Chương 2

Cậu giơ một tay lên, tay kia từ từ lấy tiền ra khỏi túi, giọng run rẩy, tỏ ra biết điều.

“Tất cả đây, đừng động thủ, có chuyện gì từ từ nói, tôi vừa tới tinh cầu chủ, nên mới không rõ quy tắc luật lệ ở nơi này.”

“Vậy mới được chứ.”

Thấy Thẩm An dễ bắt nạt, đám lưu manh này nhìn nhau một cái rồi tiến tới lấy số tiền trong tay cậu.

“Chút tinh tệ này mà mày nghĩ sẽ đuổi được chúng tao đi à? Trên người còn có thứ gì đáng giá không? Mau giao hết ra đây! Với lại cái áo choàng này mặc làm gì nữa, cởi ra luôn cho tao!”

Ngay khi đầu ngón tay đối phương đυ.ng tới xấp tiền trong tay Thẩm An, Thẩm An lập tức vung tay lên, biến nó thành một lưỡi dao, tấn công vào cổ đối phương, đồng thời xoay người, lao vào khoảng trống giữa những người đang bao vây.

Tên lưu manh bị đánh ngã ngay lập tức, không kịp kêu lên. Những người khác hoảng loạn vung gậy, đánh mạnh vào vai của Thẩm An. Thẩm An đau đớn khẽ rên, nhưng không chùn bước, lách người thoát qua khe hở, mũ trùm đầu tuột xuống, để lộ mái tóc đen rối bời, một đôi mắt vàng sáng rực dưới đêm tối.

Người phía sau chửi thề, vừa muốn tiếp tục đuổi theo, không biết từ nơi nào có một tiếng hét lớn: "Thủ vệ quân tới!"

Thẩm An quay đầu lại, thấy một đội lính trong đồng phục xanh đậm đang tiến đến. Những kẻ kia lập tức bỏ chạy tán loạn. Thẩm An nhét tiền lại vào túi, chạy thẳng về nhà trọ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn tinh cầu chủ của liên minh vẫn có người quản, nếu không cậu đã không thoát nổi rồi.

Liên minh Long tộc được thành lập bởi Long tộc và một số chủng tộc trường sinh khác, xuất phát từ cuộc biến loạn của dị thú, tính từ lúc thành lập đến nay cũng chỉ mới được hơn hai mươi năm, dù các chủng tộc trường sinh không nhiều, nhưng lãnh thổ của họ lại chủ yếu là nơi trú ngụ của loài người, vì vậy cấu trúc chính trị và xã hội của liên minh rất khác so với Đế quốc do con người thống trị.

Do phần lớn các chủng tộc trường sinh đều có tinh thần mạnh mẽ và thể chất vượt trội, với khả năng chiến đấu cá nhân thiên bẩm, họ có thể bảo vệ các chủng tộc trong lãnh thổ của mình. Tuy nhiên, mỗi quân đoàn lại kiểm soát một vùng lãnh thổ riêng, không có tiêu chuẩn thống nhất, dẫn đến việc quân đội giỏi trong chiến đấu nhưng không mạnh về quản lý.

Tinh cầu chủ Hoàng Kim Thánh Vực được liên minh Long tộc công nhận là lãnh địa của quân đoàn số 1 liên minh gia tộc Hoàng Kim Long, cũng là trường quân đội số 1 liên minh.

Vai của Thẩm An đau kinh khủng, nhưng cậu chịu đau giỏi, chỉ có mấy đầu ngón tay là hơi run, cụp mắt đưa tay tháo dây áo choàng, lấy từ túi ra một hộp đồ ăn.

Không xa đó, một cái giỏ đan bằng tre được bọc vải, từ đó một con chim nhỏ trắng nhú đầu ra, đôi mắt hạt đậu đen láy nhìn Thẩm An, rụt rè kêu “chϊếp chϊếp” vài tiếng.

“Tiểu Phong?”

Thẩm An vươn tay về phía nó, khẽ gọi.

“Đến ăn nào.”

Chú chim nhỏ đó ngoan ngoãn chui ra khỏi cái giỏ nhỏ, vẫy vẫy đôi cánh tí hon của mình. Đó là một con chim trắng chỉ to bằng bàn tay, vừa mới nở không lâu, đi còn chập chững, nhưng cực kỳ ngoan ngoãn. Thẩm An bảo nó không được kêu, không được tự ra khỏi giỏ, thế là nó nằm yên trong giỏ suốt cả đêm, không hề lộn xộn.

Thẩm An mang về một hộp thịt, từ từ đút cho chú chim nhỏ ăn.

Con chim trắng được Thẩm An đặt tên là Thẩm Tiểu Phong ban đầu ăn khá chậm rãi, nhưng đến giữa chừng thì không thể kiềm chế, dang rộng đôi cánh nhỏ, kêu "chiêm chϊếp" đòi thêm thức ăn.

“Không được kêu.”

Thẩm An bị tiếng kêu này làm cho giật mình, theo bản năng đưa tay, cầm lấy hai cái cánh nhỏ của nó, rồi nhìn ra ngoài, đặt ngón tay lên môi.

"Mày muốn bị bắt à?"

Thẩm Tiểu Phong kêu "chíp" một tiếng rồi nghẹn lại, đáng thương ngậm thịt, ngoan ngoãn im lặng nuốt xuống.

Thẩm An mới nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Ngoan lắm.”

Cho Thẩm Tiểu Phong ăn no, Thẩm An đặt Thẩm Tiểu Phong đang lim dim vào lại trong rổ.

Trong rổ vẫn còn hai quả trứng to bằng lòng bàn tay vẫn chưa thấy động tĩnh nằm cạnh Thẩm Tiểu Phong, việc thu thập ba quả trứng dị thú này là hành động táo bạo nhất mà Thẩm An đã làm trong suốt những năm qua.