"Nhược Nhược, không phải mẹ bảo con nhanh đi ngủ rồi sao? Ngày mai con còn phải đi học sớm." Tầm nhìn của mẹ tôi dừng lại trên báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ trên tay tôi.
"Đây là cái gì?". Tôi giơ báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ trên tay.
"Chẳng lẽ đều trùng hợp sao, đều là phát sinh khi con mới hai tuổi, không có ảnh gia đình trước hai tuổi, hai ngươi lại vừa vặn lúc con hai tuổi đều đi phẫu thuật thẩm mỹ, bố mẹ rốt cuộc là muốn che dấu cái gì?". Tôi nói với sự khích động.
Bố mẹ liếc nhìn nhau, cuối cùng với đôi tay run rẩy, lấy ra hai tệp tài liệu khác trong tủ.
Đây là hai tờ báo cáo nhập viện với nội dung bị bỏng nặng.
"Chuyện này, bố mẹ cũng vẫn giấu con. Khi con 2 tuổi, đó là năm anh trai con mất. Năm đó bố mẹ khiếu nại không có kết quả, chỉ nhận được một phần nhỏ tiền bồi thường.
"Trong lúc tuyệt vọng, bố mẹ thậm chí đã từng có ý định tự tử.
"Khi đó bố mẹ đã đem con đặt sang một bên, nghe được tiếng khóc của con, bố mẹ cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, dùng hết sức chạy tới sông bên cạnh, vậy nên mới may mắn sống sót."
Mẹ lại rơm rớm nước mắt nói: "Nhược Nhược, hãy tha thứ cho sự vô trách nhiệm của bố mẹ khi đó, bây giờ nghĩ lại, chúng ta thực sự là một cặp bố mẹ thất bại."
Mẹ run rẩy nắm lấy tay tôi.
Tôi thấy những nếp nhăn trên tay và những đốm mờ nhạt trên tay mẹ.
Trong những năm qua, mẹ luôn cố gắng hết sức để chăm sóc tôi.
Mỗi buổi sáng tôi sẽ đến trường lúc 7:00, và mẹ đã phải thức dậy lúc 6:00 để chuẩn bị cho tôi một bữa ăn sáng thịnh soạn.
Bố tôi đưa đón tôi đến trường dù nắng hay mưa, chỉ sợ tôi trên đường đi học về sẽ bị lạnh.
Tôi cắn môi, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Bố run rẩy kéo ống quần lên, trên đó có những vết sẹo kinh khủng.
Thảo nào bố không bao giờ mặc quần sóc, vì tất cả để che đi vết bỏng.
"Nhược Nhược, con là bảo bối mà chung ta yêu nhất, bố mẹ sẽ không làm hại con." Người bố nghẹn ngào nói.
Tôi gật đầu, tâm tư vô cùng nặng nề trở về phòng, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, bố tôi đưa tôi đến trường như bình thường, nhưng tôi đã không đi vào.
Tôi nhìn thấy chiếc xe của bố tôi đi xa và ngay lập tức bắt một chiếc taxi trở về nhà.
Tôi đi thẳng lên gác xép và lấy chìa khóa ra và mở cửa phòng.
"Trì Lăng!"
Tôi hét lên.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên đầy nghi ngờ, dường như đối với cái tên này rất xa lạ.
"Ngươi là Trì Lăng, hung thủ gϊếŧ chết anh trai tôi!" Tôi hét lên với khuôn mặt lạnh băng.
Khuôn mặt người đàn ông lộ ra một biểu cảm kỳ lạ, ngay sau đó lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi và ra hiệu tôi đi tới.
Tôi do dự một lúc, nhưng rồi vẫn bước đến chỗ anh ta và đưa cho anh ta tờ giấy và cây bút.
Người đàn ông từ từ viết một đoạn trên giấy.
"Đó là cách họ lừa em sao?"
"Lý Nhược Nhược, em bị bọn họ lừa gạt, anh không phải là Trì Lăng, anh là anh trai của em, Lý Hoài."
"Sự việc hồi đó là có thật, Trì Lăng cũng thực sự tồn tại, nhưng bọn họ nói dối, Trì Lăng mới thật sự là con ruột của bọn họ, mà anh chính là nạn nhân của sự kiện năm đó."
"Năm đó Trì Lăng dùng đá ném anh bị thương, nhưng anh cũng không có chết, trong lúc đánh nhau với hắn, anh lỡ tay đẩy hắn xuống sông, anh không nghĩ tới hắn không biết bơi, chờ anh gọi người đến, hắn đã chết. Anh không có lỗi lầm gì, một đứa nhỏ mới bảy tuổi làm ra hành động này, hoàn toàn xuất phát từ phòng vệ chính đáng."
"Nhưng bố mẹ Trì Lăng thì không nghĩ như vậy, bọn họ lựa chọn trả thù chúng ta, đêm mưa năm đó, bọn họ lẻn vào nhà chúng ta, gϊếŧ chết bố mẹ chúng ta, đem anh nhốt ở gác xép, bọn họ vì hoàn toàn muốn thay thế bố mẹ chúng ta, thậm chí không tiếc dùng xăng đốt chính mình, sau đó đi phẫu thuật thẩm mĩ."
"Lúc em hai tuổi, bố mẹ đã dẫn chúng ta đi chụp ảnh gia đình, nhưng sau đó đều bị bọn họ thiêu rụi.
Những gì Lý Hoài nói ra là một sự thật hoàn toàn khác với bố mẹ, tôi một lần nữa rơi vào một cú sốc và hoang mang.
Rốt cuộc, ai đang nói dối?
Nước mắt của Lý Hoài chảy ra, những giọt nước mắt để lại dấu vết trên khuôn mặt bẩn nhem nhuốc của anh.
Anh nhìn tôi với vẻ mặt tuyệt vọng và cầu xin, phát ra tiếng khóc nức nở.
Ngay sau đó, anh lại viết trên giấy một lần nữa.
"Em đã trưởng thành, bọn họ hiện tại sẽ trăm phương nghìn kế muốn gϊếŧ chết em, Nhược Nhược anh nghe được vào tối hôm trước, bọn họ chuẩn bị động thủ gϊếŧ em."
"Buổi tối khi bọn họ trở về sẽ đề nghị dẫn em đi ra bờ sông chơi, em không biết bơi đúng không? Em còn có chứng sợ nước rất nghiêm trọng."
Lời nói của Lý Hoài làm tôi nhớ đến chuyện thời thơ ấu.
Khi tôi còn nhỏ, bố tôi đã đưa tôi đến bờ sông để chơi, kết quả là vì sự bất cẩn của ông, tôi đã phải vật lộn trong nước trong nhiều phút trước khi được giải cứu.
Tôi nhìn vào mắt Lý Hoài, càng nghĩ càng sợ hãi.