Chương 127: Đến Bắc Viện

- Ầm

Một lỗ thủng lớn từ lầu hai thông xuống lầu một, Nhất Thành và vị lão sư kia rớt xuống lầu một, bụi đất bay tung toé. Ngay khi rớt xuống lầu một, Nhất Thành liền lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Mọi người ở đây chỉ còn nghe một câu hắn để lại:

- Nếu có việc gì? Đến chỗ kia tìm ta. Ha..Ha..Ha..

Mọi người trên lầu hai sững sờ, đến lúc nghe tiếng cười của Nhất Thành đi xa thì mới có người hô lớn:

- Tên kia đánh lão sư, nhanh bắt hắn lại. Thông báo cho Pháp Đội.

- Nhanh xem lão sư sao rồi?

- Nhanh thông báo lên trên.

Một trận náo loạn xảy ra ở tửu lâu, đám Bạch Tư Thường không phải ngu, thấy Nhất Thành trốn mất chỉ để lại một câu nói, Bạch Tư Thường ra dấu cho bốn người phía sau nhảy ra cửa sổ, rồi lẫn vào trong đám đông phía dưới. Trong lúc lộn xộn, mọi người chỉ đang chú ý đến lão sư đang nằm dưới lầu một mà không một ai để ý đến đám người Bạch Tư Thường rời đi.

Chạy được một lúc, Ngũ Muội hỏi:

- Việc này..?

Bạch Tư Thường hiểu ý cười nói:

- Đừng lo lắng cho vị sư đệ kia. Lo cho chính mình còn hơn. Ở thư viện không ai dám đυ.ng đến hắn đâu. Chúng ta phải lập tức rời khỏi thư viện làm nhiệm vụ, tránh thị phi một thời gian. Nếu còn ở lại, ta sợ là Pháp Đội sẽ sờ gáy, gây ra rắc rối không cần thiết.

Mọi người gật đầu hiểu ý Bạch Tư Thường, trong lòng thì hiếu kỳ thân phận của vị sư đệ kia.

- ------------

Trở lại với Nhất Thành,

Hắn đang lao nhanh trên đường, sau khi chạy một lúc thì giảm tốc độ để tránh gây chú ý. Chỉ một lúc sau thì hắn đã tiến vào nơi hoang dã không có người. Nhất Thành đang tiến đến Bắc Viện, lúc nảy hắn đã hỏi Ngũ Muội đường đi, với lại Bắc Viện lại là một ngọn núi nên rất dễ tìm.

Hắn vừa đi vừa huýt sáo, tinh thần rất tốt. Đúng lúc này hắn nghe tiếng của Trí Tuệ Thẻ vang lên trong đầu:

- Tinh Thần của túc chủ có vẻ rất tốt, đánh người rất thích sao?

Nhất Thành cười nói:

- Giờ ta mới hiểu trẻ trâu ở Địa Cầu cảm thấy như thế nào? Rất đã tay, nhìn ai gai mắt thì đánh người đó, cảm giác rất tốt.

Đi được một lúc thì hắn đến dưới một chân núi, cũng không để ý liền men theo đường mòn mà tiến lên. Nhất Thành vừa đi vừa quan sát nơi đây, ngọn núi này rất yên tĩnh. Chủ yếu là tiếng của các động vật nhỏ, hầu như không có tiếng gì khác. Ngay đúng lúc bước đến một khu đất trống thì...

- Vèo

Một lá cây nhỏ, nó như một thanh phi đao sắc bén bắn nhanh tấn công Nhất Thành. Nhất Thành lách người tránh né, vừa tránh được lá cây thứ nhất thì một loạt tiếng lá cây xào xạc vang lên. Lá cây như một cơn lốc lá phi đao đánh về phía Nhất Thành. Nhất Thành thấy vậy thì cười, hắn cũng không dùng phép thuật mà nhanh chóng lùi lại phía sau, ẩn mình vào trong khu rừng mình mới đi ra. Hắn liền nhanh chóng lách mình ẩn sau một cây cao lớn.

- Phập, Phập,...

Tiếng lá cây đâm vào thân cây như đâm vào đậu hủ. Có thể thấy người thi triển phép thuật này cũng rất mạnh, ít nhất là cấp S Thiên Cầm đỉnh phong. Sau một lúc thì cơn lốc lá cây cũng dừng lại, Nhất Thành rời khỏi gốc cây, đi đến khoảng đất trống lúc nảy, nơi đó đang đứng một cô gái. Vóc dáng rất chuẩn, ba vòng rõ ràng, đội một cái mũ vàng rộng, tay nắm một cây gậy ma pháp. Áo choàng đen bay trong gió, khuôn mặt được một tấm vải đen che đi nửa khuôn mặt. Nàng lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai? Vì sao lén lút đến Bắc Viện.

Nhất Thành cười thân thiện, chắp tay nói:

- Ta là đệ tử thư viện, được viện trưởng cử đến đây gặp Bắc Phong Chủ.

Nghe hắn nói thế thì nữ pháp sư nhíu mày hỏi:

- Có chứng minh thân phận gì không?

Nhất Thành lắc đầu:

- Là truyền miệng của Viện Trưởng, mà Bắc Phong Chủ cũng đã từng gặp ta một lần, tin rằng ngài ấy sẽ không quên. Vị sư tỷ này, dù sao cũng không nên lo lắng. Đây là bắc viện, ta chỉ có một mình, cũng không làm gì nguy hại được. Chỉ cần gặp phong chủ, thế là mọi việc sẽ rõ ràng.

Nghe Nhất Thành nói vậy thì nàng kia cũng gật đầu, nàng rất tự tin với phép thuật của mình với lại Nhất Thành chỉ có một mình, lại rất nhỏ tuổi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa sẽ đến gần nơi tập trung cao tầng của Bắc Viện, vậy thì càng an toàn.

- Được rồi! Theo ta đi gặp phong chủ, không được loạn động. Lần sau phải đi cửa chính, không nên lẻn vào đường núi.

Nhất Thành cười gật gật đầu nói:

- Đa tạ tỷ tỷ.

Nhất thành đi theo nàng một lúc thì đến một quảng trường đông người. Nơi này đang có khoản ba bốn chục đệ tử đang ngồi. Phía trên có một giáo sư đang giảng giải các vấn đề về ma pháp. Nhất thành nghe qua là các loại hiểu biết cơ bản về các thuộc tính phép thuật. Chủ yếu giúp các đệ tử này hiểu rõ hơn về phép thuật mình dùng và rút ngắn thời gian lĩnh ngộ ma pháp.

Đi lên thêm một đoạn nữa, Nhất Thành thấy mấy căn nhà ở rất lớn. Trước mỗi nhà đều đang có giáo sư dạy riêng cho một vài đệ tử. Có thể mấy người này là đệ tử chính thức của họ, được dạy bảo kỹ càng hơn.

Cuối cùng cũng đến nơi: Hắn đang đứng trước một cung điện nhỏ. Phía trên có tấm bản ghi rõ hai chữ Bắc Viện. Hắn đứng ngoài chờ một lúc, vị tỷ tỷ lúc nảy từ trong đó đi ra liền nói:

- Vào trong đi, phong chủ đang ở trong đó chờ ngươi.

Nhất Thành gật đầu, hắn tiến vào trong điện. Vừa bước vào liền thấy trên cao là Mộc Sinh Tiên đang ngồi, phía dưới có vài thanh niên nam nữ trẻ tuổi đệ tử cùng với mấy lão sư. Nhất Thành tiến lên hành lễ nói:

- Mộc Phong Chủ khỏe?

Mộc Tiên Sinh nhìn Nhất Thành cười nói:

- Tiểu điệt một năm bế quan cuối cùng cũng đi ra rồi sao?