Khi tôi 3 tuổi, tôi biết có một con quái vật bị nhốt trên gác xép nhà mình.
Nói chính xác thì đó là anh trai tôi.
Nhưng kể từ khi từ nhỏ bắt đầu có thể ghi nhớ kí ức, tôi chưa bao giờ gặp anh trai của mình.
Anh trai tôi đã bị nhốt trong một căn phòng nhỏ trên gác xép, và bố mẹ nói rằng anh trai tôi bị bệnh.
Anh ta sẽ làm tổn thương mọi người mà không có lý do, chậm phát triển trí tuệ và có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.
Để không cho anh trai đi ra ngoài làm tổn thương người khác, bố mẹ chỉ có thể chọn cách nhốt anh ta trên gác xép.
Tôi đã hơn một lần chứng kiến bố mẹ lén lau nước mắt khi nói đến bí mật của anh trai tôi.
Mỗi lần đến giờ cơm, đồ ăn đều do mẹ hoặc bố bưng lên, tôi chưa bao giờ đến căn phòng nhỏ đó.
Bởi vì tôi sợ anh trai tôi.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn nghe thấy tiếng xích sắt kéo lê trên gác xép và tiếng gầm gừ không ngừng của anh trai tôi.
Nó gần như đã trở thành nỗi sợ hãi luôn ám ảnh trong thời thơ ấu của tôi.
Hai từ anh trai, đối với tôi mà nói như là cơn ác mộng.
Tôi đã không nói về sự tồn tại của anh trai tôi với bất kỳ người bạn nào của tôi.
Hôm nay sau khi đi học về, bố mẹ tôi có việc phải đi ra ngoài, nói với tôi rằng thức ăn ở trong tủ lạnh, chỉ cần hâm nóng lại thôi.
Mẹ tôi đã nhiều lần dặn dò tôi qua điện thoại, không bao giờ đi gác xép.
Kỳ thật cho dù bà không nói, tôi cũng không có khả năng đi lên đó.
Nơi đó đối với tôi mà nói, chính là một cái cấm địa.
Tôi lấy thức ăn ra hâm nóng rồi bắt đầu vừa ăn vừa xem phim.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng xích kéo lê từ trên gác xép.
Đó là anh trai!
Tôi nhíu mày, quyết tâm bỏ qua, nhưng trên lầu vẫn vọng xuống tiếng gào thét đau đớn.
Thanh âm kia nghe vô cùng đau đớn và tôi cảm thấy khó chịu khi nghe nó.
Anh trai tôi có cảm thấy không khỏe sao?
Mặc dù tôi không thích anh trai mình, nhưng dù sao anh ấy cũng là người thân của tôi.
Tôi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng và bước lên gác xép.
Căn gác rất nhỏ và tối, trên cánh cửa gỗ đỏ có khóa.
Tôi biết chìa khóa đặt ở đâu, mặc dù mẹ tôi mỗi lần đều giấu kĩ, nhưng vẫn bị tôi bí mật nhìn thấy.
Tôi kiễng chân, lấy một cuốn sách trên giá và rút chìa khóa trong đó ra.
Tiếng gào thét nặng nề từ trong cửa truyền ra, và khi chìa khóa được cắm vào ổ khóa, tim tôi đập càng ngày càng nhanh.
Cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra.
Lần đầu tiên tôi đến căn phòng này trong 18 năm.
Vừa mở cửa ra mùi hôi đã xông thẳng vào mũi, sặc đến mức tôi ho khan vài cái.
Tôi thấy một người đàn ông bị xiềng xích, ria mép không cạo và mái tóc dài đến nỗi gần như che hết cả khuôn mặt.
Đây chính là anh trai của tôi, người thân ruột thịt của tôi.
Khi nhìn thấy anh trai, tôi không còn nỗi sợ hãi như tưởng tượng, mà thay vào đó là cảm giác muốn khóc.
"Anh trai?". Tôi khẽ gọi.
Anh ấy thổ hổn hển một cách nặng nề, phát ra tiếng rít.
Tôi nhận ra rằng anh trai tôi có thể không nói chuyện được.
Nhưng ánh mắt của anh không có vẻ gì là muốn làm tổn thương tôi.
Tôi cẩn thận tới gần, càng tới gần anh trai, mùi hôi thối khó ngửi kia càng thêm nồng nặc.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh trai, "Anh ơi, anh có phải có cái gì muốn nói với em không?"
Anh trai gật đầu, từ trong mắt anh, thế nhưng lại chảy ra một hàng nước mắt.
Tôi tìm giấy và bút đưa cho anh ấy.
Nhưng trên tay anh trai đều là vết thương, ngay cả bút cũng không cầm được.
Anh trai khó khăn cắn bút và viết một dòng trên giấy.
"Họ không phải là bố mẹ thực sự của chúng ta."
Nhìn thấy dòng này, tôi trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Nhưng tôi chưa kịp hỏi anh trai tôi có ý gì, tôi nghe thấy tiếng bố mẹ mở cửa từ tầng dưới.
Trong mắt anh trai lộ ra sợ hãi cùng hoảng hốt, anh dùng ánh mắt ý bảo tôi nhanh chóng rời đi.
Tôi vội vã chạy ra ngoài với bút và giấy, khóa cửa và đặt chìa khóa ở vị trí ban đầu.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bố mẹ tôi lên lầu, vội vàng trốn đằng sau kệ sách.
Bố mẹ tôi không để ý nên đã lấy chìa khóa và mở cửa.
Họ mang thức ăn bước vào, và tiếng gầm của người anh lại vang lên từ bên trong.
Thừa dịp bọn họ còn chưa đi ra, tôi vội vàng chạy xuống lầu, trốn vào trong nhà vệ sinh, sau đó làm bộ vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra.
Mẹ nhìn thấy tôi rồi mỉm cười, "Con xem mẹ mang gì cho con này?"
Tôi nhìn xuống bàn theo ánh mắt của mẹ tôi, có món bánh Tiramisu yêu thích của tôi.
Trong mười tám năm qua, bố mẹ tôi chỉ cần đi ra ngoài, sẽ không bao giờ quên mang về cho tôi món bánh yêu thích này.
Có thể nói bọn họ chăm sóc tôi rất tỉ mỉ.
Hồi nhỏ, tôi nhớ một lần tôi bị sốt đến 39 độ, mẹ đã trực đêm suốt ba ngày liền.
Họ yêu thương tôi như vậy, làm sao có thể là giả mạo được?
Nhưng lời nói của anh trai làm cho trong lòng tôi vẫn tràn ngập nghi ngờ.
Tôi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, vừa ăn bánh ngọt, một bên như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Mẹ, khi còn bé một nhà ba người chúng ta chụp ảnh chung không?"
Mẹ cười nói: "Đương nhiên có rồi, con quên mất mỗi năm chúng ta đều đi chụp ảnh chân dun gia đình sao, chỉ là anh trai đáng thương của con....".
Mẹ nói xong, liền đỏ mắt.
"Ý con muốn nói là ảnh gia đình trước ba tuổi." Tôi chậm rãi nói.
Mẹ kinh ngạc nhìn tôi, "Nhược Nhược, sao con đột nhiên muốn xem ảnh chụp khi đó?"
"Tại vì giáo viên gần đây muốn tổ chức một cuộc họp lớp chuyên đề, để cho mỗi người chúng con phải mang theo hình ảnh gia đình từ nhỏ đến lớn!"
Tôi đã bịa ra một lý do.
Mẹ bất đắc dĩ nói: "Trước khi con ba tuổi, chính là lúc thu nhập nhà chúng ta eo hẹp nhất, khi đó làm sao có tiền mua máy ảnh chứ?"