Mọi người nói rằng Xích Mạc rất đáng sợ, nhưng thực ra y chỉ có vẻ ngoài hơi đáng sợ thôi, còn Long tộc thì không có ai xấu xí cả. Giáo viên Hồng Long của họ mặc đồng phục đen, với đôi mắt đỏ và tóc đỏ, dáng người hơi gầy, không quá lực lưỡng, nhưng có cảm giác áp đảo mạnh mẽ.
Chắc là cậu không đến mức "Chết" ở trong tay y chứ?
Trong lòng Thẩm An tự hỏi.
Còn chiều nay khi cậu cho Thẩm Tiểu Phong ăn, cậu cũng chạm vào hai quả trứng còn lại, quả trứng màu đen dường như đã có ý thức, thậm chí đã cựa quậy, có lẽ sẽ sớm nở.
Cậu lại phải nuôi thêm một miệng ăn nữa.
Thẩm An tính toán.
Sau đó chọc tới chọc lui trên thiết bị liên lạc.
Trước đây, Thẩm An không có điện thoại, nên thiết bị liên lạc đối với cậu là một thứ rất mới mẻ.
Trong khi mọi người đang tập trung vào giáo viên chủ nhiệm của mình, vào bạn cùng lớp xung quanh, vào lịch trình và khóa huấn luyện của ngày mai, chỉ có Thẩm An là cúi đầu, chơi với máy tính cầm tay trên thiết bị liên lạc một cách say mê.
Hiệu trưởng là một người Long tộc có tuổi thọ hàng nghìn năm, đã trải qua nhiều cuộc chiến và trở nên bình dị và hiền lành, nhưng vẫn giữ được khí chất uy nghi của những ngày xưa.
Hôm nay là ngày khai giảng của sinh viên mới, hiếm khi Xích Mạc sau một thời gian dài ở bên ngoài có thời gian để nhận lớp.
Thật may là gần đây đoàn thứ ba của họ khá thoải mái, chủ yếu đang nghỉ ngơi, cho phép Xích Mạc có thời gian vào buổi tối để gặp nhóm sinh viên mới này.
Bên dưới, sinh viên ngồi kín hết chỗ.
Hơn 500 người, không nhiều mà cũng không ít.
Đôi mắt đỏ lạnh lùng của Xích Mạc nhìn qua đám người này, cuối cùng tìm thấy vị trí của lớp mình.
Ngay cả một quân đoàn trưởng hiện nhiệm cũng phải tôn trọng vị tiền bối này.
Hiệu trưởng ngồi ở vị trí trung tâm, còn Xích Mạc ngồi bên trái hiệu trưởng.
Có thể nói, trong số các giáo viên đang làm việc trong quân đội, vị trí của y là cao nhất trong lứa này.
Các giáo viên khác cũng đang quan sát các sinh viên trong lớp mình.
Ngày đầu tiên nhập học, các sinh viên mới đều rất hào hứng, có chút ồn ào, mắt vẫn còn ngây thơ.
"Chậc Chậc, ở quân đội lâu rồi, đến đây nhìn vào mắt những sinh viên quân sự này, tôi cứ ngỡ mình đang nhìn một đám nhóc ngốc nghếch ấy chứ."
"Hahaha, đúng là đám nhóc ngốc nghếch."
"Bây giờ chất lượng sinh viên của trường quân sự càng ngày càng giảm, tôi nhớ mười năm trước, chỉ những sinh viên có cấp bậc A trở lên về tinh thần lực mới được vào học viện Quân sự Liên minh, những người khác đều phải chuyển sang các trường khác."
"Chắc chắn rồi, lãnh thổ đã giảm 50%, tỷ lệ sinh sản của con người giảm xuống, dù dị thú đã yên tĩnh một thời gian nhưng gần đây có tin đồn về sự xáo trộn. Thời đại bất ổn này, không có nhiều trẻ sơ sinh ra đời, duy trì được mức độ B trở lên trong mười năm đã là tốt lắm rồi."
"Số người chết ở tiền tuyến quá nhiều, thành thật mà nói, các chuyên ngành khác ở các trường khác đã mất đi giá trị tương đối trong thời đại này, ai biết khi nào mới kết thúc."
Các giáo viên đang nói chuyện, có một số là đội trưởng, một số là trưởng nhóm, và cũng có một số là nhân viên văn phòng trong quân đội.
Không ai biết khi nào cuộc xáo trộn dị thú do không gian xáo trộn này sẽ kết thúc nữa.
Xích Mạc không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, chỉ lặng lẽ quét mắt qua đám sinh viên của mình, cuối cùng dừng lại một chút trên đôi mắt màu hổ phách.
Đôi mắt đó thực sự rất đẹp.
Nhưng ngoài việc đẹp, còn có điều khác. Sếp chỉ huy của họ cũng có đôi mắt màu vàng rất đậm. Khi quét qua, y cảm thấy hơi bối rối, màu sắc có chút giống, nhưng không hoàn toàn giống nhau.
Hơn nữa, biểu cảm thì khác hoàn toàn.
"Trưởng quân đoàn Xích Mạc—"
Xích Mạc giơ tay.
"Trong trường, cứ gọi tôi là thầy Xích đi."
"Thầy Xích, anh cũng nhận thấy trong lớp của mình có một người có màu mắt đặc biệt chứ?"
Xích Mạc nhìn qua.
"Chiều nay tôi đã xử lý một vụ liên quan đến cậu ta, khi tôi nhìn vào hồ sơ, tôi cảm thấy bối rối. Tôi cũng không biết đôi mắt này đến từ đâu nữa."