Chương 6: Kết cục ( Hoàn)

"Em đã gϊếŧ chết bọn họ."

Giờ phút này tôi rốt cuộc cũng nhịn không được, òa khóc nức nở trong vòng tay anh trai, như một cô gái mười tám tuổi thực thụ.

Anh trai không ngừng an ủi tôi, "Chúng ta đi báo cảnh sát, em vừa mới trưởng thành, đây là phòng vệ chính đáng."

Trong một thời gian dài không thể đi bộ khiến cho anh trai đi khập khiễng, tôi đỡ anh ấy đi.

"Anh ơi, đây không phải là phòng vệ chính đáng, em đây là phòng thủ thái quá, em sẽ phải ngồi tù."

Tôi bình tĩnh lại và nói với tâm trạng nặng nề.

Tôi đã hối hận vì đã ra tay với bọn họ, rõ ràng có thể giao bọn họ cho cảnh sát, nhưng bởi vì nhất thời tức giận mà gϊếŧ chết bọn họ.

Trình độ học vấn vẫn còn ở anh trai bảy tuổi hiển nhiên không biết sự tình nghiêm trọng như vậy, anh ấy im lặng thật lâu.

Cuối cùng anh trai khổ sở ôm lấy tôi, nghẹn ngào nói: "Anh chờ em đi ra, anh sẽ bảo quản thật tốt tài sản ông nội đã để lại."

"Ngày mai chúng ta phải đến ngân hàng trước, thừa dịp cảnh sát chưa phát hiện, lấy thân phận của em chuyển toàn bộ tiền ra ngoài."

Cứ như vậy, anh em chúng tôi ngồi cả đêm, và anh trai tôi nói với tôi rất nhiều điều tôi không biết trước kia về bố mẹ.

Hóa ra bố mẹ tôi đều là giáo viên cấp 2, họ rất dịu dàng, cũng rất tốt bụng.

Họ rất tốt với anh trai tôi và tôi và sẽ đưa chúng tôi đến công viên mỗi ngày.

Tôi rúc vào trong ngực anh trai, giờ phút này tôi cảm thấy vô cùng an tâm.

"Ngủ đi, Nhược Nhược, em đã rất mệt rồi." Anh dịu dàng nói.

Tôi nhắm mắt lại.

Nhưng tôi không thấy, trong bóng tối đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.

9 giờ ngày hôm sau.

Tôi đến ngân hàng và rút thành công tài sản thừa kế mà ông nội tôi để lại.

Hóa ra có khoảng 500 vạn.

Thảo nào họ sẵn sàng chăm sóc tôi mười tám năm chỉ vì số tiền lớn này.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hầu hết mọi người cả đời đều không kiếm được năm trăm vạn.

Tôi cầm thẻ ngân hàng và bước ra.

"Chúng ta đến đồn cảnh sát đi, anh trai."

Tôi trầm giọng nói.

Anh trai gật đầu, và chúng tôi đã đi bộ đến đồn cảnh sát.

Sau đó, chúng tôi đi qua một con sông.

Tôi dừng lại.

Đột nhiên, tôi nhìn dòng sông và mỉm cười nhẹ nhàng và nói: "Anh ơi, anh có biết không, em chưa bao giờ bị chứng sợ nước."

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy bàn tay cứng ngắc của anh trai vươn lên không trung, vẫn duy trì một động tác muốn đẩy tôi xuống nước.

Tôi thấy nỗi sợ hãi và bàng hoàng trong mắt anh ta.

"Anh trai, anh vừa muốn làm cái gì vậy?" Tôi mỉm cười và bước đến gần.

Trên mặt Lý Hoài lộ ra biểu tình sợ hãi.

Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi điện báo cảnh sát.

"Nơi này có người gϊếŧ người...".

Nhưng anh ta vẫn chưa nói xong, anh ta đã bị tôi cắt ngang.

"Quên nói cho anh biết, Trì Kiến cùng Lý Mộng Lan không có chết, tôi cũng không có gϊếŧ chết bọn họ nha!" Tôi cười khanh khách nói.

Lý Hoài mở to hai mắt, "Là bọn họ nói cho ngươi biết."

"Không, bọn họ cái gì cũng không nói, tôi ngay từ đầu, đã biết ngươi không phải anh trai của tôi. Hoặc là nói, tôi căn bản không có anh trai." Tôi mỉm cười.

Sắc mặt Lý Hoài dần dần trở nên khó coi, cuối cùng trắng bệch.

Tiếng còi báo động vang lên cách đó không xa, hắn suy sụp ngồi trên mặt đất, vô lực ngẩng đầu nhìn tôi: "Ngươi biết từ khi nào?"

Khi tôi hai tuổi, bố mẹ tôi thấy rằng tôi không giống như những đứa trẻ khác.

Những đứa trẻ khác vẫn đang học nói, tôi có thể giao tiếp trơn tru với những người khác và bắt đầu học chữ.

Bố mẹ tôi đưa tôi đến gặp bác sĩ, bác sĩ đã rất ngạc nhiên về sự phát triển não bộ của tôi, gọi tôi là một thiên tài.

Mặc dù ông ngoại không hài lòng với bố tôi, nhưng ông nội lại rất yêu thương tôi, để lại cho tôi một tài sản lớn trước khi chết, và đã lập một di chúc.

Khi tôi 18 tuổi, tài sản này sẽ được chuyển toàn bộ sang tên tôi.

Bố mẹ tôi có trình độ học vấn cao, họ không có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, cũng không muốn sinh con thứ hai, sẵn sàng dành tất cả tình yêu cho tôi.

Vì vậy, tôi không có anh trai, cũng không có em trai.

Tôi là công chúa nhỏ duy nhất trong gia đình.

Một ngày nọ khi tôi mới 2 tuổi, gia đình tôi đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.

Tôi nhanh chóng nhận ra họ là ai.

Đó là đôi vợ chồng trẻ bán đồ ăn sáng trước cổng trường mẫu giáo, mẹ tôi đã mua đồ ăn sáng ở đó một lần khi me đưa tôi đến trường mẫu giáo.

Họ cũng có một đứa con, đó là một cậu bé lớn hơn tôi vài tuổi, khuôn mặt lấm lem và bị trói cho một con cún.

Mẹ thấy cậu bé đáng thương, không biết nói chuyện, liền đưa cho hai vợ chồng 1.000 tệ, để cho bọn họ đối xử tốt với cậu bé.

Lúc đó tôi vẫn nhớ như in, họ nhìn mẹ tôi với ánh mắt ghen tị và thèm thuồng.

Họ hèn hạ đưa cậu bé đến xin tiền bố mẹ tôi.

Dĩ nhiên là bố mẹ tôi từ chối.

Lúc đó tôi trốn trong tủ quần áo.

Thái độ của họ trở nên hung dữ, họ trói bố mẹ tôi lại và buộc họ phải nói mật khẩu thẻ ngân hàng, nếu không họ sẽ gϊếŧ tôi.

Bố mẹ tôi, để bảo vệ tôi, nói mật khẩu thẻ ngân hàng, nhưng họ không nhờ bản chất con người lại độc ác đến thế.

Họ vẫn chọn gϊếŧ bố mẹ tôi và tôi, bố mẹ để bảo vệ cuộc sống của tôi, trước khi họ chết, nói với cặp vợ chồng này về khối tài sản khổng lồ.

Vì vậy, tôi may mắn sống sót.

Họ nghĩ rằng hai tuổi tôi không hiểu bất cứ điều gì, nói dối bố mẹ tôi đi công tác xa, họ là bạn của bố mẹ tôi để chăm sóc tôi, một năm sau đó bố mẹ tôi sẽ trở lại.

Khi hai tuổi, để thay thế hoàn toàn thân phận của cha mẹ tôi họ đã chọn cách tự đốt cháy toàn bộ cơ thể để phẫu thuật thẩm mỹ.

Nhưng ma xui quỷ khiến, đứa con của họ, cậu bé đó đã bị chết ở trường học.

Trong lúc tức giận, họ trói hung thủ 7 tuổi về nhà và nhốt chúng trên gác xép.

Họ nghĩ rằng tôi không hiểu gì cả nhưng thực tế tôi biết người ở trên gác xép từ đầu tới cuối không phải là anh trai tôi.

Lý Mộng Lan mỗi ngày bưng cho tôi một cốc sữa có độc dược mãn tính, nhưng bà ta không biết, tôi cho tới bây giờ đều ngậm trong miệng, chờ bà ta đi rồi đầu vụиɠ ŧяộʍ nhổ ra.

Để che giấu sự thật rằng họ đang giam giữ một người đàn ông, họ đã nói dối với tôi rằng đó chính là anh trai tôi.

Lý Hoài quả thực rất thông minh, anh ta biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ tìm thấy anh ta, vì vậy anh ta đã thêm những lời bịa đặt của mình vào sự thật.

Có gì đáng tin cậy hơn việc thêm một vài lời nói dối vào sự thật?

Lý Hoài lợi dụng tôi, hắn muốn mượn tay tôi để trốn thoát, lợi dụng tôi gϊếŧ chết kẻ thù đã giam cầm hắn mười mấy năm, sau đó chiếm đoạt toàn bộ tài sản của tôi.

Anh ta nghĩ anh ta chiến thắng vì anh ta nghĩ bản thân mình thông minh.

Nhưng anh ta không nghĩ rằng tôi thông minh hơn anh ta.

Anh ta đang lợi dụng tôi, và tôi cũng đang lợi dụng anh ta.

Tôi muốn lợi dụng Lý Hoài để biến mình thành một Lý Nhược Nhược đơn thuần, không có mục đích, không biết chân tướng gì cả.

Tôi sẽ đợi đến ngày họ không nhịn được ra tay với tôi, đưa toàn bộ bọn họ vào đồn cảnh sát.

Hôm nay, tôi đã làm được tất cả.

Tôi quỳ gối trước mộ của bố mẹ tôi, mỉm cười và đặt một một bó hoa xuống, không thể kìm được nước mắt.

"Bố mẹ, con đến thăm mọi người rồi."