Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 114: Cuồng chiến tây viện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa tiếng lên hai bước, hai núi đá nhỏ hai bên liền rung lên. Nhất Thành cảnh giác lùi lại sau ba bốn bước, trợn trừng mắt nhìn hai núi đá. Nó không phải là núi đá mà đã biến thành hai người đá to lớn đứng thẳng nhìn chầm chầm hai người phía dưới. Một giọng nói to lớn, trầm trọng vang lên:

- Lệnh Bài?

Bạch Thư Sinh vội vàng bước lên một bước, từ trong người lấy ra một vật hình vuông, có màu đỏ giơ lên cao trước mặt hai người đá:

- Ở đây…

Thấy lệnh bài hai cự nhân liền mở cửa cho hai người thông qua. Bạch Thư Sinh lại thao thao bất tuyệt làm việc của mình:

- Vì để ngăn chặn người không phận sự hoặc kẻ địch, thư viện không chỉ được bao phủ bởi hai lớp ma pháp trận mà còn bất cứ đệ tử nào muốn vào thư viện phải giao nộp lệnh bài. Chỉ có như vậy mà hại vị Tả Môn Thần và Hữu Môn Thần mới mở cửa cho họ. Nếu không thì muốn vào chỉ có đánh bại Tả Môn Thần và Hữu Môn Thần.

Nhất Thành nhìn hai người đá thì cười khổ, từ kích cỡ cũng đủ cho hắn biết hai tên này rất mạnh. Ngu ngốc mà đánh với nó chỉ có ăn đập thê thảm. Lần sau hắn phải chú ý những điều này, không thể vô duyên vô cớ gây sự với mấy vị này được.

Bước qua cổng thì không khác gì bước vào một thế giới khác, nơi đây như một tiên cảnh, đường được lát gạch viền trắng xinh đẹp. Phía xa xa là những ngọn núi được mây mù che đỉnh. Không khí trong lành, có nhiều năng lượng ma pháp trong không khí.

- Bên trong thư viện còn nhiều điều thú vị lắm. Mỗi ngọn núi có những thứ độc đáo riêng, mà không hiểu sao ba năm lại đây thiên tài địa bảo phát triển cực nhanh làm tất cả cốc trở nên xanh tươi bí ẩn. Ví dụ như không biết từ đâu xuất hiện một ngọn núi nhỏ lúc ẩn lúc hiện, có rất đệ tử đi nhầm vào đó, dẫn đến lạc đường. Khoáng thạch xuất hiện lớp lớp, rất nhiều đệ tử được sai đi khai thác.

Nhất Thành vừa đi vào vừa gật đầu, bỗng nhiên hắn dừng bước đứng sững sờ tại chỗ. Bên trái cánh cổng thành đang nằm rất nhiều đệ tử, rất nhiều người hối hả chạy lui tới. Những người nằm đều là những người bị thương, nhiều tên tay chân đã mất, máu còn chảy xối xả. Nhưng tiếng khóc, tiếng oán thán, các pháp sư hối hả chạy xuôi chạy ngược.

Dù là gắp tấp nhưng thấy Bạch Thư Sinh tất cả đều dừng tay. Rất nhiều người trọng thương cũng cố gắng ngồi dậy, cúi người hô một tiếng nhỏ:

- Bạch Sư Huynh

Bạch Thư Sinh liền khoát tay:

- Các ngươi tiếp tục làm việc của mình, cố gắng cứu chữa sư đệ bị thương. Có vấn đề gì hay cần gì thì báo lên các giáo viên, không được lơ là bất cứ ai, rõ chưa?

- Rõ

Nhất Thành không nói gì quan sát đám người này một chút. Nhưng người bị thương đều mang theo sự mệt mỏi, cặp mắt vô hồn. Thần sắc rất lạnh nhạc, cứ như bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện đau thương, cả cơ thể và linh hồn mệt mỏi.

Bạch Thư Sinh đến sau lưng Nhất Thành nói nhỏ:

- Bọn họ là đệ tử làm nhiệm vụ trở về. Xem ra đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt với quái dị. Thậm chí đối đầu với Dị Đạo người nên mới tổn thương như vậy. Trong số đó có huynh đệ bằng hữu, có người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thậm chí có những người đối chọi gay gắt với nhau… Việc này thường rất ít xảy ra. Ba năm này, nhiệm vụ leo than, nguy hiểm càng nhiều, đệ tử tổn thương vô số. Thư viện liên tục thu nạp máu mới để không thiếu hụt nhân sự. Tất cả các môn phái trong Tây Đại Hoang đều chịu cảnh này.

Bạch Thư Sinh thở dài:

- Số lượng quái dị càng lúc càng tăng, các pháp sư dù mạnh hay yếu đều phải tiếp nhận nhiệm vụ. Vì người thân vì quê hương mà tiếp nhận, không thể từ chối.

Đúng lúc này một nhóm người đi đến bên này, bọn họ mang phục sức kỳ là. Đó là hoa văn của một con thủy quái ngững đầu. Vừa thấy Bạch Thư Sinh thì vội vàng cúi người chào hỏi:

- Bạch Sư Huynh

Nhất Thành thấy vậy thì cũng đoán được Bạch Thư Sinh địa vị trong thư viện cũng khá cao. Danh tiếng cũng rất tốt, có thể thấy tên này làm người không tệ. Dù sao cũng là đệ tử của viện trưởng, cũng nên như vậy.

Hai người tiếp tục tiến lên, Bạch Thư Sinh giới thiệu mấy người vừa rồi:

- Đó là người của Tây viện, đi đầu là đại sư huynh của Tây Viện, tên kia rất mạnh danh tiếng cũng rất tốt. Được người Tây viện tôn xưng là cuồng chiến.

Tên cuồng chiến lúc nảy vóc dáng rất cao lớn, dũng mãnh. Nhất Thành liếc qua phát hiện tên cuồng chiến này sức mạnh cơ thể khá cao, cũng như năng lượng pháp lực lúc ẩn lúc hiện. Khí thế không tệ chút nào.

Hai người tiếp tục hướng về phía trước nhưng phía sau bọn hắn Cuồng Chiến đã dừng bước quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ. Bên cạnh một thanh niên hỏi:

- Đại Sư Huynh sao thể?

- Các ngươi có biết tên nhóc đi trước Bạch Thư Sinh kia là ai không?

Tất cả mọi người ngớ người, đúng vậy. Lúc nảy có một tên nhóc đứng trước bên trái của Bạch Thư Sinh kia nhưng không ai chú ý đến hắn. Lúc nảy tất cả ánh mắt chỉ dồn vào họ Bạch kia. Thấy Cuống Chiến nhìn thì tất cả lắc đầu. Cuồng Chiến cũng không để ý nữa nói:

- Các ngươi nhanh đi giúp các sư huynh đệ đi. Nhớ giải quyết nhanh gọn, cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt.

- Vâng.

Tất cả người tản đi, chỉ có Cuồng Chiến đứng đó nhìn về phía bóng lưng hai người đang dần dần mờ đi ở phía xa.

- ----------------------------

Nhất Thành và Bạch Thư Sinh đến dưới một chân núi lớn. Bọn họ tiếp tục tiến lên phía trước, mục tiêu lần này là đỉnh núi. Nhất Thành cũng không để ý đến điều này, dù hắn đi bao lâu cũng không thấy mệt nhưng tốc độ hơi chậm mà thôi. Điều này cũng tốt giúp hắn quan sát rõ các kiến trúc của thư viện.

- Ah, Bạch Thư Sinh, Ma Pháp Các kia ở đâu?

- Ma Pháp Các ở phía sau núi của Trung viện. Đó là cấm địa không được ai ra vào? Giáp Một học viên chọn phép thuật thật ra là bước qua một cánh cổng không gian được thiết lập sẵn từ trước. Tiểu Sư Thúc tổ lúc gia nhập thấy căn nhà kia là giả, đó chỉ là một cánh cổng không gian thông đến Ma Pháp Các.

Nhất Thành cười khổ, không nghĩ tới hắn bị lừa toàn tập. Vậy chắc lúc trước đến căn nhà kia của viện trưởng củng là bọn hắn sắp đặt nhỉ. Toàn là lừa gạt đám nhóc chân ước chân ráo bọn hắn. Mà cách sắp xếp này của thư viện rất giống một môn phái, thật sự rất quái.
« Chương TrướcChương Tiếp »