Thẩm An vừa đủ vượt qua tiêu chuẩn này để nhận được thông báo trúng tuyển.
Trên đường đi, Thẩm An mang theo một chiếc túi lớn, cầm trong tay những vật dụng của sinh viên mới, còn đeo một cái ba lô sau lưng. Cậu đứng thẳng, nhưng mắt hơi cụp xuống, đôi mắt màu hổ phách nửa che nửa mở.
Cậu đi thẳng về phía trước, cố gắng giữ bình tĩnh trước những ánh mắt tò mò. Trong thời đại này, công nghệ lưu trữ không gian phát triển nhanh chóng, hầu hết các gia đình thông thường đều có thể sử dụng nút không gian. Trên sân trường, các sinh viên từ năm thứ hai trở đi đã khai giảng được một tháng và đang trong quá trình huấn luyện. Trong khi đó, các sinh viên mới còn mặc trang phục thường, nhưng hầu hết chỉ mang theo hành trang nhẹ nhàng, khiến Thẩm An với đủ loại túi lớn túi nhỏ trở nên rất nổi bật.
Về phần tiền bạc, Thẩm An tính toán rất cẩn thận.
Mặc dù có thể bán các tấm năng lượng, nhưng nguyên liệu sản xuất chúng cũng không hề rẻ. Nguyên liệu còn lại trong tay cậu đủ để làm được ba tấm, may mắn là học viện quân sự không đòi hỏi học phí bổ sung và còn có các loại trợ cấp khác. Tuy nhiên, để có một cuộc sống ổn định, Thẩm An không thể lãng phí được, vì con dị thú thứ hai cũng sắp nở rồi. Ngoài bản thân cậu ra, còn phải nuôi ba con dị thú nhỏ nữa.
Sáng hôm nay, cậu đã trả giá để mua một nút không gian nhỏ sắp bị loại bỏ, đủ để đựng một số vật quan trọng. Vì thích sự lấp lánh của đồng tiền, Thẩm An không làm thẻ ngân hàng mà để tất cả tiền mình kiếm được vào nút không gian đó, bao gồm cả nguyên liệu để làm tấm năng lượng.
Làm việc thận trọng, cố gắng kiếm tiền.
Thẩm An đang nghĩ như vậy, thì nghe thấy tiếng reo hò náo nhiệt từ bên cạnh.
Cậu quay đầu lại nhìn.
Không xa chỗ đó là một khu vực huấn luyện, nơi một sinh viên năm hai với hai vạch vàng trên vai đang bị đánh lùi, va mạnh vào bức tường phía sau.
Đứng đối diện với người đó là một thiếu niên mặc đồ thường đen trắng, có vẻ tuổi tác tương đương với Thẩm An, chắc cũng là sinh viên mới.
Sinh viên năm hai vừa chạm vào tường đã lập tức phản công, khuỷu tay vung về phía thiếu niên nhưng bị chặn lại, cú đấm tiếp theo bị đối phương né tránh. Sinh viên năm hai lợi dụng lực đẩy để lùi ra sau, nhưng thiếu niên bám rất sát, tốc độ nhanh như một con thú săn mồi, với một động tác giật mạnh, hắn kéo đối phương lại rồi xoay người đè mạnh xuống đất.
Kỹ thuật chiến đấu đẹp quá!
Sinh viên năm hai bị quật xuống đất, miễn cưỡng lăn một vòng rồi đứng dậy, một tay quỳ xuống chống đỡ cơ thể, quay đầu nhìn về phía thiếu niên.
Thẩm An đứng cách không xa, có thể thấy khuôn mặt của thiếu niên dưới ánh sáng rực rỡ, một gương mặt kiêu ngạo nhưng cuốn hút. Hắn có một đôi mắt phượng hơi tròn, chiều cao khá lớn, không phải kiểu cơ bắp, nhưng cơ thể rắn chắc rõ ràng dưới lớp quần áo thể thao. Lúc này, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười đầy thách thức, khẽ ngoắc ngón tay với sinh viên năm hai.
"Còn muốn thử nữa không?"
Khuôn mặt đó thật sự quá nổi bật dưới ánh sáng, đôi mắt đen phản chiếu sự chật vật của đối phương, nhưng cậu thiếu niên vẫn tự tin và tràn đầy sức sống.
Ở trong học viện quân sự, thái độ kiêu ngạo nhưng có đủ năng lực thường không khiến người ta ghét.
“Tuyệt! Đánh đẹp đấy!"
"Ôi, cậu thua thảm quá. Bị một sinh viên mới đánh tơi bời, nên tự giác đi đến lớp F thôi, đừng ở lại lớp C của chúng tôi nữa, mất mặt chết đi được ấy.”
Những người xung quanh cười nói.
Từ trong lời nói của họ, Thẩm An có thể đoán được phần nào chuyện gì vừa xảy ra.
Có vẻ như sinh viên năm hai đã trêu chọc khi nhóm sinh viên mới đi ngang qua, cho rằng họ không đủ mạnh, và kết quả là gặp phải người không nên đυ.ng.
Sinh viên năm hai đưa tay lau vết máu trên môi, có vẻ thấy thú vị, nghiêng đầu cười.
"Không tệ đấy. Cậu tên gì? Có lẽ năm sau cậu sẽ vào lớp A đấy. Giỏi lắm."
Thiếu niên nhún vai, dường như cảm nhận được ánh mắt khác thường, hắn quay đầu nhìn thấy một người đang mang một đống đồ lớn đang quay đi, đôi mắt màu hổ phách chợt lóe lên ánh sáng.