Chương 20

Cậu nói sự thật, nhưng không nhắc đến việc Trương Phi Hi tới gặp cậu gây rối với cậu.

Quý Thần:...

“Bị cướp?”

Hắn hơi đơ ra một chút, nụ cười vốn luôn nở trên môi chợt dừng lại, không ngờ một học viên của học viện quân sự lại bị cướp.

Nhưng so với chuyện này, Quý Thần quan tâm đến một điều khác hơn.

"Cậu đánh trả lại rồi chứ?"

Hắn nhìn chằm chằm vào vai của Thẩm An, vết bầm tím do gậy gây ra càng nặng hơn, xanh tím đỏ hòa thành một mảng, trông rất đáng sợ.

Vai này có phải lúc hắn vào ký túc xá đỡ Thẩm An không?

Cuối cùng cũng tìm được đáp án về phản ứng dữ dội của Thẩm An lúc đó rồi.

Nhưng đối phương có thể giữ nét mặt bình tĩnh khi đối mặt với Trương Phi Hi, còn suýt nữa làm cho người ta suýt chết đuối.

Với loại côn đồ đánh cướp như thế, lẽ ra phải khiến chúng bị liệt nửa người chứ?

Quý Thần có chút mong đợi.

“Không.”

Thẩm An rầu rĩ trả lời.

"Người đông quá, tôi đánh không lại nên bỏ chạy."

Rồi người bị thương nặng như thế lại ngẩng đầu lên, mắt sáng rực, nhìn như đang khoe thành tích.

"Nhưng tiền vẫn chưa bị họ cướp."

Quá thành thật rồi.

Quý Thần:...

Chỉ nghe cách mô tả thôi đã khiến hắn cảm thấy hơi tức giận.

Ở bên cạnh người này, tại sao lại dễ bị kích động như vậy?

Lửa giận như sắp vọt lên đầu.

Thật là một tên nhóc yếu đuối.

“Ra ngoài bôi thuốc đi.”

Cuối cùng, Quý Thần nhìn vào đôi mắt này, như muốn thỏa hiệp nói, rồi lấy ra một tuýp thuốc mỡ mới từ túi áo.

Đây là loại thuốc mỡ rẻ nhất từ phòng y tế trong trường.

Nó cũng khá hiệu quả, vì học viên quân sự không phải ai cũng giàu có, da họ cũng không quá mềm, nên loại thuốc mỡ này vẫn khá phổ biến. Với học viên quân sự, nếu loại thuốc mỡ này không đủ, thì có lẽ cần phải yêu cầu liệu pháp y tế chuyên sâu hơn.

Nhưng vào lúc này, Quý Thần cầm tuýp thuốc mỡ, nhìn vào làn da trắng như tuyết của Thẩm An, cảm thấy chút khó chịu, như thể loại thuốc mỡ này quá rẻ để xoa lên làn da của cậu vậy.

Nhưng Quý Thần không để lộ điều gì, vẫn giữ nụ cười bất cần, khoanh tay, chờ Thẩm An ngoan ngoãn ra ngoài.

"Điều kiện ở đây không nhiều, chỉ có thể mua loại rẻ nhất. Cậu không bị dị ứng với nó chứ?"

Đừng bất cẩn để bị dị ứng là được.

Giọng của Quý Thần hơi trầm, khiến Thẩm An tự nhiên lùi lại một chút, nhìn tuýp thuốc mỡ.

"Tôi không dị ứng, cảm ơn. Tôi nghĩ da tôi cũng khá là khỏe."

Quay Thần tỏ ra nghi ngờ về điều này, nhưng tạm thời bỏ qua sự từ chối lần thứ tư của Thẩm An.

Nhưng chưa kịp nói, Thẩm An đã nhận ra điều gì đó.

"Tại sao cậu phải nhấn mạnh là nó rẻ?"

"À, vì tôi cũng không có tiền ấy mà.”

Hai thiếu niên nghèo đứng đối mặt nhau, mắt đối mắt.

Chủ yếu là thái độ phô trương của Quý Thần, còn tưởng rằng tinh cầu chủ của liên minh đều là người nhà của hắn chứ.

Thẩm An đối cảm thấy sự hiện diện của hắn trở nên chân thật hơn một chút.

Hóa ra người này cũng nghèo giống như cậu.

Mà Quý Thần nhìn Thẩm An cười ha hả, rõ ràng không quá thân thiện, mở tuýp thuốc mỡ ra.

“Nắm lên giường đi.”

Thẩm An bước vài bước về phía giường, rồi đột nhiên nhớ đến ba đứa nhóc của mình.

“Không, không lên giường đâu.”

Bên kia, Mục Vân Bình và Kỳ Vũ đã đi tới cửa ký túc xá, lúc này mới vừa mở cửa ký túc xá, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy hai tiếng đối thoại rõ ràng.

"Lên giường đi."

"Không, không lên giường."

Kỳ Vũ:???

Ban ngày ban mặt mà mấy tên đó đang chơi cái gì vậy trời?

*

Buổi trưa qua đi.

Khu chợ đêm náo nhiệt thường bắt đầu sôi động vào buổi tối, nhưng lúc này cũng không ít người qua lại.

Quản lý Tống của phòng đấu giá đang cúi đầu khom lưng đang cúi chào, vừa tiễn đi một nghệ nhân khắc năng lượng sơ cấp.

Tấm năng lượng của nghệ nhân này đã đạt tỷ lệ chuyển đổi năng lượng hơn 60%, chỉ cần trên 60%, tấm năng lượng này đủ điều kiện để bán ra thị trường, trở thành mặt hàng quý hiếm, đủ điều kiện để bán đấu giá vào ban đêm.

Mặc dù không đủ tiêu chuẩn cho các phiên đấu giá lớn, nhưng cũng được mong chờ trong các phiên đấu giá nhỏ hơn.