Thời gian đảo ngược càng lâu, nhiệt độ thiêu đốt trong cơ thể Lâu Diên càng tăng cao.
Lần này, Lâu Diên quay lại năm phút trước.
Cảnh tượng trước mắt thay đổi nhanh chóng, chớp mắt một cái, anh đã ngồi trước đống lửa vừa mới được nhóm lên, sưởi ấm đôi bàn tay lạnh buốt.
Nhiệt độ cao trên người anh lập tức khiến quần áo ướt bốc lên hơi trắng, Lâu Diên sắc mặt đỏ bừng dị thường, mồ hôi thay thế cho sự lạnh lẽo. Anh hít sâu vài hơi khí lạnh để làm dịu cơn nóng khó chịu trong cơ thể.
Nhiệt độ cao như vậy đối với anh hiện giờ thật ra là một chuyện tốt, ít nhất thân thể đang run rẩy vì lạnh của Lâu Diên ấm lên nhanh chóng, nhiệt dư còn lại cũng khiến quần áo nóng lên.
Nhân lúc đám ma quái rước quan tài đỏ còn chưa tìm đến, Lâu Diên dùng chân dập tắt lửa, nhanh chóng rời khỏi đó, ngẫu nhiên chọn một hướng chạy đi.
Anh cúi đầu nhìn thời gian, vừa ngẩng đầu lên, bốn gã ma quái trang điểm kỳ dị giả làm người khiêng quan tài đã xuất hiện trước mặt anh.
Chúng mở miệng cười toe toét, đôi mắt tối tăm không thấy đồng tử, mang ý đồ xấu xa nhìn chằm chằm Lâu Diên.
Lâu Diên dừng bước, sắc mặt ngưng trọng.
Quả nhiên đến rồi.
Thời điểm lũ ma quái này xuất hiện lần này khác với lần trước. Nhưng hai lần đột nhiên xuất hiện đều có một điểm chung — dường như chỉ cần Lâu Diên di chuyển, chúng nó sẽ lập tức xuất hiện trước mặt anh.
Advertisement
Thừa dịp cái này bốn ma quái còn chưa lên tiếng, Lâu Diên quyết định dứt khoát nhảy xuống sông, ngâm cả người trongnước, chỉ để lộ ra hai mắt.
Anh không chạy đến vùng nước sâu cách bờ sông quá xa, vì Lâu Diên cũng lo lắng lỡ đâu dưới sông cũng sẽ có nguy hiểm mà anh không hề hay biết.
Khoảng cách bây giờ vừa phải, chỉ cần khuỵu gối xuống là có thể ngâm mình hoàn toàn trong nước. Lâu Diên nín thở quan sát đám ma quái với hy vọng thời gian suy đoán của mình trước khi quay ngược thời gian là chính xác, lũ này sẽ kiêng kị không dám xuống nước.
Nhìn thấy hắn xuống nước, bốn tên giống nhau như đúc liếc nhìn nhau, nụ cười kéo dài đến tai vẫn không thay đổi. Chúng nó khiêng kiệu đi tới mép sông, bước chân vừa vặn dừng lại ở trước vạch nước, ngữ điệu âm trầm đầy nham hiểm: “Mời tân nương tử lên kiệu.”
Chúng nó không có ý định xuống nước, nhưng cũng không có ý định buông tha Lâu Diên, cứ như vậy đứng nhìn dường như đang chờ Lâu Diên sẽ làm gì.
Từ chối à? Không, kết quả giống như lần trước, Lâu Diên sẽ bị chúng nó gϊếŧ chết.
Hiện tại, dường như trốn xuống sông là giải pháp thứ ba bên cạnh “chấp nhận” và “từ chối”, trực giác Lâu Diên cho rằng tốt nhất là không nên nói hay làm bất cứ điều gì để xem lũ ma quái có tự rời đi hay không.
Anh cẩn thận ẩn mình trong nước, đồng thời chú ý xem dòng sông phía sau có dị động gì không, dùng hành động để diễn tả “Im lặng là vàng”.
Lâu Diên và ma quái cứ thế rơi vào bế tắc.
Bốn nụ cười ma quái nhanh chóng nhạt đi, ánh mắt chúng trở nên hung ác nhìn vào Lâu Diên, giọng điệu cũng trở nên đáng sợ: “Mời tân nương tử lên kiệu.”
Lâu Diên có thể cảm giác được, đám ma quái này bắt đầu nổi giận rồi.
Anh đã chắc chắn rằng nước sông có tác dụng ngăn cản nhất định đối với chúng. Nhưng Lâu Diên không chắc nếu chúng hoàn toàn tức giận, liệu có cách nào khác để gϊếŧ anh không.
Hiện giờ chỉ còn lại 10 điểm tinh thần, không thể dùng thời gian đảo ngược để cứu mạng nữa. Nhưng với bản tính không chịu khuất phục của Lâu Diên, nếu vẫn còn khả năng kiểm soát được tình huống, anh sẽ không chịu cúi đầu khuất phục. Còn muốn xem ma quái sẽ tức giận đến mức nào, nên Lâu Diên tiếp tục im lặng, coi như không nghe thấy gì.
Thời gian trôi qua, nụ cười đến tận mang tai biến thành một đường thẳng ám trầm, ánh mắt chúng nhìn vô cùng oán hận, như thể ngay lập tức sẽ nuốt chửng Lâu Diên luôn. Theo nét mặt, màu sắc của quan tài từ đỏ tươi dần chuyển sang đậm màu hơn, thậm chí từng giọt máu đỏ từ trên quan tài rơi xuống mặt đất, sau đó chậm rãi chảy ra phía sông.
Trông thấy quan tài có sự thay đổi, mí mắt Lâu Diên giật giật.
Như đưa ra tối hậu thư, bốn tên ma quái đản vẫn gắt gao nhìn vào Lâu Diê, lặp lại lần thứ ba: “Mời tân nương tử lên kiệu!”
Trong khi nói, những chiếc lưỡi đỏ lòm của chúng đã thè ra khỏi miệng, nước bọt nhầy nhụa dính đầy trên cổ.
Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho Lâu Diên biết, kiên nhẫn của bọn này này đã đến giới hạn rồi.
Lâu Diên có thể cảm giác được nhiệt độ cao do ‘Đảo ngược thời gian’ gây ra dưới cái lạnh của nước sông đã hoàn toàn biến mất, nếu không rời khỏi chỗ này sẽ bị lạnh chết mất.
Đã đến lúc phải lùi một bước rồi…
Lâu Diên mặt không biểu tình từ dưới sông đứng dậy, từng bước một đi về phía đám ma quái, vừa đến gần thì thấy bốn đôi mắt kỳ dị cũng theo đó chuyển động. Lúc Lâu Diên đi đến trước mặt, chúng đã bắt đầu tham lam nuốt nước bọt, cái lưỡi thè ra của chúng nhanh chóng chảy nước miếng.
Lâu Diên nhắm mắt làm ngơ, lông mày sắc bén nhướng cao hiện ra vẻ bất mãn và chán nản: “Lên kiệu thế nào?”
Lời này vừa nói ra, quan tài đỏ lập tức ngừng chảy máu, bốn ma quái cũng khôi phục nụ cười như cũ, chúng nó đặt quan tài trên mặt đất, hai tên mở ra nắp ra, sau đó bốn đôi mắt cùng nhìn về phía Lâu Diên.
Đôi chân dài của Lâu Diên đi đến bên cạnh quan tài, cúi đầu nhìn qua một chút. Trong quan tài chẳng có gì ngoài một lớp chăn bông bằng nhung hai màu đen đỏ, Lâu Diên bình tĩnh nằm vào trong.
Thật trùng hợp, chiếc quan tài rộng vừa đủ để chứa được cơ thể của một người đàn ông trưởng thành.
“Hihi haha.”
Đám ma quái đóng nắp quan tài lại, nụ cười toe toét đỏ lòm của chúng hiện lên trên khe hở cuối cùng trước khi đóng chặt, Lâu Diên lại lần nữa chìm vào tối tăm.
Quan tài bị ma quái nâng lên, Lâu Diên không thể nhìn thấykhung cảnh bên ngoài, năm giác quan của anh trở nên nhạy cảm hơn. Vốn dĩ tưởng rằng ma quái sẽ dùng khả năng thuấn di lập tức đưa anh thẳng đến nơi, nhưng không ngờ quan tài lại đang rung lắc, rõ ràng là chúng đang đi từng bước một.
Vậy cũng tốt, thay vì dịch chuyển tức thời, điều này sẽ giúp Lâu Diên có thêm thời gian để chuẩn bị hơn.
Quan tài này vô cùng chật chội, chật đến mức nếu hơi ngẩng đầu lên cái sẽ đυ.ng phải nắp quan tài ngay. Khó có thể lật người trong quan tài hay thực hiện những chuyển động lớn khác nên anh đành phải cẩn thận dùng chân và tay khám phá quan tài.
Sau khi tìm kiếm một hồi, Lâu Diên không tìm được bất cứ manh mối nào, nhưng cũng không phát hiện ra điểm gì nguy hiểm. Bên trong quan tài cũng yên tĩnh, dường như không có ý định làm hại Lâu Diên.
Lâu Diên suy nghĩ, giờ chắc là an toàn rồi.
Trong khoảng thời gian chờ khi đến nơi, chỉ cần không xảy ra bất ngờ, bốn con ma quái và quan tài hẳn sẽ không lấy mạng anh.
Lâu Diên tạm thời thở phào nhẹ nhõm nhắm mắt dưỡng thần, tranh thủ thời gian khôi phục lại một chút Sức mạnh tinh thần.
Cho dù hoàn cảnh hiện tại không thích hợp để nghỉ ngơi nhưng cũng đâu thể làm gì khác được, với tình trạng bây giờ, nếu gặp phải ma quái nguy hiểm Lâu Diên sẽ sớm mất mạng.
Chiếc quan tài hay nói là chiếc kiệu lắc lư đung đưa khiến người ta phải choáng váng, Lâu Diên trong trạng thấy nửa tỉnh nửa mê nhắm mắt lại. May mắn là hành trình khiêng quan tài khá dài, đến khi quan tài chạm đất, tinh thần Lâu Diên đã dần hồi phục được 23 điểm.
Lâu Diên mở mắt ra, căng thẳng tập trung lắng nghe xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh. Mấy con quái kia không biết tại sao lại chẳng nói một lời, không giục Lâu Diên đi ra, cũng chẳng nói cho Lâu Diên biết đã đến nơi hay chưa.
Vài phút trôi qua, quan tài vẫn lặng lẽ nằm im một chỗ.
Không gian chật hẹp trong quan tài đỏ nha đang cảnh báo Lâu Diên ở đây rất nguy hiểm, hiện tại anh không biết gì về bên ngoài, thậm chí còn không biết sự im lặng này có phải là một cái bẫy không nữa.
Nhưng không khí trong quan tài ngày càng loãng hơn.
Lâu Diên chậm lại hô hấp, cũng không có ý định tiếp tục bế tắc, hắn dự định rời khỏi quan tài..
Khi vươn tay đẩy lên, nắp quan tài mỏng manh ấy vậy lại không thể mở được.
Lâu Diên biến sắc, gia tăng thêm sức, dùng toàn lực đẩy ra nhưng vẫn chẳng di chuyển chút nào.
Nắp quan tài không những không xê dịch mà như chợt phát hiện bên trong có người, trên dưới trái phải bốn mặt quan tài đột nhiên bắt đầu bắt đầu ép vào, muốn nhanh chóng thu nhỏ lại không gian trong đó!
“Phắc!”
Lâu Diên thầm chửi một tiếng, cánh tay và bả vai bị tấm ván quan tài ép chặt đau đớn, xương cốt còn phát ra tiếng răng rắc. Đây là loại sức mạnh này hoàn toàn không thể ngăn cản, Lâu Diên hiểu rõ nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây, anh sẽ chỉ bị quan tài ép đến thịt nát xương tan.
Lâu Diên nhanh chóng điều chỉnh tư thế, mỗi chân giẫm lên mỗ bên quan tài, cố gắng tạo khoảng cách an toàn cho mình, từ dưới chân rút
con dao găm sắc bén nhất nhét vào khe hở rồi bắt đầu cạy nắp quan tài.
Quan tài ngày càng ép chặt, không khí cũng ngày càng mỏng manh. Gương mặt Lâu Diên đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân bị đè nén, hai chân hơi cong lên, thậm chí sống mũi đã chạm vào nắp quan tài.
Rất khó để tác dụng lực trong một không gian hẹp như vậy, chưa kể việc thiếu dưỡng khí đã gây cảm giác chóng mặt cùng khó thở. Cơ thể Lâu Diên bắt đầu đau nhức khắp nơi, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào con dao trong tay đang nỗ lực không ngừng.
“Rắc!” tiếng xương bàn chân bị gãy vang lên.
Lâu Diên ngiến chặt răng, mái tóc đẫm mồ hôi đã dính trên trán, hay cánh tay cũng đã chạm vào vách quan tài, nặng nề ép xuống. Bỗng ‘cách’một tiếng, nắp quan tài cuối cùng cũng đã được mở ra!
Khí lạnh ùa vào trong, Lâu Diên hít một hơi thật sâu, đẩy nắp quan tài ra, chống hai tay ngồi dậy.
Nguyên bản vốn là một chiếc quan tài có kích thước phù hợp giờ đã biến thành nhỏ bé chật hẹp. Nếu không phải Lâu Diên khá gầy, chỉ sợ đã bị quan tài này ép đến chết rồi.
Bàn chân Lâu Diên đang rất đau, trên người cũng có nhiều vết bầm tím, nhưng hiện tại anh không quan tâm đến việc kiểm tra vết thương, duy trì tư thế ngồi trong quan tài, chủ động quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một phòng ngủ trông khá cổ xưa.
Xung quanh giường có treo rèm hai màu vàng trắng, một chiếc giường bằng gỗ cũ kỹ, một bộ bàn trang điểm đầy bụi bặm và tủ quần áo màu đỏ sậm, bày biện theo phong cách truyền thống cổ xưa từ năm mươi, sáu mươi năm về trước.
Trong nhà không có người, bốn tên khiêng quan tài cũng không biết đã đâu. Lâu Diên nhìn xung quanh mọt lượt sau đó cúi xuống sờ sờ xương chân mình.
Xuýt xoa
Hay quá, không phải trật khớp mà làgãy luôn rồi.
Lâu Diên mặt không biểu tình địa nghĩ, hắn bây giờ là người phế nhân.
Đột nhiên có một tiếng gõ ngoài cửa, giọng nữ vang lên: “Tân nương tử, chúng tôi đến phục vụ tắm rửa.”
Lâu Diên sờ sờ xương chân rồi nhìn ra cánh cửa giấy mơ hồ phản chiếu bóng dáng yểu điệu của một người phụ nữ.
Anh không nói gì.
Bóng người đột nhiên áp vào cửa, một đôi mắt xuyên qua khe cửa nhìn vào Lâu Diên, người phụ nữ cổ quái cười hai tiếng: “Tân nương tử, có nghe thấy không?”