Chương 2: Bí mật lúc trước

Lòng tôi nặng trĩu.

Khi tôi ba tuổi, tôi bắt đầu ghi nhớ lại mọi thứ, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của bố mẹ tôi lúc bấy giờ.

Nhưng trước khi ba tuổi không có ảnh gia đình nên không thể chứng minh lời anh trai nói có thật hay không.

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng bố thở dài một hơi thật sâu nói: "Nhược Nhược, bệnh tình của anh trai con càng ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày nay nó bắt đầu nói bậy bạ, bịa đặt vài câu để có thể đi ra ngoài."

"Mấy ngày nay, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm bác sĩ chữa bệnh cho anh trai của con, sau này bố mẹ không muốn để thằng bé tạo thành gánh nặng cho con." Mẹ đỏ mắt nói.

Lòng tôi rối bời.

So với anh trai mới gặp, tôi càng tin tưởng vào bố mẹ đã nuôi nấng mình mười tám năm.

Họ sẽ không lừa dối tôi.

Sau khi ăn bánh, tôi trở lại phòng, lơ đãng không tập trung vào các bài tập.

Năm tới là một năm quan trọng đối với tôi.

Nhưng trong đầu tôi vẫn không thể quên ánh mắt đau đớn của anh trai tôi.

Tiếng gõ cửa vang lên, người mẹ bước vào với một ly sữa.

"Nhược Nhược, mẹ biết con rất chăm chỉ học tập, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi." Mẹ vừa nói vừa đặt ly sữa lên bàn của tôi.

Ăn bánh xong tôi vẫn còn hơi no, không muốn uống sữa lắm nhưng mẹ cứ đứng đó nhìn thẳng vào tôi.

"Nhược Nhược, nhanh chóng uống khi còn nóng, rồi mẹ đem cốc đi rửa."

Ánh mắt của bà rất khẩn trương.

Tôi sửng sốt một chút, dường như trước đó mẹ đều là như vậy, nóng lòng nhìn tôi uống hết sữa.

"Mẹ để yên đi, đợi lát nữa con uống."

Mẹ tôi miễn cưỡng rời đi, trước khi rời đi, nhiều lần dặn dò tôi phải uống hết sữa.

Trong lòng tôi thế nhưng lại sinh ra một suy nghĩ, đó chính là ly sữa này có phải có vấn đề hay không.

Nhưng trái tim tôi nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này, sữa tôi đã uống hơn mười năm rồi, nếu có vấn đề thì đã không sống yên ổn đến bây giờ.

Tôi bưng sữa lên, đang chuẩn bị uống, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy cánh cửa dường như mở ra một khe hở.

Tôi quay đầu lại, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của mẹ tôi qua khe cửa, nhìn tôi một cách vô cảm.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" Tôi kinh hãi thốt lên.

Mẹ lộ ra một nụ cười xấu hổ, "Không phải mẹ sợ con không uống sữa không đủ dinh dưỡng sao."

Thái độ này của mẹ tôi làm cho tôi cảm thấy rằng sữa có vấn đề.

"Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, mẹ đừng lo." Tôi bất đắc dĩ nói.

"Mẹ biết rồi, con nhất định phải uống hết đấy nhé." Người mẹ nói xong liền rời đi.

Tim tôi đập rất nhanh, ngay lập tức đổ sữa vào bồn cầu.

Vào ban đêm, trong khi bố mẹ tôi đang ngủ, tôi đến gác xép một lần nữa.

Tôi rón rén dùng chìa khóa mở khóa, anh trai nhìn thấy tôi, ánh mắt vô cùng kích động.

Anh trai tôi đã không ăn thức ăn mà mẹ tôi vừa mang đến ngày hôm nay.

Tôi đã rất sốc khi tôi nhìn thấy những món ăn này.

Những món ăn này đều là thức ăn thừa khi ba người chúng tôi ăn xong, thức ăn đều trộn lẫn với nhau, tỏa ra mùi khó chịu.

Vừa nghĩ đến những đồ ăn thơm ngon mà mình được ăn, so với anh trai ăn những thứ này có thể nói là thức ăn cho heo, chóp mũi tôi liền cảm thấy cay cay.

Tại sao bố mẹ tôi lại đối xử với anh trai tôi như vậy?

Chẳng lẽ anh trai nói đều là sự thật?

"Anh trai, bố mẹ bình thường đều cho anh ăn những thứ này?" Tôi không đành lòng hỏi.

Anh trai tôi im lặng và không nói chuyện, nhưng tôi đã biết câu trả lời.

Rõ ràng anh trai là người đàn ông trưởng thành nhưng cánh tay của anh ấy gầy hơn của tôi.

Tôi đưa cây bút cho anh trai tôi, háo hức muốn biết sự thật.

Nếu họ không phải là bố mẹ thực sự của chúng tôi, bố mẹ thực sự của tôi đã đi đâu?

Anh trai gian nan dùng miệng cắn chặt bút, viết trên giấy một dòng lời xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Họ đã gϊếŧ bố mẹ chúng ta khi em chỉ mới hai tuổi."

Nhìn thấy dòng này, tôi giật mình, không thể tin được.

"Khi tôi tám tuổi, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của họ, vì vậy họ đã nhốt tôi ở đây, nói dối rằng tôi bị bệnh."

"Ông nội của chúng ta đã sớm gửi tiền tiết kiệm vào ngân hàng cho chúng ta một khoản khổng lồ, ngân hàng mỗi tháng đều cố định gửi tiền tới đây, bọn họ không có cách nào sử dụng số tiền này, cho nên họ mới tiếp tục nuôi chúng ta, nhưng một khi em gặp chuyện ngoài ý muốn, bọn họ có thể đến ngân hàng và rút số tiền này."

"Đừng ăn bất cứ thứ gì họ cung cấp cho em, bao gồm cả đồ uống, họ chắc chắn cho em sử dụng một loại chất độc mãn tính."

Dòng chữ xiêu vẹo này, nhìn lại khiến người ta phải giật mình.

Anh trai tôi đưa đôi bàn tay gầy gò của mình ra và nắm lấy vai tôi.

Đôi mắt của anh kiên định và mạnh mẽ.

"Em phải xuống tay trước, gϊếŧ chết bọn họ, báo thù cho bố mẹ của chúng ta."

Đây là lời cuối cùng anh trai tôi viết trên giấy.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở tầng dưới.

Tôi vội vã chạy ra ngoài và giấu chìa khóa.

Anh trai ở phía sau phát ra tiếng hét khàn khàn, dường như muốn nói gì đó với tôi.

Tôi thấy bố tôi mở cửa phòng của tôi, và sau khi ông thấy tôi không có ở đó, ông quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.

Lúc này làm bộ như mình ra ngoài đi vệ sinh đã không còn kịp nữa rồi.

Tôi thấy khuôn mặt của bố tôi âm u khủng khϊếp trong bóng tối, và ông bước nhanh về phía gác xép.

Tôi trốn ở phía sau tủ sách, không dám thở mạnh.

Bố lấy chìa khóa ra và mở cửa bước vào.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi đã phạm một sai lầm chết người.

Vừa rồi tôi quá mức hoảng hốt, thế rồi quên đem giấy và bút ra ngoài!

Sau lưng tôi nhất thời chảy ra mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm trong đầu!

Chạy ngay!

Nhưng đã quá trễ rồi.

Tôi thấy bố tôi xuất hiện với khuôn mặt không thay đổi.

Một tiếng sấm lóe lên bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt của ông.

Khuôn mặt của người bố hiền lành trong tâm trí của tôi, lúc này hung dữ đến đáng sợ.