Mộc Miên không cha cũng không mẹ, là một cô nhi hết sức bình thường, học tập một mình, làm việc một mình, sinh hoạt cũng tự mình lo liệu.
Sau khi bỏ học trung học, cô làm thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi trong ba năm, đi làm đúng giờ bất kể mưa hay nắng.
Vì sao cô lại lựa chọn làm việc ở cửa hàng tiện lợi? Không chỉ là vấn đề trình độ học vấn, mà quan trọng hơn là cô không muốn mình phải cô đơn như vậy mãi. Hôm nay cô trò chuyện với vị khách này, mai lại chào hỏi vị khách kia, nhìn như quen biết với tất cả mọi người, kì thực lại không có bất cứ một người bạn nào.
Vẻ ngoài của cô trông cũng bình thường, công việc vốn bình thường như cân đường hộp sữa nhưng hôm nay cô lại gặp phải một chuyện không bình thường.
Trước cửa hàng tiện lợi vào đêm khuya luôn có nhiều người nghiện rượu, họ chán nản trong việc tình cảm, công việc không thuận lợi, họ chuốc rượu và uống đến mức tê liệt thần kinh. Như thường lệ, Mộc Miên sẽ mặc kệ họ và đuổi họ đi trước lúc bình minh lên.
Nhưng hôm nay lại có chút khó khăn.
Một người đàn ông mặc một chiếc áo choàng, dáng người kỳ dị ngồi trên bậc thềm trước cửa hàng tiện lợi. Dù Mộc Miên có lay gọi như thế nào, anh ta cũng đều không có bất cứ phản ứng gì. Sắp tới thời gian thay ca, nếu cô không đuổi người này đi, chắc sẽ lại bị ăn mắng.
Bất đắc dĩ, Mộc Miên đành phải động thủ, cô vỗ nhẹ vào cánh tay của người đàn ông để đánh thức anh ta, nhưng vẫn không có phản ứng.
“Này anh, dậy đi!”
Đầu của người đàn ông bị che khuất dưới lớp áo choàng, Mộc Miên không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của anh ta, vì vậy cô đành phải nâng mũ đội đầu lên để xác nhận xem anh ta đã tỉnh hay chưa.
Không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt có đôi đồng tử màu vàng kim, như một con rắn độc, nhìn chằm chằm vào cô.
Đây rõ ràng không phải là đôi mắt của con người, Mộc Miên rùng mình, điều này khiến cô nhớ tới “người thằn lằn” đang được lưu truyền rộng rãi trên mạng. Nhưng ngay sau đó, cô vỗ đầu, thật nực cười, đã là thế kỷ 21 rồi, sao mình còn tin loại chuyện như này chứ?
Người nay dung mạo không tệ, sắc mặt âm trầm cùng làn da trắng nõn, trang phục và đôi mắt kì lạ, có chút giống Cosplay, chỉ là không biết cos nhân vật nào. Nghĩ như thế, một chút sợ hãi kia liền giống như đã làm quá lên rồi.
“Anh, cái người này, sao tỉnh rồi lại không nói chuyện?”
Người đàn ông há miệng thở dốc, nhìn về phía đồ ăn trên kệ trong cửa hàng tiện lợi rồi nhìn cô.
Nhưng Mộc Miên lại không để ý, cô chỉ muốn về nhà ngay bây giờ.
“Được rồi, tỉnh rồi thì đi nhanh đi, về sau uống ít thôi.”
Bên ngoài trời đã sáng, Mộc Miên không muốn làm trì hoãn thời gian, giục người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông không nhúc nhích, đôi mắt màu vàng kim vẫn nhìn thẳng vào cô.
Kính áp tròng làm đẹp gì mà chân thực như vậy, cô không khỏi cảm thán.
Nếu người đàn ông đã tỉnh, Mộc Miên cũng không có thời gian để quan tâm anh ta, có lẽ sau khi tỉnh lại, anh ta sẽ tự đi về. Cô xoay người trở lại cửa hàng, nhanh chóng thay quần áo, lật xem giỏ đồ ăn sắp hết hạn, hôm nay đồ còn khá nhiều.
Đồ ăn sắp hết hạn trong cửa hàng không được phép bán, chúng cần được thu gom và vứt bỏ hằng ngày. Nhân viên bán hàng sẽ có lợi hơn, họ có thể lấy một số đồ ăn sắp hết hạn. Cho nên, Mộc Miên luôn có bữa ăn khuya miễn phí mỗi ngày.
Cô chọn lấy một vài nắm cơm và chuẩn bị về nhà. Khi ra khỏi cửa, người đàn ông kia vẫn còn ngơ ngác ngồi ở tại chỗ.
Sao vậy ta…
Cô muốn rời đi, nhưng trong lòng lại không ngăn nổi sự tò mò, người này kỳ kỳ quái quái, lại không nói lời nào, những lời mình nói giống như anh ta không nghe thấy, coi như là người câm điếc đi, giả dạng thế này cũng không giống, chẳng lẽ là có vấn đề về thần kinh? Xem thử trước, nếu thật sự không được thì báo cảnh sát.
“Này, tôi nói, không phải tôi bảo anh về nhà sao? Anh ngồi đây làm gì?” Mộc Miên cầm nắm cơm lên nhấm nháp rồi ngồi cách người đàn ông khoảng hai mét.
Người đàn ông vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào nắm cơm trong tay cô rồi liếʍ môi.
Mộc Miên bị nhìn đến nổi da gà, chẳng lẽ người này không có tiền ăn cơm, lại xấu hổ không dám mở lời, cho nên liền ăn vạ ở cửa hàng không đi? Cô ngập ngừng lấy trong túi ra nắm cơm khác, hỏi: “Anh muốn ăn không?”
Người đàn ông nghiêng người, đồng tử mở to, học giọng điệu của cô, chậm rãi bật ra một chữ: “Ăn…Ăn?”
“Cho anh này, cầm đi.”
Mộc Miên đưa nắm cơm còn thừa lại qua, nghĩ thầm, quả nhiên là không có tiền ăn cơm, quá đáng thương, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy người đàn ông có động tĩnh gì.
“Lấy đi, thất thần làm gì?”
Do dự hồi lâu, khi Mộc Miên sắp tức giận, người đàn ông bỗng duỗi một bàn tay ra, đúng là một bàn tay nhưng lại phủ đầy vảy màu xanh lá cây đậm, với móng tay nhọn, dày và dài, có thể dùng từ quỷ dị, khủng bố để hình dung “bàn tay” này. Mộc Miên gần như hét lên vì sợ hãi, cơm nắm trong tay cầm không chắc liền lăn xuống mặt đất.
Người đàn ông nhìn cơm nắm rơi trên mặt đất, ánh mắt kì lạ của anh ta chợt hiện lên một ý nghĩ “Thật đáng tiếc khi để thức ăn rơi trên mặt đất”, sau đó anh ta cúi đầu, nhặt từng chút cơm nắm rơi vãi trên mặt đất lên. Anh ta học dáng vẻ của Mộc Miên, muốn đem gói cơm nắm mở ra, nhưng bởi vì móng tay quá bén nhọn, còn chưa mở ra cơm nắm lđã bị vỡ nát.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Miên, người đang lạnh ngắt vì sợ hãi, anh ta đứng dậy đi từng bước một, mở móng vuốt ra giống như dã thú bắt mồi, sau đó….
Cầm cơm nắm trong tay nhét vào tay của cô, người đang nhắm mắt chờ chết.
???
Có thể là đợi một lúc lâu không thấy chết, cũng có thể là do có thứ gì đó được nhét vào tay mình, Mộc Miên từ từ mở mắt ra, thấy người đàn ông đang giương móng vuốt đáng sợ trước mặt cô. Nhìn thấy cô trợn mắt, anh ta chỉ chỉ nắm cơm ở trong tay cô, sau lại chỉ vào miệng mình, chậm rãi phun ra một chữ: “Ăn.”
Ở thế kỷ 21, Mộc Miên tin tưởng sau khi kiến quốc không được phép thành tinh, lại bắt gặp một người đàn ông có hình dáng con người, đồng tử màu vàng kim, trên tay phủ đầy vảy, có móng vuốt, hoàn toàn có thể gọi là quái vật, mà quái vật này cũng không làm cô bị thương, chỉ yêu cầu cô mở gói cơm nắm.
???
Lời này nói ra sẽ có ai tin sao?
Nhưng nó đã xảy ra.
Quái vật lại khua khua móng vuốt, trong miệng không ngừng lặp lại từ vừa mới học được, có chút bất mãn nhìn cô gái đang chần chờ trước mặt.
Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng động tác lại thành thật nhanh chóng xé vỏ sau đó cẩn thận đưa qua.
Một cái, hai cái, ba cái.
Cô gái đưa một cái, quái vật nhận một cái, đến khi ăn hết toàn bộ cơm nắm, anh ta liếʍ liếʍ miệng, vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục chỉ vào đồ ăn trong cửa hàng và nói: “Ăn…..Ăn.”
Lúc này Mộc Miên có thể chắc chắn một điều, thứ này giống như đã nhịn đói rất lâu, nhưng dường như anh ta không có bất cứ ý tưởng nào về việc ăn thịt người hoặc gϊếŧ người, mà rõ ràng là họ có thể giao tiếp với nhau, có vẻ như họ không giỏi ăn nói lắm. Cửa hàng tiện lợi có một giỏ thực phẩm sắp hết hạn cần phải xử lý. Cho anh ta ăn chỗ đó sẽ không có vấn đề gì, phải không?
Mộc Miên từ từ quay lại và bước vào cửa hàng với nỗi sợ hãi ở trong lòng, mặc dù xác định kẻ đứng sau không có ác ý với mình nhưng vì ngay từ đầu đã bị doạ nên cô vẫn còn có chút lo lắng, luôn cảm thấy giây tiếp theo anh ta sẽ lao tới và ăn cô tới mức không còn gì.
Thấy cô gái xoay người tiến vào trong tiệm, quái vật cũng chậm rãi đi theo.
Cái giỏ rất lớn, Mộc Miên phải mất kha khá sức lực mới từ từ kéo nó ra được. Vì không nhìn thấy được phía sau nên cô liền không chú ý mà vướng vào kệ bên cạnh. Mắt thấy cái ót của mình sắp chạm đất thì cô lại rơi vào một vòng tay lạnh lùng và cứng rắn.
Ngay khi nhìn lên, cô bắt gặp đôi mắt mở to giống như dã thú nhưng rất giống con người đang biểu lộ sự lo lắng.
“Cảm….ơn…” Cô vô thức cảm ơn.
Quái vật gật đầu, giúp cô đứng vững, nhìn xuống đồ ăn trong giỏi, chảy nước miếng nhưng lại buồn rầu nhìn hai tay mình. Cuối cùng bốc lên một lượng lớn, đưa cho Mộc Miên, giống như trước đó, chỉ vào miệng mình.
“Ăn.”
Cô hiểu ý, một người phụ trách mở, một người phụ trách ăn, phối hợp rất ăn ý. Không bao lâu, một giỏ lớn đồ ăn đã thấy đáy. Quái vật sờ sờ bụng mình, cảm thấy mỹ mãn kêu lên một tiếng.
…….
Ăn quá nhiều rồi.
Mộc Miên cảm thán trước sức ăn của quái vật, nhưng không còn sợ hãi nữa, lại cảm thấy thứ này không được thông minh cho lắm, thậm chí còn rất dễ bị lừa.
Quái vật ăn no, xoay người rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nháy mắt liền biến mất trong bóng tối, cửa hàng tiện lợi trống rỗng như trở lại dáng vẻ trước đây.
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Không biết làm thế nào đã về được đến nhà, cô tắm rửa một cách máy móc, lên giường, nhìn trần nhà đen nhánh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, sau đó cả đêm mơ một giấc mơ kì quái.
Tối hôm sau, Mộc Miên đúng giờ đến cửa hàng tiện lợi đi làm, nhìn thoáng qua cánh cửa trống không, vẫn không thể tin được chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, chỉ là khách hàng lui tới không ngừng, công việc trên tay không ngừng nghỉ, cũng phần nào cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hôm nay cửa hàng tiện lợi vẫn có nhiều người say rượu, nhưng không giống như bình thường, cô gặp phải một khách hàng tương đối khó tính, thậm chí là ghê tởm.
Người đàn ông say xỉn mất đi sự kiềm chế thường ngày, mà thực chất ngày thường anh ta cũng chính là một người lớn mật như vậy, hay động tay động chân, cồn gây tê liệt và trong cửa hàng tiện lợi ngoài anh ta ra không còn khách hàng nào khác càng khiến hành vi của anh ta trở nên táo tợn hơn. Anh ta ôm chặt nhân viên thu ngân nữ của cửa hàng tiện lợi, hành vi to gan, mục đích không trong sáng. Vì vóc dáng cao to, cô gái cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích, cố gắng cầm điện thoại để báo cảnh sát lại bị rơi trên mặt đất.
Tại thời điểm nguy cấp, một cái bóng đen đang từ từ đến gần, tóm lấy người đàn ông say rượu và vật ngã xuống đất. Người đàn ông say rượu bị ném đến choáng váng, cố gắng nhìn xem đó là ai, nhưng vì say rượu nên tầm nhìn trở nên mơ hồ, chỉ bất chợt rùng mình, lý trí duy nhất còn sót lại làm anh ta lảo đảo rời đi.
Cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, hình ảnh ngày hôm qua lại hiện lên, đây chính là con quái vật có vảy màu xanh lá cây sẫm và móng vuốt sắc nhọn kia. Không biết anh ta từ đâu tới đây, lấy tốc độ nhanh như chớp, không cần dùng nhiều sức đã ném người đàn ông say rượu xuống và cứu mình. Giống như ngày hôm qua, sưởi ấm trong ngày tuyết, gãi đúng chỗ ngứa. Mặc dù bề ngoài đáng sợ, nhưng không ngờ anh ta là một con quái vật có phần lịch sự và tốt bụng.
Từ trước tới nay cô đều cô đơn một mình, sợi dây nào đó ẩn sâu trong nội tâm của cô bị chạm vào, chẳng lẽ anh ta cũng giống như mình, đều là đứa trẻ bị thất lạc sao?
………
Quái vật thấy người đàn ông say rượu chạy đi, cũng không có đuổi theo, chậm rãi đi tới trước mặt cô gái, xoa bụng, chớp chớp mắt, nhắc nhở Mộc Miên bằng giọng điệu cùng động tác quen thuộc: “Ăn.”
Hóa ra anh ta lại đói bụng.
Cũng đúng, với sức ăn của anh ta, chắc là rất dễ đói. Chỉ là việc anh ta xuất hiện trước cửa hàng tiện lợi vào đêm khuya hai lần, khiến Mộc Miên không thể không nghi ngờ, tối hôm qua, sau khi ăn no, để không làm người qua đường bị sợ hãi, anh ta đã tùy tiện tìm một chỗ nào gần đây trốn đi, đến lúc đói không chịu được liền ra kiếm ăn vào nửa đêm.
Nhưng việc buôn bán của cửa hàng tiện lợi hôm nay rất tốt, chắc là không còn đồ ăn sắp hết hạn sử dụng, không biết có thể ăn no hay không…Mộc Miên bình tĩnh lại, sau đó quay người đi vào cửa hàng tìm kiếm, thật sự là không nhiều lắm. Liếc nhìn đủ loại xiên que nóng hổi, cô không chút do dự lấy hết, tự tính tiền vào tài khoản của mình.
Khi cô bưng thức ăn ra ngoài, Mộc Miên nhìn thấy rõ ràng nhìn thấy của một con quái vật nào đó sáng lên, giống như một chó con đi lạc màu trắng mà cô đã cho ăn trước đó, ngoan ngoãn đứng đợi ở trước cửa hàng, chờ cô cho ăn, nhưng vào lúc cô quyết định nhận nuôi Tiểu Bạch, lại phát hiện không thấy nó nữa, không bao giờ gặp lại.
……
Lần này, có một số thức ăn mà lần trước không có, giống như lượng lớn xiên que, chắc là anh có thể tự cầm ăn, chỉ là Mộc Miên không yên tâm, vẫn đi tới trước mặt con quái vật đang chảy nước miếng, sau đó cầm một xiên thịt gà sốt mật ong, làm mẫu chậm rãi cắn một miếng.
“Ăn như vậy, hiểu chưa?”
Anh ta lập tức gật đầu.
“Hiểu rồi…Hiểu rồi.”
Xiên gà được đặt vào tay con quái vật đang cố gắng vươn lòng bàn tay không để móng vuốt sắc nhọn cào vào người khác, anh mở miệng, để lộ một cái miệng đầy răng nanh lởm chởm, bắt chước dáng vẻ của Mộc Miên, ăn nó với sự thích thú, giống như không thể cảm thấy nóng, mà nó chỉ là hơi nóng.
Một xiên hai xiên ba xiên, số que rơi trên mặt đất không thể đếm xuể. Sau khi cơm no rượu say, quái vật thoải mái nheo mắt lại, không ngờ vẻ mặt lại làm cho người ta cảm thấy ngây thơ chất phác, ít nhất thì Mộc Miên thấy như vậy.
Theo thường lệ, anh ta ăn no sẽ không ở lại cửa hàng tiện lợi, tuy rằng anh chưa bao giờ chủ động làm người khác bị thương, nhưng dường như anh không muốn tiếp xúc quá nhiều với con người.
Đúng như cô dự đoán.
Nhìn quái vật có lẽ đang chuẩn bị đi tìm chỗ trốn để đi ra ngoài, đầu tóc đen xoăn tối như tổ chim, đã lâu không được chăm sóc.
“Anh…khoan hẵng đi.”
Quái vật nghe được thấy giọng nói liền nghi ngờ quay lại.
Một ý tưởng táo bạo nhảy ra trong đầu cô.
Cô từng bước tiến lại gần dưới ánh mắt nghi hoặc, khó hiểu kia, dùng giọng điệu cẩn thận lại mang theo chờ mong hỏi:
“Tôi có thể chạm vào anh không?”
Con quái vật vẫn còn nghi hoặc.
“Không, ý tôi là, tôi có thể giúp anh sửa lại tóc.” Mộc Miên vội vàng làm động tác chải tóc bằng tay để giải thích.
Đôi mắt mở to màu vàng kim nhìn cô, từ từ quay tròn, sau đó cô liền nhìn thấy quái vật đang ngoan ngoãn ngồi ở bậc thềm, lưng thẳng tắp không khác gì hôm qua, chỉ kêu lên một tiếng, giống như đang nói: “Đến đây đi, tôi sẵn sàng rồi.”
Đây là đồng ý rồi?
Mộc Miên cắn răng một cái, đưa tay ra, chậm rãi tới gần cái đầu đen lộn xộn, từng chút một, càng ngày càng gần, chỉ thấy con ngươi mở to màu vàng kim đột nhiên co rút lại, mới phát hiện, bàn ta mềm mại của cô đã chạm vào.
Một vuốt, hai vuốt… Đầu tóc đen lộn xộn dưới động tác nhẹ nhàng của cô đã dần dần mềm xuống. Đỉnh đầu đen nhánh cuối cùng cũng không nhịn được cọ vào lòng bàn tay mềm mại của cô. Mộc Miên ngạc nhiên nhìn phản ứng của anh, dần dần bạo gan, dùng tay vuốt vuốt ngọn tóc, con quái vật có vẻ rất thoải mái, ngoan ngoãn ngồi, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rầm rì. Trước mắt cô dần trở nên mơ hồ, giống như trở lại lần đầu tiên cô chạm vào Tiểu Bạch.
Thực sự rất đáng tiếc.
Nó cũng xuất hiện một cách khó hiểu như thế này, giống như đã lang thang từ lâu, ngấu nghiến ăn thức ăn mà cô đưa cho, đên khi cô quyết tâm chấp nhận nó thì nó lại đột nhiên biến mất, chỉ để lại một mình cô.
Mộc Miên đột nhiên không muốn chuyện tương tự lặp lại một lần nữa, nhưng cô cũng không muốn bị bỏ lại phía sau. Cô ngừng vuốt ve, dưới ánh mắt khó hiểu của con quái vật, cô từ từ ngồi xổm xuống trước mặt anh, giọng điệu nhẹ nhàng lại mang theo chút dụ hoặc, đồng tình cũng như ác ý hỏi:
“Đi theo tôi được không, trong nhà tôi có rất nhiều đồ ăn ngon.”
“Đi…?Ăn…?”
“Đúng vậy, ăn.”
Mộc Miên đưa tay ra, nghiêm túc nhìn đôi mắt thâm thúy kia, dùng một bàn tay cầm một bàn tay khác.
“Giống như vậy, nắm tay tôi, tôi đưa anh về nhà.”
Giống như đợi rất lâu, làm cho cô nghĩ tới suy nghĩ vừa nguy hiểm vừa nực cười của mình, làm sao cô dám mang về nhà một con quái vật đáng sợ như vậy.
Nhưng một giây tiếp theo, một bàn tay lạnh lẽo và thô ráp với những móng vuốt sắc nhọn đã nhẹ nhàng giữ lấy cô.
Đôi con ngươi của quái vật đáng sợ kia lóe lên một ánh nhìn ấm áp và cảm động, rồi cô nghe thấy một giọng nói thận trọng và khàn khàn.
“Về nhà.”
Rất chắc chắn.