Chương 10

Lâu Diên bình tĩnh hỏi: "Cậu vẫn luôn ở đây? "

"Đúng vậy." Người đàn ông thần bí kéo thấp vành mũ xuống, cũng bình tĩnh đáp: "Tôi vốn đã ở đây rồi, Lâu tiên sinh."

"Sao cậu biết tôi?"

Người đàn ông thần bí cười, tếu táo nói: "Thỉnh thoảng tôi có đọc một ít bài báo chí về tài chính – kinh tế."

Lâu Diên mỉm cười, bước đến gần: "Tiếng bước chân dẫn tôi ra khỏi quỷ vực là của cậu?"

Lâu Diên tiến hai bước thì người kia cũng lùi hai bước, vừa lùi vừa nói chuyện, thanh quản hình như bị tổn thương, giọng nói khàn đυ.c: "Anh quả là người thông minh, tiếng bước chân đó là của tôi... Hoá ra cái thứ đấy là quỷ vực à? Nếu đã đoán ra được thì anh cũng biết tôi chỉ là muốn giúp anh, không hề có ý xấu... Đừng đến gần đây, giờ với tôi mà nói, anh cũng nguy hiểm không thua kém con quái vật kia."

Lâu Diên dừng bước, quan sát kỹ càng người bí ẩn này: "Tôi nguy hiểm? Mục đích của cậu là gì?"

Bộ dạng hiện giờ của anh không sai chút nào, vẻ ngoài đã mất đi chỉn chu thường ngày, bộ quần áo âu phục đã bị dao xẻ rách tươm máu tươi nhuộm đỏ, cùng với vệt nước đen đặc. Cho dù như vậy cũng chẳng khiến Lâu Diên cảm thấy bối rối hay tự ti, dáng lưng thẳng tắp, hai chân dài hơi tách ra, khí thế ác liệt. Vết máu tươi vương trên gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp, đôi môi có chút ửng hồng, đuôi mắt ẩn giấu tà khí, cộng thêm hình ảnh thi thể quái vật như một bãi thịt nát nhày nhụa phía sau càng thêm nổi bật, hết sức quỷ mị vô cùng nguy hiểm.

Người đàn ông kia cũng dừng lại, thành thật trả lời: "Tận mắt chứng kiến anh ăn trái tim con quái vật kia, lại từ bên trong nó đi ra, có thể gϊếŧ được con quái vật mạnh mẽ như vậy, trong mắt tôi đương nhiên anh rất nguy hiểm rồi. Còn về phần mục đích của tôi, thực ra cũng đơn giản, chỉ là muốn nhìn xem sau này tôi sẽ đi theo người như thế nào thôi."

Lâu Diên nhíu mày lặp lại: "Sau này đi theo?"

"Đúng vậy." Người đàn ông thần bí tự xưng Đoàn Trạch Ca từ trong túi lấy ra một bộ bài tarot, dùng hai tay khéo léo vuốt các quân bài: "Tôi đã thức tỉnh một loại thiên phú gọi là 'bói toán', sau khi có được tài năng này, để kiểm nghiệm năng lực, tôi tự gieo một quẻ xem tương lai sắp tới của mình ra sao. Kết quả nói rằng tại đây tôi sẽ gặp được một người về sau sẽ đi theo người đó, tôi còn đang thắc mắc là ai thì gặp được anh."

Lâu Diên không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, nghe cũng hợp lý đấy nhưng tin thì chưa: "Thế sao khi đến đây, cậu không rơi vào quỷ vực giống tôi?"

Cậu ta không những không rơi vào, mà còn thành thạo điêu luyện chỉ điểm cho Lâu Diên, giúp đỡ Lâu Diên thoát khỏi quỷ vực.

Cho dù có kinh nghiệm đời trước Lâu Diên cũng không thể đạt đến trình độ này được, thiên phú của anh và Đoàn Trạch Ca đều là thuộc tính 'Dự báo', nhưng thiên phú của anh bị quỷ vực vô hiệu hoá, một người chỉ vừa mới thức tỉnh như Đoàn Trạch Ca sao có thể làm được?

"Thật ra..." Câu trả lời của người nọ lại nằm ngoài dự kiến của Lâu Diên: "Tôi sống ở trong tòa nhà này."

Lâu Diên: "... Cậu nói là cậu sống ở đây?"

Đoàn Trạch Ca gật đầu, xoè hai bàn tay trắng quay một vòng trước mặt Lâu Diên, biểu cảm có vẻ nghi ngờ chỉ số IQ của anh: "Đương nhiên, tôi là người vô gia cư."

Lâu Diên: "..."

Người đàn ông thần bí rất hứng thú với biểu hiện của Lâu Diên, ha ha cười mấy cái rồi nghiêm túc nói tiếp: "Tôi không có nơi nào để đi, nhà máy bỏ hoang này là lựa chọn tốt để những người vô gia cư nghỉ ngơi. Cửa sổ tầng một và tầng hai đã bị phá hỏng nên tôi đành phải lên tầng cao hơn để tìm chỗ kín gió, nhưng không ngờ đêm nay ở đây bỗng dưng có ma quái xuất hiện, đồng thời trong hoạ được phúc thức tỉnh được thiên phú 'bói toán'."

Hắn nhún vai: "Trước khi anh đến, tôi có đi xuống xem xét tình hình một chút, anh nói quỷ vực bắt đầu xuất hiện ở tầng một, quái vật thì ở tầng hai vậy nên cũng chưa ảnh hưởng đến tầng tôi đang ở. Nói thật, khi con quái vật mới xuất hiện, quỷ vực chỉ chiếm một phần ba tầng một, nhưng khi anh đến đây nó đã chiếm trọn tầng một. Nếu anh không kịp thời ngăn chặn chỉ sợ nó sẽ nuốt chửng toàn bộ toà nhà này. Cho nên tôi cứu anh cũng là tự cứu chính mình."

Hắn giải thích rất là chi tiết và thành khẩn, dù Lâu Diên có tin hay không thì nét mặt cũng đã hòa hoãn đi chút ít: "Cảm ơn vì đã giúp tôi rời khỏi quỷ vực."

"Không phải ơn huệ gì đâu." Đoàn Trạch Ca chậm rãi nhấn mạnh: "Tôi đã lựa chọn đi theo anh, giúp đỡ anh cũng là việc nên làm. Nhưng nếu anh vẫn muốn cảm ơn vậy thì mang tôi theo với. Nhìn xem, một người vô gia cư không có chỗ để ở, cũng không có tiền ăn, mỗi ngày trôi qua đều rất khó khăn."

Lâu Diên lấy ví tiền từ trong túi, đang muốn đưa thẻ ngân hàng cho Đoàn Trạch Ca thì Đoàn Trạch Ca lắc đầu từ chối: "Không, tôi không muốn tiền, tôi chỉ muốn đi cùng với anh thôi. Bài tarot nói cho tôi biết, trong tương lai chúng ta sẽ trở thành những cộng sự đáng tin cậy, cũng nhau đồng sinh cộng tử, tôi rất tò mò liệu nó có thành sự thật hay không. Anh tin tôi đi, tôi sẽ không làm hại anh đâu, với cả khả năng 'bói toán' có thể sẽ rất có ích cho anh đấy? "

Thằng nhóc được đấy, đến với nhau không phải vì đồng tiền mà lại bằng 'tình cảm' à?

Lâu Diên bật cười: "Lấy cái gì để tôi tin chứ? Cậu biết không ít về tôi, còn cậu ngoài trừ cái tên thì tôi chẳng biết gì nữa hết, cả người cứ thần thần bí bí, đến bộ dạng cũng chẳng biết như thế nào, tôi sao có thể yên tâm để cậu đi cùng được? "

Đoàn Trạch Ca bừng tỉnh đại ngộ "a" một tiếng: "Nếu nhìn thấy gương mặt của tôi thì anh sẽ dẫn tôi đi phải không? "

Lâu Diên từ chối cho ý kiến: "Còn phải xem đã?"

Người đàn ông thần bí không nói gì thêm, gọn gàng cởi chiếc mũ xám tro xuống, vén mái tóc dài ngang vai rối bù như cỏ khô lên, lộ ra một gương mặt chằng chịt những vết rạch.

Đoàn Trạch Ca nhếch miệng nở một nụ cười, vết sẹo như rắn rết trên mặt cũng chuyển động theo: "Hi vọng không làm anh sợ, tôi xấu lắm."

Thay vì bảo "xấu" nói "những vết sẹo thật đáng sợ" thì sẽ đúng hơn. Lâu Diên không biết Đoàn Trạch Ca đã trải qua chuyện gì, ở trên mặt sao lại có thể để lại nhiều vết sẹo nông sâu đan xen lẫn lộn vào nhau như vậy, không thể nhìn thấy được gương mặt trước kia của Đoàn Trạch Ca ra sao nữa. Chỉ biết rằng, người có thể ra tay tàn nhẫn như vậy chính là muốn phá bỏ hoàn toàn gương mặt này.

Lâu Diên không phải là người dễ dàng cảm thông với người khác, không hiểu sao giờ phút này anh lại mềm lòng, tặc lưỡi một cái, tự dưng cảm thấy khó chịu: "Thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi."

Đôi mắt Đoàn Trạch Ca sáng lên, đội mũ lại cười: "Được."

Nhưng với một kẻ lang thang như Đoàn Trạch Ca thì có đồ gì để thu dọn chứ, thế là hắn tay không đi theo Lâu Diên ngồi lên xe.

Lâu Diên một thân một mình đến đây, đến khi về thì tăng thêm một người. Ngồi trong xe không khỏi cảm thán hiệu ứng cánh bướm này mạnh quá rồi.

Đời trước anh không dung hợp ma quái, cũng không cứu được Lộ Hảo Tu, lại chẳng có một Đoàn Trạch Ca từ đâu nhảy ra chủ động tìm đến. Mọi chuyện đang dần dần thay đổi, Lâu Diên không chắc điều này là tốt hay xấu, nhưng anh cảm thấy cũng không tệ.

Vì chỉ cần sửa đổi một chút, thế giới này đối với Phó Tuyết Chu sẽ thêm phần xa lạ.

Lúc này trời vẫn còn tối, Lâu Diên khởi động xe, mới đột nhiên ý thức được điểm không hợp lý, giơ tay xem đồng hồ, kinh ngạc nói: "Sao mới chỉ có một giờ?!"

Thời gian anh quẩn quanh trong quỷ vực ít nhất cũng phải năm tiếng đồng hồ!

Đoàn Trạch Ca ngồi ở ghế phụ, ngẩng đầu hỏi: "Một giờ có vấn đề gì à? Từ lúc thấy anh bước vào tòa nhà, đến khi xuống tầng một giúp anh rời khỏi quỷ vực, mất có hơn hai phút."

Lâu Diên liếc sang nhìn hắn: "Chỉ thế thôi?"

Đoàn Trạch Ca gật đầu khẳng định, lại sờ cằm tò mò hỏi: "Thế anh cho rằng đã trôi qua bao lâu? "

Lâu Diên day day mi tâm, im lặng vài phút mới từ tốn nói: "Tôi nghĩ khoảng năm sáu giờ rồi chứ, chẳng lẽ là ảo giác? Không... không, trong đấy còn ăn uống nữa, có thể cảm giác no bụng cũng là giả, vậy sức mạnh tinh thần khôi phục nên giải thích thế nào đây? Muốn tinh thần từ 2 tăng lên 10, ít nhất cần phải nghỉ ngơi hồi sức một tiếng rưỡi. Sức mạnh tinh thần sẽ không lừa người, thời gian tôi ở quỷ vực tuyệt đối không thể chỉ vỏn vẹn hai phút."

Đoàn Trạch Ca lắc lắc đầu nói: "Đây cũng quá kì quái."

"Chỉ có một lời giải thích..."

Lâu Diên nhìn lòng bàn tay của mình.

Sức mạnh mà anh vừa nuốt chửng có liên quan đến thời gian, cho nên tốc độ dòng chảy thời gian trong quỷ vực có sự khác biệt.

Lâu Diên trầm ngâm nắm tay lại, không nói thêm lời nào nữa, khởi động ô tô quay trở về thành phố.

Lúc nào đấy phải nghiên cứu sức mạnh ma quái trong cơ thể mình mới được.

*

Đêm khuya.

Trước cổng Đại học Thành Giang.

Đại học Thành Giang ngày thường tràn ngập bầu không khí học thuật giờ đây lại bị bao phủ bởi một tầng mây đen, gió lạnh u ám thổi khắp khuôn viên trường học, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên

Một nhóm phụ huynh tụ tập ở trước cổng trường, gương mặt mang theo lo lắng sợ hãi nhìn vào phía bên trong. Có người không cầm được nước mắt nức nở khóc lớn.

Nửa giờ trước, Đại học Thành Giang bỗng xảy ra tai nạn, ở khu giảng dạy và khu ký túc xá có rất nhiều tiếng la hét, dẫn tới rất nhiều người đến xem. Họ nhìn thấy rất nhiều sinh viên và giáo viên điên cuồng chạy về phía cổng trường, nhưng tất cả đều chết thảm ở bên trong trước khi kịp chạy ra ngoài. Nhân viên bảo vệ ở cổng trường cũng không thể trốn thoát, quỳ gối tự đập đầu mình vào tường liên tục giống như bị quỷ ám. Toàn bộ khuôn viên trường trong nháy mắt trở thành một địa ngục đẫm máu.

Một vài phụ huynh nóng lòng muốn vào trường tìm người cũng bị ma ám ngay khi vừa bước vào, hoặc là tự bóp chết chính mình, hoặc là đập đầu vào tường cho đến chết ở phòng bảo vệ cách đó chỉ tầm hai mươi mét.

Lúc này, phía trong cổng trường thi thể nằm la liệt trên mặt đất, khắp nơi từ xa đến gần, máu tươi chảy ròng ròng, thi thể nào cũng đều có tình trạng mắt trợn ngược lòi ra ngoài, biểu thị cho việc phẫn nộ cùng kinh hãi trước khi tử vong.

Sao lại có chuyện kinh khủng như vậy!!!

Không thể nào dùng khoa học để giải thích được!

Trông thấy đám xác người, các bậc phụ huynh la hét điên cuồng, khóc lóc ầm ĩ, nhưng không ai dám xông vào cổng trường đi chịu chết. Một người phụ nữ trung niên khóc lóc đến run rẩy dường như không chịu nổi nữa, đột nhiên hét to: "Đại Nha!" rồi chạy về phía cổng trường, những người xung quanh nhanh chóng ngăn bà lại: "Cô muốn chết hả?!", "Chị ơi, bình tĩnh lại đã, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, đợi bọn họ đến...".

"Nhỡ Đại Nha nhà tôi chết rồi thì sao?" Người phụ nữ trung niên đau đớn gào lên: "Nó chết rồi thì phải làm sao bây giờ!"

Tiếng gào khóc làm cho các phụ huynh khác cảm thấy suy sụp, không khí đau thương, mất mát ngày càng nặng nề, khiến ai nấy đều không thể đứng vững được nữa.

Từng trận gió lạnh rợn người thổi qua cổng trường, giống như tiếng kêu thê thảm của người đã chết.

Đột nhiên, có một phụ huynh vẫn luôn nhìn về phía khu giảng đường, không thể tin nổi kêu lên: "Có người, có người đi ra kìa?!"

Mọi người nhanh chóng quay lại nhìn, thì thấy một bóng người cao gầy, mặc một chiếc áo khoác rộng bước ra khỏi khu giảng đường, đi về phía cổng chính.

Gió lớn cuốn theo bụi mù tung bay khiến cho thân ảnh trở nên mơ mơ hồ hồ. Mọi người từ xa khẩn trương nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài người này bị gió lớn thổi bay giống như đang giương nanh múa vuốt, áo khoác cũng bị cuốn lên như mang theo nguy hiểm làm cho người sợ hãi, bất an.

Mây đen quay cuồng dường như đang phẫn nộ gào thét với người này, nhưng cậu lại vô cùng thản nhiên, bình tĩnh bước qua vết máu trên mặt đất, đi qua xác chết đang nằm ngổn ngang, tiến gần đến cổng trường.

Đám người xôn xao bên ngoài cổng, bọn họ kinh hãi lùi lại hai bước: "Đây là người? Hay là quỷ?"

Chẳng bao lâu, âm phong đã ngừng lại, mây đen dần dần tan đi, tất cả đều trở về trời yên gió lặng. Ánh trăng toả ra vầng sáng mờ mịt lạnh lẽo chiếu vào thân ảnh chàng trai trẻ tuổi này.

Mái tóc màu bạc lạ lùng không giống người thường lộ ra từ trong bóng tối, sống mũi cao thẳng và xương quai hàm sắc nét.

... Cùng với nụ cười nơi khóe miệng hơi nhếch lên.

Khi đến gần hơn, mọi người thấy trong tay chàng trai này đang cầm một quả tim đẫm máu.

Đáng sợ là quả tim vẫn đang đập! Từng giọt máu từ tay cậu nhỏ xuống dưới đất, kéo ra một đường đỏ gớm ghiếc.

"Ahhh!!"

Không ít người sợ hãi há hốc mồm liên tục lùi về sau, cũng có những bậc phụ huynh tuyệt vọng, tức giận và căm hận, nắm chặt tay như muốn lao về phía trước lớn tiếng chất vấn.

"Cậu là ai?! Chính cậu đã gϊếŧ con tôi phải không?!"

"Ma quỷ, là ma quỷ, ngươi nhất định là ma quỷ!"

Nhưng lập tức sau đó lại có người mừng rỡ lên tiếng: "Nhìn kìa! Có người đi ra nữa rồi!!!"

Phía sau lưng chàng trai, một nhóm sinh viên cẩn thận dè dặt, vừa sợ hãi vừa dìu dắt nhau đi ra khỏi khu giảng dạy và khu ký túc xá.

Các gia trưởng cũng không chịu được nữa, vội vàng chạy tới cổng trường, hô to gọi nhỏ rồi ôm lấy con mình.

Những sinh viên vừa đi ra gào khóc thảm thiết ôm chặt người thân, lại không giấu được sợ hãi nhìn về phía người đã bước ra khỏi trường.

Một số phụ huynh hỏi: "Kia là ai vậy? Cũng là sinh viên trong trường à? "

Một sinh viên nuốt nước bọt, thì thầm: "Là sinh viên trường con, hình như tên là... Phó Tuyết Chu."