Chương 8

Bên ngoài rèm, Kỳ Vũ nói xong nhướng mày lại liếc mắt nhìn hai người khác một cái, miệng không phát ra âm thanh nhưng ý rõ ràng: Các cậu cũng phải lên tiếng chứ, không thể để tôi làm cả người tốt lẫn người xấu mãi được.

Cậu ấy vừa mới vô tình đắc tội với Thẩm An nữa mà không phải áo

Với tính cách và vẻ ngoài của Thẩm An, có thể dễ bị bắt nạt trong trường quân sự, nhưng cậu không phải là không có cá tính. Cộng thêm việc cậu mang theo đủ loại hành lý, rồi chui vào trong rèm, rõ ràng là xuất thân không giàu có và không giỏi giao tiếp, có thể khá nhạy cảm. Kỳ Vũ đã được dạy dỗ rất ôn hòa trong gia đình mình, nên cậu ấy là người đầu tiên nhượng bộ.

Đối với việc này, Mục Vân Bình vẫn đang sắp xếp đồ đạc mà không nói gì, Quý Thần cũng không phải kiểu người dễ chịu như vẻ bề ngoài. Bị từ chối hai lần, hắn cũng không cần phải cố gắng nữa, và cũng không thèm để mắt đến cậu dù chỉ một chút.

Kỳ Vũ nhìn quanh một lượt, chỉ cảm thấy cả ký túc xá của mình toàn là những người không bình thường.

Để giữ hòa khí giữa các bạn cùng phòng đúng là không dễ chút nào!

Cậu ấy thở dài một hơi, đang muốn nói tiếp.

Thẩm An từ trong rèm chui ra, mái tóc ngắn đen bị cậu vò rối, trông hơi rối như lông thú, nhưng cậu không để ý. Cậu đi giày, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy ba cặp mắt trong phòng đều đang nhìn mình, Thẩm An cũng không hiểu vì sao.

“Đi không...?”

Mặc dù không hiểu tại sao ánh mắt của ba người bạn cùng phòng lại càng lúc càng kỳ quặc, nhưng bốn người vẫn cùng nhau ra ngoài.

Rốt cuộc, nếu không có bất ngờ gì, ngay cả khi chia lớp, họ vẫn sẽ ở chung một ký túc xá.

Quý Thần đi dưới ánh sáng, lén lút quan sát Thẩm An.

Vì chưa chính thức bắt đầu học, họ vẫn mặc trang phục thông thường.

Gia tộc của Mục Vân Bình và Kỳ Vũ vốn đã là người định cư tại liên minh Long tộc rồi, gia đình họ có thể còn có họ hàng khác đang học ở đây, hai người đó rõ ràng rất quan thuộc với học viện quân sự, Kỳ Vũ là người nói nhiều, dọc theo đường đi miệng cũng nói không ngừng, người bên cạnh chỉ thỉnh thoảng không kiên nhẫn đáp khẽ cho qua loa.

Mà Thẩm An dường như quen với việc đi trong những góc tối, trái ngược với sự sôi nổi của mọi người xung quanh, cậu yên tĩnh và điềm tĩnh đến lạ. Mái tóc mềm mại, khuôn mặt hơi lạnh khi không nói cười, nhưng giống như tuyết đầu mùa, dù lạnh nhưng lại che giấu một sự ấm áp khó cưỡng.

Quý Thần nhớ lại hai lần tiếp xúc với cậu vừa rồi.

Thẩm An tránh né rất nhanh, phản ứng cũng nhanh, thực ra kỹ năng của cậu có vẻ không tệ, chỉ là quá dịu dàng. Cậu cho người ta cảm giác mềm mại, ngay cả khi phản kháng cũng không có chút cảm giác sắc bén gì.

Như chạm vào một chiếc đinh không cứng cũng không mềm.

Quý Thần nhìn chằm chằm mái tóc đen mềm mại của đối phương một hồi lâu, lại ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, bọn họ sắp đi qua một sân huấn luyện nhỏ, chỗ bóng tối sắp kết thúc, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống, dưới chân Quý Thần bước chệch một bước, dường như đang thử nghiệm điều gì đó.

Hắn cao hơn Thẩm An nhiều, là kiểu thanh niên năng động, chỉ cần một chút vận động là cả người sẽ phát ra hơi nóng.

Rồi hắn thấy Thẩm An bước tới, ngay khi rời khỏi bóng râm, cậu vẫn tự nhiên giấu nửa người vào cái bóng của Quý Thần. Thẩm An dường như không nhận ra điều này, bởi vì không ai thực sự để ý đến bóng của mình, cậu vẫn giữ dáng đứng thẳng, mắt hơi cụp xuống, đôi mắt màu hổ phách rực rỡ dưới ánh sáng càng thêm nổi bật.

Thẩm An hoàn toàn không để ý người bên cạnh đang quan sát hay nghĩ gì, cậu hơi nghiêng đầu, trong đầu đang tính toán số tiền ít ỏi trong túi mình.

Học viện quân sự Liên minh có hai nhà ăn. Một cái giá cả phải chăng, với phần lớn không gian bán đồ uống dinh dưỡng, còn một phần nhỏ bán các bữa ăn đơn giản có trợ cấp.

Nhà ăn còn lại thì cao cấp hơn, chủ yếu cung cấp các loại rau củ và thịt, bao gồm cả thịt từ các loài dị thú săn bắt, nhưng không có trợ cấp, giá cả cũng khá đắt, thường là nơi dành cho giáo viên hoặc sinh viên có gia cảnh tốt.