Quả nhiên, người phụ nữ ngoài cửa cũng là một ma quái. Dựa theo giọng nói có thể đoán ra được bên ngoài không chỉ có một người.
Lâu Diên có cảm giác như mình đã rơi vào động bàn tơ vậy.
Anh nâng tay day day mi tâm.
Người phụ nữ ngoài cửa khiến anh cảm thấy chẳng khác gì bốn tên khiêng quan tài mới nãy, nếu từ chối chúng Lâu Diên có thể sẽ chết không biết chừng.
Rõ ràng nữ quỷ ở bên ngoài có thể dễ dàng mở cửa, nhưng hình như nó phải đợi sự cho phép của Lâu Diên mới dám bước vào… Nếu đã như vậy thì tại sao lại phải nhìn trộm cửa để người bên trong thấy sợ hãi đề phòng như thế chứ? Với phản ứng bình thường mà nói tất nhiên còn lâu mới mở cửa cho cô ta.
Việc từ chối cho ma quái vào phòng có lẽ mới là mục đích chân chính của chúng.
Cho nên Lâu Diên đáp lại: “Vào đi.”
Người phụ nữ ngoài cửa im lặng một lúc, sau đó lên tiếng đầy bất mãn: “Tân nương tử, sao lại không mở cửa cho chúng ta thế?”
Lâu Diên cười lạnh một cái, thái độ còn cứng rắn hơn cả kẻ đang ở ngoài: “Làm sao? Cửa không khóa, còn không biết tự mình đẩy vào à?”
Không ngờ rằng Lâu Diên sẽ nói như vậy, lúc này người bên ngoài mới miễn cưỡng đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
Thì ra là hai cô gái xinh đẹp, không những xinh đẹp mà còn rất quyến rũ. Các nàng chỉ mặc chiếc yếm màu đỏ để lộ ra một vùng cánh tay, cần cổ và tấm lưng trắng nõn; còn thân dưới thì mặc quần thô rộng màu đen, tóc đen thắt bím buông xuống hai bên vai. Nụ cười trên gương mặt y như copy và paste vậy, trong đôi mắt lại chẳng chứa đựng ý cười nào, như kiểu cái miệng đang cười kia lấy của người khác gắn lên mặt ấy, trông thật lạc quẻ.
Tuy dáng người khác biệt nhưng thần sắc và phong cách trang điểm của các nàng lại y hệt, nhìn thì thấy có tám phần giống nhau.
Nếu chỉ nhìn vào vẻ bên ngoài thì cũng chẳng có gì đáng sợ, thế nhưng Lâu Diên biết càng xinh đẹp quyến rũ thì càng phải đề cao cảnh giác.
Lâu Diên hạ tầm mắt không nhìn thẳng vào hai người mà chỉ dùng nơi góc mắt theo dõi chuyển động của họ, chú ý đến từng biểu cảm và sự thay đổi trên cơ thể chúng.
Hai cô gái yểu điệu lả lướt đến bên cạnh Lâu Diên, mang theo mùi phấn trang điểm thoang thoảng, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn so với lúc ngoài cửa: “Tân nương tử, chúng ta hầu hạ người rửa mặt nhé, sắp đến giờ lành rồi.”
Lâu Diên không chớp mắt, tuân thủ nguyên tắc ‘Im lặng là vàng’, khẽ gật đầu.
Hai cô gái phân ra đứng sang hai bên, người bên trái cười khúc khích một cái, bàn tay gầy gò yếu đuối đặt lên vai Lâu Diên: “Ta là Tiểu Hoa, còn kia Tiểu Linh, sao tân nương tử không nhìn chúng ta vậy?”
Lâu Diên quay đầu nhìn sang thì thấy một bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài, móng tay tròn trịa, nhưng làn da lại là màu trắng xanh nhợt nhạt lạnh thấu.
Lại đến thêm đám nữa.
Nguy hiểm hết lần này đến lần khác lại xuất hiện.
Chẳng đợi lên tiếng, Tiểu Hoa mỉm cười đã ngồi thẳng vào lòng Lâu Diên, hai tay vòng tay qua cổ, nhẹ nhàng như không có trọng lượng, mị nhãn như tơ, thổ khí như lan: “Tân nương tử hãy nói đi. Chúng ta có đẹp không?”
Cũng may là con quỷ này không nặng lắm, bằng không sẽ khiến vết thương của Lâu Diên trở nên trầm trọng hơn mất. Lâu Diên duy trì tư thế ngồi bất động, cố gắng giảm bớt đi trọng lượng ở bên chân bị thương. Đối mặt với câu hỏi của cô ả, Lâu Diên lựa chọn nói sang chuyện khác, chẳng để vào mắt hành động kia: “Không phải nói hầu hạ rửa mặt à?”
Tiểu Hoa cười hì hì, ý vị thâm trường vuốt ve cổ áo Lâu Diên: “Đã đến lúc rồi, tân nương tử cũng nên cởϊ qυầи áo ra để thay mới nữa.”
Lại thêm một đôi bàn tay cũng xinh đẹp không kém, trắng bóc như bột mì, nhưng cũng xanh xao nhợt nhạt chẳng thua gì, từ phía sau chạm tới bả vai rồi lại ái muội trượt xuống trước ngực Lâu Diên, Tiểu Linh cũng cười dịu dàng nói: “Đúng vậy tân nương tử, người không thích chúng ta sao?”
Lại là câu hỏi đấy, hình như hai con quái này rất thích hỏi cùng một chủ đề… Lâu Diên linh quang lóe lên, bắt lấy chi tiết này.
Từ khi bước vào phòng là đã hỏi liên tục rồi, liệu có phải là cách thức chúng gϊếŧ người không?
Vì cẩn thận nên Lâu Diên chưa hề trả lời câu hỏi nào hết. Anh nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc trò chuyện vừa rồi và phát hiện ra bản thân cũng đã hỏi lại chúng hai câu, mà chúng một là im lặng, hai là trả lời rất thành thật.
Thì ra là thế!
Lâu Diên híp mắt, cố ý muốn kiểm tra xem mình có đoán đúng hay không, thế là nhìn vào ả nữ quỷ: “Giờ lành là lúc nào?”
Tiểu Linh khẽ nhíu mày, không vui nói: “Giờ lành là ba giờ đêm nay.”
Lâu Diên khẽ liếc nhìn đồng hồ, thời gian trên đồng hồ đã chỉ hai giờ ba mươi phút sáng.
Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ lành.
Nhưng liệu thời gian ở thế giới bên trong quan tài màu đỏ có khớp với thế giới thực bên ngoài không nhỉ?
Lâu Diên không đợi hai quỷ nữ miệng, hỏi lần nữa: “Bây giờ là mấy giờ?”
Hai khuôn mặt đẹp đẽ đã có chút vặn vẹo, ánh mắt bắt đầu lạnh lùng nhìn Lâu Diên, nụ cười của Tiểu Hoa trở nên kỳ quái: “Tân nương tử, bây giờ là hai rưỡi sáng.”
Thời gian hoàn toàn khớp.
Lâu Diên trầm tư, không hề để ý đến khuôn mặt xấu xí của bọn chúng, tiếp tục hỏi: ” ‘Tân lang’ là ai?”
Khi nghe xong câu này, gương mặt nữ quỷ hoàn toàn trở nên âm trầm. Đôi mắt chuyển thành màu xanh, tràn đầy ác ý nhìn vào Lâu Diên, hàm răng sắc nhọn đột nhiên nhô ra khỏi khuôn miệng tươi cười, khiến cho gương mặt xinh đẹp trở nên gớm ghiếc đáng sợ.
Móng tay của họ đột nhiên dài ra và nhọn hơn hệt như vuốt hồ ly, màu móng cũng chuyển từ trong suốt sang màu đỏ tươi. Tiểu Linh đặt tay lên ngực Lâu Diên trong khi Tiểu Hoa nhéo cằm Lâu Diên, nhe răng ra vẻ uy hϊếp, cười lạnh nói: “Tân lang là tân lang chứ còn là ai nữa. Tân nương tử hỏi nhiều như vậy, cũng đã trả lời hết rồi mà sao tân nương tử vẫn còn chưa trả lời bọn ta nữa? Ngươi nói, trong hai chúng ta ai đẹp hơn?”
Tiểu Linh cũng cười tà ác bên tai Lâu Diên, tiếng nuốt nước bọt rất rõ ràng: “Đúng vậy, tân nương tử, đến đến lượt người trả lời rồi đó. Mau nói đi, trong chúng ta ai xinh đẹp hơn?”
Các ả nhìn chằm chằm Lâu Diên, đồng thanh nói: “Mau trả lời đi!!!”
Lâu Diên biết rõ rằng hai kẻ quái dị này đã tức giận rồi, cũng chẳng muốn tiếp tục đeo mặt nạ nữa.
Lâu Diên đoán chừng, nếu trả lời câu hỏi này, có 90% khả năng sẽ bị bọn họ trực tiếp gϊếŧ chết. Còn không trả lời thì cũng sẽ bị chúng nổi giận giày vò đến sống không bằng chết.
Chân Lâu Diên đã bị gãy, cho dù khả năng phục hồi không giống người thường, nhưng cũng không thể vận động bình thường trở lại trong thời gian ngắn được. Anh giờ đã là nửa người vô dụng rồi, nếu lại bị hai ả quái đản này tra tấn lần nữa, Lâu Diên sẽ không thể sống sót cho đến khi ra khỏi quan tài màu đỏ.
Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải dỗ dành hai nữ quỷ này đã…
Ánh mắt Lâu Diên lấp lóe, khí chất đột nhiên thay đổi.
Trên môi bỗng nở một nụ cười câu dẫn, đôi mắt hoa đào khẽ cong cong, lạnh lùng và cao ngạo trong mắt thoáng cái đã biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng như làn nước mùa xuân lay động lòng người. Lâu Diên buông bỏ hoàn toàn đề phòng, tấm lưng chợt thả lỏng, chân dài hơi duỗi ra, cả người ngập tràn cảm giác thư thái. Dáng người cao gầy thể hiện hoàn hảo tỷ lệ tuyệt vời của chủ nhân, không những suy nhược ngược lại phong lưu soái khí, khiến người nhìn thấy phải mặt đỏ tim run.
Lâu Diên tính tình nóng nảy, nhưng anh biết rõ vẻ bề ngoài của mình có uy lực mạnh mẽ đến mức nào, anh chẳng thích lấy lòng người khác, cũng như chưa bao giờ cố ý dùng sắc đẹp để quyến rũ bất cứ ai, nhưng không đồng nghĩa với việc Lâu Diên không biết ở mức độ nào thì chỉ số mị lực sẽ đạt cấp cao nhất, khiến cho không một người nào có thể chối từ.
Anh bình tĩnh chậm rãi nắm lấy tay Tiểu Hoa rồi đặt lên đó một nụ hôn, sau đó nhìn thẳng vào mắt ả, khẽ cười: “Các tỷ tỷ, đừng vì sự thô lỗ của ta mà giận nữa mà?”
Tiểu Hoa ngẩn ngơ, răng nanh trong miệng và sắc xanh trong mắt dần dần tiêu tán.
Lâu Diên lại cầm bàn tay Tiểu Linh đang để trên ngực, nhẹ nhàng nâng tay chạm vào bên mặt, Lâu Diên quay đầu lại, hơi ngẩng đầu nhìn Tiểu Linh đứng ở phía sau, đôi mắt đưa tình cùng nụ cười mê người: “Đừng làm khó ta, có được không?”
Tiểu Linh nuốt ực một cái.
“Tân nương tử…” Tiểu Hoa si dại nhìn lại, áp sát cơ thể vào gần Lâu Diên, bàn tay trắng xanh chạm vào khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ của Lâu Diên, cười hì hì: “Tân nương tử, người còn đẹp hơn cả tân lang nữa.”
Điều này có nghĩa là họ đã gặp được “Tân lang”, đồng thời cũng có nghĩa là “Tân lang” đã đến đây nhanh hơn anh.
Lâu Diên không thể không nghĩ đến Phó Tuyết Chu.
Bởi vì Phó Tuyết Chu đã vào quan tài trước.
Nếu thân phận “Tân lang”, “Tân nương” được sắp xếp theo thứ tự thì việc Phó Tuyết Chu tiến vào quan tài đỏ trước cướp lấy vị trí “Tân lang” thì cũng dễ hiểu hơn nhiều.
Lâu Diên đè nén sự bức bối trong lòng, bắt đầu tính toán xem mình có thể nhân cơ hội này hỏi ra một số vấn đề đang thắc mắc hay không.
Ví dụ như “Tân lang, tân nương” là thế nào, quan tài màu đỏ là cái giống gì và làm thế nào để có thể thoát khỏi quan tài đó.
Nhưng hai nữa quỷ này trả lời vấn đề rất là nhập nhằng, mơ hồ. Khi chúng cáu lên, ngay cả câu vô nghĩa như “Tân lang là tân lang chứ còn gì nữa!” cũng có thể được coi là câu trả lời, Lâu Diên không chắc sẽ lại nhận về một đống lời nhảm nhí hay đáp án thắng thắn nữa, hoặc nhỡ đâu chạm phải điều cấm kỵ nào đó rồi lại chọc tức hai con ma quái này cũng nên.
…
Khoan đã!!
Có gì đó không đúng!
Lâu Diên luôn cảm thấy mình đã bỏ qua gì đấy… Điều này khiến anh có chút khó hiểu…
Chính xác thì vấn đề đang nằm ở đâu??
Tay của Tiểu Hoa và Tiểu Linh đã chạm vào cổ và xương quai xanh, thậm chí đã bắt đầu cởϊ áσ khoác của Lâu Diên ra. Tốc độ của chúng rất chậm, không giống như đang muốn hầu hạ Lâu Diên tắm rửa, ngược lại như là đang chậm chạp ve vãn Lâu Diên vậy.
Chậm… Đúng rồi, thời gian!!
Lâu Diên ngay lập tức nhìn đồng hồ.
02:45, chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ lành rồi.
Hai nữ quỷ đều nói không được bỏ lỡ thời gian, nhưng từ lúc xuất hiện đến giờ, mỗi một hành động của chúng đều muốn trì hoãn Lâu Diên. Chúng muốn anh không kịp đến giờ đẹp?
Đôi mắt Lâu Diên bất định, làm như không có việc gì ngẩng đầu lên, giữ chặt bàn tay đang bắt đầu lần mò vào trong cổ áo của Tiểu Hoa, nụ cười trên khóe môi như ẩn như hiện: “Nếu như bỏ lỡ giờ lành thì sẽ thế nào vậy?”
Tiểu Hoa nói: “Đương nhiên sẽ chết rồi.”
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Lâu Diên trong nháy mắt biến mất, anh hất hai bàn tay quỷ ra, đứng dậy nói: “Tôi muốn tắm rửa thay quần áo.”
Tiểu Hoa và Tiểu Linh che miệng cười: “Tân nương tử, đừng vội…”
“Mấy người không sợ làm trễ nải giờ lành à?” Lâu Diên gằn từng chữ: “Nếu mấy người đến đây để hầu hạ thì nghe cho rõ đây, tôi muốn tắm gội thay quần áo.”
Hai quỷ nữ liếc nhau, tâm không cam tình không nguyện địa đứng dậy, lạnh lùng nói: “Lại đây.”
Chúng dẫn Lâu Diên đi đến một cánh cửa cạnh giường gỗ, Lâu Diên khập khiễng bước tới, nhíu mày nhìn vào cánh cửa này.
Kỳ lạ thật, từ khi nào ở đây lại có cửa phụ thế?
Hai nữ quỷ mở cửa, bên trong được bài trí như một phòng tắm. Ánh sáng vàng mờ ảo tràn ngập khắp căn phòng, một thùng gỗ đã chứa đầy nước nóng, còn quần áo và khăn tắm đỏ thẫm đang được đặt trên ghế.
Hai ma quái âm dương quái khí nói với Lâu Diên: “Tân nương tử nhanh chân nhanh tay lên, nếu bỏ qua giờ lành thì ngươi sẽ gặp rắc rối đấy.”
Lâu Diên không nói gì, chỉ phớt lờ bước qua bọn chúng tiến vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Hai nữ quỷ âm u mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa hồi lâu, cuối cùng cũng u ám rời đi.
Trong phòng tắm.
Lâu Diên xem thời gian, còn lại 13 phút.
Khóe miệng của hắn không ngờ địa nhấp thẳng, thay vì vội vã, anh lại kiểm tra toàn bộ phòng tắm trước.
Ở đây xem ra không có ma quỷ gì cả, nơi duy nhất có thể ẩn nấp được chỉ có ở trong cái thùng gỗ kia thôi. Trên ghế cũng chỉ có một bánh xà phòng màu trắng cùng một bộ trường sam màu đỏ đơn giản.
Vẫn còn may không phải trang phục cưới truyền thống nếu không Lâu Diên sẽ không kịp thời gian để mặc nó mất.
Quan sát xong xuôi, không chần chờ thêm nữa, Lâu Diên tiến thẳng vào trong thùng gỗ bắt đầu tắm rửa, cẩn thận dùng xà phòng tẩy sạch một lượt từ trên xuống dưới.
Phù sa và mùi tanh của nước sông bám trên người đã được gột đi.
Trong vòng mười phút, Lâu Diên cả người sạch sẽ bước ra khỏi thùng gỗ. Vết thương ở chân đã làm chậm tốc độ của Lâu Diên khá nhiều, anh làm cái gì cũng đều bất tiện, nhưng chỉ mất hai phút đã đi đến phía chiếc ghế, từ từ mặc quần áo, lại tốn thêm mười mấy giây để nhét cái chân bị thương vào trong giầy, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng tắm trở lại phòng ngủ.
Thời gian vẫn còn khá dư để anh có thể kéo thẳng những vết nhăn nhỏ trên tay áo, xong Lâu Diên liếc qua đồng hồ, rất tốt, vẫn còn nửa phút nữa.
Lâu Diên mặt mày khẽ buông lỏng, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người đang quay lưng về phía mình, cũng mặc một bộ áo đỏ đang ngồi trên chiếc giường gỗ vuông vắn có rèm che màu vàng trắng.
Nam nhân dáng ngồi đĩnh bạt, mái tóc bạc dài tới thắt lưng vẫn còn chút ẩm ướt đang buông xõa sau vai, trong tay hắn còn đang đùa nghịch chiếc khăn trùm đầu của cô dâu. Nghe thấy tiếng động phía sau, thanh niên tóc bạc quay đầu lại nhìn Lâu Diên, nở một nụ cười như có như không.
“Đã đến rồi à?”
Phó Tuyết Chu khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng gọi: “Lâu Diên!”