tấc sắt hiện tại còn tốt hơn.

Nhưng cô đã đi theo tới đây, lúc này trở về lại không cam lòng.

Làm việc nửa vời không phải là phong cách làm việc của cô.

Úc Lý suy tư vài giây, đứng dậy từ trong đám cỏ dại, nhẹ nhàng bước theo.

*

Trong tòa nhà văn phòng tối đen như mực.

Dưới tầng trệt trống rỗng, ngoại trừ một ít bàn ghế tủ gỗ vô dụng, gần như không có đồ dùng trong nhà. Tiếng bước chân chậm rãi và nặng nề của người đàn ông vang lên, trong bóng tối vô cùng rõ ràng, Úc Lý theo âm thanh lên lầu, rất nhanh đã theo gã lên tầng bốn.

Độ trang trí của tầng này hoàn thiện hơn những tầng khác một chút, mỗi cánh cửa đi ngang qua đều có khóa cửa, chìa khóa treo ở phía trên, sơn đều màu.

Úc Lý núp ở đầu cầu thang ngay góc tường phía sau, không chớp mắt nhìn người đàn ông đi tới trước một cánh cửa, sau đó dừng bước.

Cửa đóng chặt, trên tay cầm rất sạch sẽ. Người đàn ông lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, cắm chìa khóa vào lỗ khóa, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cửa bị mở ra.

Gã đẩy cửa đi vào, Úc Lý lập tức vòng tới trước cửa, chậm rãi thò đầu vào trong...

Chỗ góc tường loang lổ, có một nam thanh niên đang cuộn tròn.

Người trẻ tuổi này hình như đang ngủ thϊếp đi, nhìn cũng trạc tuổi cô, trên quần áo, trên mặt đều có rất nhiều bụi bặm, tóc cũng có chút lộn xộn, tình cảnh thật sự không tính là tốt.

Người đàn ông đi tới, nhấc cổ áo cậu ta lên. Chàng trai trẻ trong nháy mắt bừng tỉnh, trên mặt là vẻ sợ hãi, ngoài miệng cũng giống như phản xạ có điều kiện, vội vàng bắt đầu cầu xin tha thứ.

“ Làm ơn, hãy để tôi đi , tôi đã đưa hết tiền cho ông rồi, tôi thực sự không còn một đồng nào...”

Úc Lý: “...”

Người đàn ông nhìn chằm chằm cậu ta, đôi môi nứt nẻ mở ra khép lại, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: “Ăn... ăn...”

Vẻ mặt người thanh niên vừa hoảng sợ vừa mờ mịt: “Ăn? Ông muốn ăn gì?”

“Ăn mày --!”