Nhất Thành cực kỳ vui mừng, đây còn gì bằng. Mấy lão bất tử này rất mạnh. Nếu học đao pháp từ họ thì còn gì bằng. Nhưng hắn khó hiểu, phép thuật đao pháp lại có phân loại nữa sao?
- Phép thuật đao lại có phân loại nữa sao?
Hồng Lão gật đầu nói:
- Có ba loại, một loại dùng cho cận chiến. Một loại dành cho đánh tầm xa, một loại nữa là cả hai cái trên.
- Ồ
Nhất Thành ồ lên kinh ngạc, thật sự còn thể nói như vậy sao? Tầm gần thì hắn có thể hiểu nhưng đánh tầm xa thì hơi khó hiểu, không lẻ là phóng đao? Nhưng nghe vậy thì hắn sẽ biết mình nên chọn loại nào rồi.
- Đệ tử chọn loại thứ ba.
Hồng Nhân gật đầu:
- Loại thứ ba sẽ rất khó học, ngươi sẽ phải tốn rất nhiều thời gian. Và loại phép thuật thứ ba lại càng hiếm có. Không phải ai cũng có, phần lớn chủ yếu pháp sư dùng đao thường chọn loại thứ nhất và thứ hai. Thứ nhất là cận chiến đao pháp, chủ yếu là chiến kỷ kết hợp với kỹ năng kéo dài ngắn đao trên tay. Thứ hai là chiến đấu tầm xa, học phép thuật dồn ép ma lực để đánh ra đao khí. Đó là những phép thuật đao thông thường nhất. Dù bắt đầu học bất cứ loại hình nào thì cũng Bắt đầu từ cơ bản trước. Được rồi chúng ta đang có thời gian rảnh để ta giảng dãi một chút về đao pháp cơ bản cho ngươi.
Hồng Nhân vuốt râu bắt đầu nói:
- Đao là lá gan của trăm loại vũ khí. Đao như mãnh hổ. Đơn đao thì xem triển thủ. Song đao thì xem bộ pháp. Đao là vương giả, là nguyên soái của vạn quân. Trong khí giới thì đao là loại phổ thông binh khí nhưng lợi hại hơn cả. Lưng đao là thiên, lưỡi đao là địa. Giữa chuôi dao là quân. Ngươi bây giờ là sử dụng đơn đao nên sẽ có sáu thức cơ bản cần chú Ý đó là: triển, mạt, câu, đoá, khảm, phách.
Hồng nhân vừa nói xong thì đứng dậy, trong tay lão xuất hiện một cây đao. Đao rất to nhưng không dài, mang theo khí thế rất bá đạo. Trên tay lão chính là một đại đao. Mũi đao cực kỳ nhọn, lưng đao dày đầy chắc chắn, lưỡi đao sắc bén phản xạ ánh sáng xung quanh. Nhất Thành đứng dậy, hắn biết lão chuẩn bị chỉ hắn sáu thức cơ bản của đao pháp. Lúc nãy, nghe lão giới thiệu về đao hắn đã rất bất ngờ, không nghĩ đao lại có nhiều kiến thức như vậy. Sáu thức kia hắn cũng lần đầu nghe đến, hắn dùng đao chỉ có bạt và trảm. Nhất Thành rút Huyết Ma Đao ra. Đứng lắng nghe chỉ dạy của Hồng Nhất.
Hồng Nhân vừa thi triển sáu thức vừa giảng dãi:
- Mũi đao và lưỡi đao hướng ra ngoài là triển. Hướng vào trong là mạt. Co lại là câu, đưa ngang là đóa. Giơ lên qua đầu là khảm. Hai tay nắm chuôi đao chặt xuống là phách. Ngươi thấy rõ rồi chứ?
Nhất Thành gật đầu, hắn đã nhớ kỷ các động tác vừa rồi của lão. Mỗi động tác có vẻ rất thường nhưng lúc lão thì triển lại có một loại khí thế đặc biệt xuất hiện trên người lão. Nói như thế nào cho đúng nhỉ? Chính là nhân đao hợp nhất. Đao của lão với người lão như hoà làm một, mỗi động tác rất tự nhiên, có vẻ như là việc thường làm mỗi ngày.
- Thông thường thì tay buông lỏng, cán đao đặt trong hổ khẩu của bàn tay, đao dựng đứng, mũi đao ngang vành tai phía dưới là vừa. Huyết Ma Đao ngươi lại khác, mỏng hẹp và dài nhưng vẫn là đơn đao. Ngươi có thể tập luyện sáu thức đó đến lúc nhuần nhuyễn, sau đó ta sẽ dạy phép thuật đao pháp cho ngươi.
Nhất Thành gật đầu định thi triển sáu thức vừa rồi thì Hông Nhân nhắc nhở:
- Luyện đạo cốt yếu là ở chỗ định thủ, định thủ là tay phải làm chủ được cây đao. Không cúi đầu công lưng, thế đao đang ra phải có mức độ, thu phát tự nhiên. Hiểu chưa?
Nhất Thành đã hiểu rõ, hắn nghe câu có mức độ thì càng hiểu hơn. Vì vừa rồi lúc chiến đấu với quái dị, hắn chém một đao toàn lực làm hắn rơi vào thế hạ phong, suýt bị Hai con quái dị làm thịt.
Nhất Thành học theo những động tác của Hồng Lão. Có sai có đúng nhưng có Hồng Lão kế bên nhắc nhở thì nhanh chóng thay đổi. Không biết bao lâu thì hắn đã tự mình thì triển sáu thức mà không cần Hồng lão nhắc nhở. Cũng không vì thế mà dừng lại, vẫn mãi mê luyện tập sáu thức này. Càng luyện hắn càng cảm thấy thân thiết với Huyết Ma Đao.
Hồng lão gật đầu đi đến bên cạnh đám người Linh Lung đã tĩnh. Dư Dung cười nhìn lão nói:
- Mới đó mà có Ý định nhận đệ tử sao? Nhưng đúng là thiên Phú tên nhóc này quá khủng bố đi. Dù chỉ là đao pháp cơ bản nhưng chỉ dùng mấy khắc để hiểu ra thì thật ghê gớm. Thư viện của ngươi chỉ vài năm nữa sẽ xuất hiện một thiên tài kiệt xuất.
Hồng Nhân lắc đầu cười khổ:
- Ta sẽ không nhân hắn làm đệ tử?
Hỏa Dục bên cạnh khó hiểu hỏi:
- Vì sao?
Hồng Lão trầm giọng nói:
- Ta không có tư cách làm sư phụ hắn. Thiên Phú hắn quá đáng sợ. Đây là lần đầu ta mới thấy người như hắn.
Nhất Ma bên cạnh khinh Bỉ nói:
- Ngươi nói như hắn là Thần không bằng. Chúng ta bốn người đều là cao thủ một thời, ở phía Tây Đại Hoang này ai có thể dám nói dễ dàng thắng nổi chúng ta.
Hồng Nhân cười lạnh nói:
- Ở Tây Đại Hoang ngươi nói thế còn được, vậy Trung tâm Đại Hoang thì sao? Ngươi đừng nghĩ đơn giản như vậy, nhìn kỹ hắn đi.
Du Dung, Nhất Ma và Hoả Dục nghe Hồng Nhân nói thì tỏ vẻ không tin. Bọn họ chưa thấy ai có thể so sánh với mấy tên quái vật được gọi là Thiên Tài ở Trung Tâm Đại Hoang cả. Bọn họ cả đám tập trung quan sát Nhất Thành. Càng nhìn bọn họ càng nhíu mày, sau đó khϊếp sợ, cuối cùng sợ hãi và rung động cực kỳ.
Du Dung lắp bắp nói:
- Cơ thể hắn,...cơ thể hắn đang..
Hồng Nhân gật đầu nói:
- Đúng vậy. Các ngươi từng thấy ai như hắn chưa. Các ngươi có đủ tự tin dạy hắn không, các ngươi dạy được bao lâu?
Ba người khác thở ra một hơi rồi bình tĩnh lại. Dù sao cũng là người trải đời, sống vạn năm, lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Bên cạnh, Linh Lung nãy giờ nghe bốn lão nhân nói chuyện mà câm nín. Thật sự là người cùng đi với nàng mấy hôm nay có thiên Phú đáng sợ đến vậy sao? Linh Lung từ lúc đi cùng hắn đã cảm thấy tên này không bình thường giờ đây thấy biểu hiện của bốn vị lão nhân thì không thể nhằm được nữa, tên này quá là thần bí.
Linh Lung khó hiểu và tò mò đang xảy ra chuyện gì liền hỏi:
- Có thể giải thích cho tiểu bối được không?