Ký túc xá mới có phòng tắm riêng, ngay phía tây, cũng chính là vị trí chính giữa giường của Kỳ Vũ và Mục Vân Bình, trên tường có một tấm gương nửa người lớn.
Lúc này Thẩm An mới nhìn kỹ vết thương của mình.
Trên vai, vết thương bị đánh bằng gậy đã chuyển sang màu đỏ tím đáng sợ, sưng đỏ cả vùng xung quanh, ở bên kia thì xuất hiện một dấu tay màu xanh đậm.
Trên cơ thể trắng trẻo và đẹp đẽ của thanh niên, những vết thương này trông rất nổi bật.
Thẩm An quá trắng, lại còn rất nhạy cảm.
Vết thương rất dễ để lại dấu vết trên cơ thể Thẩm An.
Học viện quân sự Liên Minh hình như có phòng y tế thì phải? Có lẽ cậu nên đi mua chút thuốc.
Cùng lúc đó, cánh cửa bên ngoài mở ra, Thẩm An dừng lại, nhanh chóng nghĩ xem liệu ba đứa nhóc có bị phát hiện không. Sau khi chắc chắn rằng chúng không bị lộ, cậu thở phào một hơi. Để đảm bảo quyền riêng tư của mỗi người, khu vực ký túc xá không cho phép dò tìm tinh thần lực. Chỉ cần Thẩm Tiểu Phong và hai quả trứng dị thú không ra ngoài, thì sẽ không bị phát hiện. Chỉ cần chịu đựng thêm sáu tháng, hoặc tối đa một năm, cậu có thể thuê một căn nhà gần trường, để có không gian cho ba “đứa con rơi” này.
Người bước vào là Quý Thần, hắn bước vào một cách tùy ý, nhưng khi ngẩng đầu lên, động tác hơi ngừng lại.
Thanh niên có dáng người mảnh khảnh, không mặc áo, vòng eo nhỏ như thể có thể ôm bằng một bàn tay, làn da trắng ngần như phát sáng, trong một trường quân sự đầy những người rám nắng, trông cậu là khác biệt nhất. Quý Thần cũng trắng, nhưng không thể so với Thẩm An được.
Nhưng làn da trắng như phát sáng lại có hai vết thương đáng sợ, một vết màu đỏ tím và một vết màu xanh đậm.
Quý Thần không ngờ rằng Thẩm An bị nắm lại mạnh như vậy, chưa kể vết thương nghiêm trọng này có thể đã tồn tại ít nhất một ngày rồi.
Thẩm An từng thấy sự hung hăng của Quý Thần đối với anh sinh viên năm hai, nên thực sự hơi sợ hắn.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, định rời khỏi phòng tắm.
Nhưng khi cậu vừa bước qua, cổ tay bị nắm lấy.
"Sao vai của cậu lại như vậy?"
Nụ cười và sự ngông cuồng của Quý Thần đã dịu bớt, hắn nghiêng người tới gần, đôi mắt đen nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Thẩm An, như muốn nhìn thấu cảm xúc ẩn trong đôi mắt ấy.
Nhưng cái người tên Thẩm An này đúng là lạ thật.
Quý Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy.
Màu mắt quá trong, không thể biết cậu đang nghĩ gì... hoặc có lẽ cậu thật sự không nghĩ gì cả.
Thẩm An thực sự không nghĩ gì, mà cậu có chút bối rối.
Trên người Quý Thần có một mùi rất đặc biệt, như mùi gỗ, có cảm giác hơi lạnh pha chút mồ hôi, nhưng không khó chịu, giống như ánh nắng ấm áp dưới tán thông lạnh lẽo vậy.
Đôi mắt của Quý Thần cũng quá đen và sâu thẳm, mang một chút tò mò.
Thực sự, Thẩm An không ngờ là Quý Thần sẽ giữ tay cậu lại.
Người này rất kiêu ngạo.
Thẩm An đã nhận ra sự kiêu ngạo của đối phương ngay từ lần gặp đầu tiên trên sân huấn luyện.
Một loại kiêu hãnh không quan tâm đến bất kỳ ai hoặc bất kỳ điều gì, ngang tàng và không bị ràng buộc.
Ở gần một người như vậy chắc chắn là rắc rối lớn, người kiêu ngạo như thế cũng sẽ không tiếp tục tiếp cận sau khi bị từ chối vài lần.
Thẩm An đã gặp nhiều thiếu niên ngang ngược như vậy, bao gồm cả hai bạn cùng phòng khác, Quý Thần có thể coi là một trong những người xuất sắc nhất. Đó là những gì cậu nghĩ lúc đó.
Và giờ thì cậu vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng cậu đã từ chối hắn ba lần rồi mà nhỉ?
Thẩm An chỉ muốn tốt nghiệp và trở thành một nhân viên hậu cần, danh tiếng bên ngoài không quan trọng, thậm chí nếu có tin đồn nào, cậu cũng có thể ẩn mình, không ai chú ý đến một học sinh quân trường không có tham vọng và chí cầu tiến như cậu hết.
Nhưng người đầu tiên tiếp cận cậu lại là người mà cậu đã từ chối nhiều nhất.
"Sao vai cậu bị thế này?"
Quý Thần chuyển ánh mắt từ đôi mắt của Thẩm An đến vai cậu.
Sau đó chợt nghe Thẩm An ngoan ngoãn khéo léo: "Hôm qua bị cướp.”