Sau đó, bàn tay trắng trẻo của cậu cầm lấy áo hoodie, nhẹ nhàng vắt nước.
Cậu thầm nghĩ là vẫn còn may.
Thật may vì cậu đã cố gắng mua được cái nút không gian, nếu không, những đồng xu đẹp đẽ đó phải mang theo bên mình, bị ướt thì thật đáng tiếc.
Thẩm An nhanh chóng chỉnh trang lại, tiếp tục bước về phía ký túc xá.
Khi không ai còn nhìn thấy, bên kia sông, Quý Thần từ sau một cái cây bước ra.
Hắn di chuyển nhẹ nhàng, như một con chim linh hoạt, dễ dàng vượt qua con sông nhỏ, tiến về phía Trương Phi Hi, dùng chân đá nhẹ vào người Trương Phi Hi, để chắc chắn rằng người đó còn sống, rồi cũng không quan tâm nữa.
Khóe môi hắn vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.
Đây không phải là rất cá tính sao?
Để cho một cái cách đấu thể lực đều so với mình mạnh hơn người mất đi năng lực hành động, đây đích thật là biện pháp tốt, Thẩm An không chỉ không làm một cách cẩu thả, cậu thậm chí còn rất bình tĩnh, biết rằng nếu tiếp tục nhấn người ta xuống, thì sẽ thật sự gϊếŧ chết họ, điều đó sẽ gây rắc rối cho cậu.
Nhưng bây giờ...
Thách thức một học sinh năm dưới mà bị nhấn xuống sông đến mức này, thậm chí nếu gọi ai đó đến trả đũa thì cũng thấy xấu hổ.
Thậm chí còn bị dọa đến mức không sử dụng được tinh thần lực nữa thì phải?
Thực ra, Quý Thần cảm nhận được trong một khoảnh khắc, không khí xung quanh dao động, cảm giác trì độn về tinh thần lực, nhưng điều đó quá nhẹ nhàng, khó để có thể để ý đến.
Mà giờ phút này Quý Thần cười càng tươi, nhìn Trương Phi Hi với sự ác ý rõ ràng, nhẹ nhàng nói: "Đáng đời”.
Trong khi đó, thủ trưởng đang đi về phía khu vực huấn luyện, đôi mắt vàng sáng lóe lên một chút, như có một cơn chấn động dữ dội, giống như một loại linh cảm nào đó...
Hoặc có thể nói là công tắc nào đó trong gen Long tộc, lần đầu tiên chỉ đúng một hướng cho Tô Hợp.
Cần phải đến đó càng nhanh càng tốt.
Tô Hợp thậm chí không hề có một chút do dự nào.
Mặc Huyền và Thương Giang cách Tô Hợp không xa đang nói chuyện, lại ngẩng đầu lên, hai người đều bối rối.
“Hả? Thủ trưởng đâu rồi???
"Hả? Không phải cậu ấy vừa ở đây sao?"
Thủ trưởng của bọn họ đâu mất tiêu rồi??
"Chúng ta lạc mất cậu ta à?!"
“... Mặc Huyền à, cậu bình tĩnh đi, cậu không nghĩ khả năng thủ trưởng bỏ rơi chúng ta cao hơn là chúng ta để lạc mất cậu ta sao?"
Mặc Huyền:...
Nói cũng đúng ha.
Tô Hợp đã theo hướng dẫn đến cạnh con sông nhỏ của Học viện Quân sự Liên minh.
Lúc này nơi này rất yên tĩnh, không có ai khác ở đây.
Tô Hạc di chuyển với tốc độ cực nhanh, hành động gọn gàng, gần như không ai nhận thấy khi anh đi qua. Nhưng ngay cả hơi thở của anh cũng không tăng tốc, đôi mắt vàng lướt qua xung quanh, ánh sáng lấp lánh chiếu qua từng tán cây chiếu xuống mái tóc vàng óng.
Tinh thần lực tỏa ra xung quanh, tìm kiếm bất kỳ điều gì có thể gây ra cảm giác kỳ lạ này.
Nhưng thật lạ, ngay khi tinh thần lực được phát ra, dường như có ai đó vô tình đυ.ng vào, mềm mại và đầy oán giận, nhưng sau đó biến mất nhanh chóng như một ảo giác.
Mặc kệ Tô Hợp tiếp tục tìm kiếm thế nào, cũng không tìm được cảm giác tương tự.
Chắc là đứa nhỏ được nuông chiều nào đến học ở học viện quân sự, bị chút ủy khuất, cáu kỉnh sao?
Tô Hợp suy đoán, hoàn toàn không quan tâm Trương Phi Hi đang nằm ấp bên kia mé sông.
Vì quân phục của người đó là từ Học viện Quân sự thứ hai, rõ ràng người đó vẫn còn sống và thở.
Có lẽ là người đó đang tham gia một hoạt động đặc biệt chăng?
Nói chung là trong học viện quân sự này có rất nhiều người không được thường.
Tô Hợp suy nghĩ, tự mỉm cười trước sự nhạy cảm trong một khoảnh khắc của mình.
Đều là ảo giác cả thôi.
Anh còn lãng phí thời gian huấn luyện chỉ để chạy đến đây.
Trong mắt Tô Hợp chỉ còn lại một sự lạnh lùng, ngay khi cảm giác đó biến mất, anh không chút do dự mà quay lưng rời đi.
*
Trong ký túc xá, Thẩm An đã thay một bộ quần áo mới, cậu nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của Thẩm Tiểu Phong đang chôn đầu dưới cánh ngủ say, rồi ném chiếc áo hoodie vào sọt đồ bẩn.