Điện thoại đoạt mệnh bị Lâu Diên cất vào ba lô, từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa lấy ra.
Lâu Diên lục lọi khắp nơi nhưng không tìm thấy đành gọi bảo mẫu: “Lý Tam Tân, túi của tôi đâu?”
“Tôi giặt giúp cậu rồi.” Lý Tam Tân từ cửa ló đầu vào, chỉ tủ đầu giường: “Đồ đạc tôi để trong ngăn kéo ấy.”
Lâu Diên lục ngăn kéo Điện thoại đoạt mệnh đang đặt ở bên trong, Lý Tam Tân đã lau đến sạch sẽ bóng loáng, không biết lấy đâu ra một miếng cường lực có kích thước phù hợp dán lên màn hình đã vỡ nát, đồng thời dùng chiếc ốp điện thoại có hình chú thỏ nhỏ gặm miếng thịt bọc lại cái xác ngoài màu đen không rõ của nó. Điện thoại đoạt mệnh đã có một diện mạo hoàn toàn mới, khác biệt một trời một vực so với bộ dạng thảm hại tối qua, nếu không phải nhờ vết nứt trên màn hình, Lâu Diên suýt nữa còn tưởng nhầm.
Lâu Diên cầm điện thoại lên, cười lạnh: “Vẫn còn giả chết?”
Điện thoại đoạt mệnh thê thê thảm thảm chớp tắt màn hình.
Lâu Diên ngồi ở bên giường, ý vị không rõ nhìn Điện thoại đoạt mệnh, tháo chiếc ốp điện thoại hình con thỏ nhỏ đang gặm bụng heo ra, cẩn thận quan sát lớp vỏ màu đen của Điện thoại.
So với vỏ bên ngoài màu đen tuyền khi anh đã đoạt được ngày hôm qua, bây giờ màu đen đã pha lẫn thêm sắc đỏ. Sự thay đổi màu sắc cho thấy Điện thoại đoạt mệnh đang từ từ khôi phục. Tuy rằng Điện thoại đoạt mệnh dưới sự uy hϊếp của Lâu Diên bắt buộc phải trả lời hai vấn đề đó là: “Quái vật thích hợp nhất để Lâu Diên dung hợp ở đâu?” và “Làm cách nào để dung hợp.” nhưng với nó cũng không phải phí công vô ích.
Cho đến khi khôi phục hoàn toàn về màu đỏ như máu nó sẽ sống lại và cướp đi mạng sống của Lâu Diên.
Advertisement
Thành thật mà nói, Lâu Diên rất cố kỵ Điện thoại đoạt mệnh, trực giác mách bảo rằng anh không được để nó hồi sinh thành công, bằng không cho dù dùng hết thủ đoạn cũng không thể thoát khỏi nguyền rủa của nó, chết bất đắc kỳ tử là kết cục không thế tránh khỏi.
Tuy rất muốn nhưng hết lần này tới lần khác vì khả năng của nó nên anh vẫn chưa thể thẳng tay tiêu diệt được.
Từ trong hộp rút ra một điếu thuốc rồi châm lên, Lâu Diên nửa người tựa vào đầu giường hút thuốc, gương mặt lâm vào trầm tư.
Sương khói lượn lờ, hôm nay anh mặc đơn giản, là bộ quần áo màu trắng của Lý Tam Tân, so với dáng người anh thì có hơi rộng một chút để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh và xương quai xanh nhỏ nhắn, Lâu Diên ngẩng đầu phả ra một làn khói, kết hợp với dáng vẻ biếng nhác hệt như đang vẽ tranh.
“Điện thoại đoạt mệnh… ” Nhưng khi bức họa đẹp đẽ này mở miệng lại tỏa ra sát khi làm cho người kinh hãi “… giúp tao gϊếŧ người.”
Điện thoại đoạt mệnh lấp lóe mấy lần, xem ra đang rất kích động.
Lâu Diên cười một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh Phó Tuyết Chu, nụ cười dần biến âm trầm: “Gọi cho Phó Tuyết Chu.”
Ở đời trước, Lâu Diên và Phó Tuyết Chu gặp nhau muộn, thế giới lúc ấy đã kinh biến đến mức lòng người bàng hoàng, ma quái mọc thành bụi. Hắn cũng không biết Phó Tuyết Chu đang ma quái khôi phục sơ kỳ thời gian trải nghiệm và thông tin, bây giờ ngoài biết Phó Tuyết Chu là sinh viên của Thành Giang, thì anh cũng chẳng biết thêm gì nữa. Nhưng không sao, Điện thoại đoạt mệnh là sinh vật ma quỷ, chẳng cần Lâu Diên cung cấp số điện thoại, chỉ cần nói gϊếŧ ai, nó có thể gọi cho người đó.
Xác ngoài Điện thoại đoạt mệnh đỏ lên có thể nhìn bằng mắt thường, màn hình chuyển đến giao diện cuộc gọi, quả nhiên đang thực hiện gọi đi.
“Tút… Tút…”
Tay cầm điếu thuốc của Lâu Diên vô thức gia tăng lực, để lại hai vết móng tay trên đầu thuốc, anh lặng lẽ lắng nghe tiếng chuông đòi mạng đang reo lên, nghĩ rằng với kinh nghiệm trùng sinh phong phú của Phó Tuyết Chu sẽ không tiếp nhận số lạ, nhưng chỉ mới đổ chuông tầm mười giây, cuộc gọi đã được kết nối.
Một giọng nói xa lạ mà quen thuộc thông qua sóng âm truyền đến, đột nhiên vang lên bên tai Lâu Diên, khàn khàn lạnh lẽo: “Ai?”
Giống như lời thì thầm của ác ma.
Lâu Diên đột nhiên ngồi dậy, tinh thần và cơ thể lập tức căng thẳng, anh nhìn chằm chằm vào Điện thoại đoạt mệnh, như thể đang nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Phó Tuyết Chu thông qua cuộc gọi. Phó Tuyết Chu đã đánh thức tất cả những điều tồi tệ trong anh, Lâu Diên xương cốt kêu răng rắc, ánh mắt lạnh lùng chán ghét cực độ.
Phó Tuyết Chu không biết đang làm gì, đầu bên kia mơ hồ có tiếng quỷ khóc sói tru thảm thiết. Qua mấy giây, Phó Tuyết Chu lại cất tiếng, âm thanh bình tĩnh không chút dao động: “Điện thoại đoạt mệnh?”
Điện thoại đoạt mệnh như là bị dọa sợ, màn hình bắt đầu chớp nháy điên cuồng, ‘bíp’ một tiếng chủ động ngắt cuộc gọi, liều mạng run rẩy.
“??? … Phế vật!!”
Lâu Diên sắc mặt khó coi, mẹ nó, cái biểu hiện này anh còn lạ gì nữa, Điện thoại đoạt mệnh xảo trá như vậy mà lại đang sợ Phó Tuyết Chu, trực tiếp sợ đến đen cả màn hình! Của nợ này có thể gϊếŧ Phó Tuyết Chu thật không?!
“Reng reng reng —— “
Điện thoại đoạt mệnh lại vang lên, nhưng lần này là người khác gọi tới.
Lâu Diên vô thức nhìn lại, thì thấy trên màn hình tràn ngập những dòng chữ run rẩy sợ hãi: [Hắn đang gọi đến! Hắn đang gọi đến! Hắn đang gọi đến!!!!]
Đôi mắt Lâu Diên tối sầm, bình tĩnh tiếp nhận cuộc gọi này rồi ghé vào tai, muốn nghe xem Phó Tuyết Chu sẽ nói gì.
Phó Tuyết Chu âm thanh xuyên thấu qua điện thoại, mang theo chút ma quái vô cơ, thản nhiên nói: “Điện thoại đoạt mệnh không thể gϊếŧ được ta.”
“Ta sẽ tìm được ngươi!”
Giọng nói như đến từ địa ngục kề sát bên tai Lâu Diên, khiến trái tim anh muốn ngừng đập. Điện thoại đoạt mệnh trong tay rung lên điên cuồng, cầm đến trước mặt xem thì thấy màn hình đang hiện lên một dòng chữ lớn màu máu.
[ Hắn đang đến gần! Hắn đang đến gần! Hắn đang đến gần!!!! ]
[ 5,8 km… 5,7 km… 5,6 km… ]
Thần kinh Lâu Diên siết chặt, anh nghiến răng sử dụng sức mạnh ma quái một lần nữa.
[ Sức mạnh tinh thần: 40/50]
Cảm giác nóng rát như bị lửa thiêu lại truyền đến, thời gian chảy ngược lại về một phút trước.
Lâu Diên toàn thân mướt mồ hôi, cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay vẫn chưa châm lửa, Điện thoại đoạt mệnh cũng chưa gọi đi. Lâu Diên ném điếu thuốc gằn cười hai tiếng, cầm lấy Điện thoại đoạt mệnh đang chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, mạnh mẽ ném vào góc tường, mắng mỏ: “Rác rưởi, ngay cả người cũng không gϊếŧ chết được, con mẹ mày còn có tác dụng gì nữa hả?”
Điện thoại đoạt mệnh: [??? ] Ngươi bị thần kinh à!
Lâu Diên vô cùng tức giận, đi vòng quanh phòng, lấy di động ra đổi thẻ SIM rồi gọi cho một người bạn cũ.
Nếu ma lực không làm được, vậy thì anh sẽ dùng đến vũ lực để gϊếŧ tên đó.
Anh không tin, Phó Tuyết Chu hiện giờ đã trở lên biếи ŧɦái như vậy.
Cuộc gọi kéo dài cả phút, đầu kia mới có người bắt máy.
Tiếng thở dốc đan xen tiếng rêи ɾỉ ái muội truyền đến, giọng nói người đàn ông mang theo tìиɧ ɖu͙© và khẩu âm dị vực vang lên: “Cưng à, sao giờ mới gọi cho tôi thế? Lần cuối cưng gọi đã cách đây một năm rồi.”
“Hạ Minh.” Lâu Diên lau mồ hôi trên cằm, bình tĩnh nói: “Tôi đang cần một thứ.”
Hạ Minh là một người bạn ở biển Tây Nam mà anh quen biết, quan hệ rất rộng, chuyện gì cũng có thể làm được. Anh đàm phán, thỏa thuận xong về giá cả với Hạ Minh, Hạ Minh hẹn bảy ngày sau sẽ mang đồ đến cho anh.
Lâu Diên cúp máy, cơn gió se lạnh nhè nhẹ thổi đi hơi nóng còn phảng phất trên người, anh nhìn dòng người qua lại bên ngoài một lúc rồi lại gọi điện.
Tần Phong nhanh chóng bắt máy: “Ông chủ? “
“Thư ký Tần!” Lâu Diên nói: “Tìm giúp tôi một thám tử tư, tôi muốn điều tra một người.”
Tần Phong hỏi: “Ông chủ muốn điều tra ai thế? “
Lâu Diên lạnh lùng nói: “Một sinh viên tên Phó Tuyết Chu đến từ Đại học Thành Giang, tiền bạc không thành vấn đề, tôi đang cần gấp.”
Tần Phong trả lời ngắn gọn: “Rõ.”
Mấy người Lý Tam Tân tìm đọc các bài đăng trên mạng xã hội mất cả ngày, cũng mặc kệ là thật là giả, thấy cái gì bất ổn là sẽ ghi nhớ lại, thống nhất rồi đưa cho Lâu Diên thẩm tra.
Lâu Diên gạch bỏ mấy cái chuyện kể lố bịch quá mức kiểu như: “Ma đánh rắm”, “Ma ăn phân”, “Ma chỉ thích nghe cười lạnh”, dựa vào kinh nghiệm đời trước những trường hợp xác định là do ma quái hoành hành anh sẽ đánh dấu lại, một số tình huống khả nghi chưa thể xác định là thật hay giả thì viết mấy chữ “Cần theo dõi thêm”, cứ thế công việc hôm nay tạm thời kết thúc.
Sau khi được ‘tan làm’, Lộ Hảo Tu và Lý Tam Tân đổ gục xuống ghế sô pha, cả người nhức mỏi đến mức không nhấc nổi cổ nữa.
So với hai người bọn họ, Đoàn Trạch Ca vẫn hăng hái hơn, thậm chí còn đề nghị: “Đi siêu thị không?”
Lộ Hảo Tu lập tức lấy tinh thần, “ây dô” một cái rồi ngồi dậy, tích cực nói: “Được được, tôi cũng muốn mua một ít đồ dùng hàng ngày.”
Hôm qua, lúc trốn ra khỏi nhà Lộ Hảo Tu chỉ cầm theo mỗi ví tiền, bên trong chẳng có mấy đồng, chỉ có giấy tờ tùy thân cùng thẻ ngân hàng. Này là thẻ phụ mà cha mẹ làm cho cậu, chỉ cần có nó, Lộ Hảo Tu sử dụng không khác nào thẻ chính. Gia đình Lộ Hảo Tu có thể sống cùng một khu với Lâu Diên cũng được coi là rất có điều kiện, số tiền cha mẹ Lộ Hảo Tu để lại trong thẻ cũng đủ nuôi sống cậu cả đời.
Đêm qua, Lộ Hảo Tu vì nhìn thấy chiếc ví nên mới bật khóc.
Lý Tam Tân uể oải dựa vào trên ghế sô pha: “Thức ăn trong nhà vẫn còn đủ. Diên tử, cậu nói xem lúc ma quái mới bắt đầu khôi phục, chúng ta có nên tích trữ chút đồ ăn không? “
Lâu Diên từ phía sau máy tính gật đầu: “Đã đến lúc tích trữ rồi. Ma quái hồi phục cũng là một dạng tai họa mặc dù ảnh hưởng ban đầu cũng chưa lớn lắm, nhưng khi ngày càng có nhiều ma quái sống lại, xã hội sẽ rơi vào hỗn loạn, nguồn cung cấp nhu yếu phẩm hàng ngày như gạo, bột mì, dầu, muối… cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Quái vật hồi sinh cũng giống như lũ lụt, bão tuyết hay các thảm họa khác, nó chỉ xảy ra ở một khu vực nhất định, không thể nhanh chóng đẩy thế giới vào tình cảnh tuyệt vọng khi không thể sản xuất. Nhưng ảnh hưởng mà nó mang tới cũng khủng bố không thua kém bất cứ một loại thiên tai nào, tích trữ hàng hóa không phải là điều kiện tiên quyết để sinh tồn, nhưng cũng là việc phải làm..
Lý Tam Tân hừ một tiếng, đứng lên lấy đồ thay quần áo, “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi tích trữ thôi.”
Lâu Diên vẫn bình tĩnh: “Đừng vội.”
Lý Tam Tân nhanh chóng mặc quần áo, đi lấy ví tiền và chìa khóa xe, thúc giục Đoàn Trạch Ca và Lộ Hảo Tu cùng đi, chẳng thèm quay đầu lại: “Không vội không được, đến lúc nào rồi còn không vội, sớm ngày giải quyết sớm thấy yên tâm. Không được, tôi phải đi thuê mấy cái nhà kho nữa!”
Lâu Diên vân đạm phong khinh nói: “Tôi đã cho người đi thu mua, chỉ riêng ở thành phố Thành Giang, đã mua hết ba siêu thị lớn rồi.”
Lý Tam Tân đang vội vàng đổi giày: “…”
Lộ Hảo Tu kinh ngạc há to miệng: “…”
Sau khi Đoàn Trạch Ca yên lặng vài giây liền nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi Lâu Diên, mang theo vui mừng và nịnh hót: “Quả nhiên là người tôi quyết định đi theo, que bói Tarot thật đáng tin cậy, moa moa!”.