Chương 15

“Anh Lâu à?” Lộ Hảo Tu khẽ gọi Lâu Diên.

Lâu Diên hít một hơi thật sâu, sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại, anh trả điện thoại di động lại cho ‘cha của Lộ Hảo Tu’, đi theo Lộ Hảo Tu vào phòng ngủ.

Khi cửa phòng ngủ được đóng lại, Lâu Diên ngồi trên giường với gương mặt ủ rũ.

Lộ Hảo Tu lau nước mắt, trái tim của bản thân cậu ta đã vỡ ra làm mấy mảnh vẫn còn chưa thu nhặt xong mà cậu ta đã quan tâm và lo lắng ngồi xổm bên cạnh Lâu Diên, dùng giọng nói ướt sũng nước mắt thì thầm hỏi anh: “Anh Lâu à, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Một lát nữa cha của anh cũng đến đây.” Lâu Diên nhắm mắt lại, mím đôi môi mỏng khô khốc, nói: “Anh phải nghĩ cách để ông ấy quay trở về.”

Một lát sau, Lâu Diên lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại cho bạn thân là Lý Tam Tân.

Điện thoại được kết nối rất nhanh chóng, không đợi Lý Tam Tân nói chuyện, Lâu Diên đã lên tiếng trước: “Tam Tân à, cậu nhanh nhanh lái xe đến cửa khu chung cư của tớ để đón một người đi.”

Hẳn là Lý Tam Tân đang chuẩn bị đi ngủ, trong giọng nói mang theo sự buồn ngủ và mơ màng: “Đã hơn nửa đêm rồi, cậu định đi đâu vậy?”

“Không phải tớ, là cha của tớ.” Lâu Diên cau mày, bất đắc dĩ nói: “Ông ấy cứ nhất định phải đến đây đưa đồ ăn cho tớ nhưng hiện tại ở chỗ tớ không quá an toàn. Trước tiên cậu đưa ông ấy về chỗ của cậu đi, lát nữa tớ còn phải đến những chỗ khác.”

Lý Tam Tân nghe câu nói này xong thì một hồi lâu sau cũng không lên tiếng.

Lâu Diên nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng: “Lý Tam Tân?”

Lại qua vài giây nữa thì giọng nói ngập ngừng của Lý Tam Tân mới vang lên: “Diêu Tử à, là do tớ nghe nhầm hay là đã xảy ra chuyện gì rồi. Cha của cậu… Không phải cha của cậu đã qua đời khi cậu học cấp ba sao?”

Lâu Diên không nhúc nhích, chỉ còn lại mồ hôi lạnh chảy dọc theo vầngtrán.

Lời nói lo lắng của Lý Tam Tân truyền đến trong gió, hơi méo mó, "Diêu Tử, Diêu Tử, cậu bị làm sao vậy, say rồi không thoải mái đúng không? Tớ sẽ sang gặp cậu, đừng nghĩ linh tinh nữa."

Lâu Diên mở miệng, "...... Đừng đến đây. "

Lý Tam Tân nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, "Cái gì?"

"Tớ không sao, cậu đừng đến đây," Lâu Diên nhắm mắt lại nói: "Tớ sẽ tìm cậu sau, đừng đi đâu cả, cứ chờ ở nhà."

Nói xong, Lâu Diên chủ động cúp điện thoại.

Đúng thế, cha anh đã mất cách đây rất lâu, khi anh còn học trung học. Không có người gọi là cha anh giám sát toàn bộ quá trình khi anh mua nhà, và không có cái người gọi là cha anh quen thân hàng xóm.

Tại sao lúc đó anh lại tự nhiên nghĩ rằng "người" ở đầu bên kia điện thoại lại là cha mình?

Thậm chí, anh còn không thắc mắc tại sao cha không gọi cho mình mà gọi điện thoại cho hàng xóm để tìm.

Lâu Diên chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ sống lưng, con quỷ quái kia thật sự có khả năng mê hoặc suy nghĩ của anh?

...... Không, đó không phải là khả năng của đám quỷ dị.

Nếu hai con quỷ dị kia có khả năng này, chúng sẽ không phải lột da của cha mẹ Lộ Hảo Tu và giả vờ là con người.