Chương 110: Gặp lại người quen

Nãy giờ đã tỉnh nhưng Nhất Thành lại không động đậy vẫn nằm yên trên giường. Gió bão bên ngoài đã dừng, trời bắt đầu sáng dần. Hắn cảm thấy mình đã nằm ở đây rất lâu, lâu đến mức hắn không thể tin nổi. Nhớ đến vì sao mình lại ở đây hắn lại hỏi Trí Tuệ Thẻ:

- Ai đã cứu chúng ta thoát khỏi bụng Rết Ngàn Chân?

- Là bọn người sư huynh của túc chủ! Lúc cơ thể túc chủ được cải tạo thành công, không nghĩ tới bọn họ lại mổ bụng Rết, kéo túc chủ ra từ trong đó. Ta cũng khá là bất ngờ về hành động này của bọn họ, mà chắc bọn họ cũng cực kỳ kinh ngạc về sự thay đổi của túc chủ. Túc chủ suy nghĩ nên giải thích với họ thế nào đi.

Nhất Thành đoán là mình đã trở về thư viện, không biết chuyện kia đã kết thúc bao lâu rồi? Hắn từ từ cử động tay chân làm quen với cơ thể mới này. Tay chân rất nhỏ nhưng mỗi lần cử động hoặc nắm chặt lại rất có lực. Cảm giác chỉ cần một đấm nhẹ sẽ thổi bay cả gốc đại thụ.

Sau một lúc làm quen, hắn cuối cùng cũng ngồi dậy xuống giường. Làm vài động tác thể dục để thức tỉnh cơ thể, tiếng -crack, crack liên tục vang lên.

Nhất Thành bắt đầu quan sát căn nhà tranh này. Nó rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ giữa phòng ngoài ra thì không còn gì nữa. Có vẻ như căn nhà tranh này xây lên chỉ dành cho hắn nằm chứ không phải để cho người ở. Hắn hiếu kỳ chính là vì sao hắn lại nằm trong một cái phòng như vậy, thư viện không nên nghèo nàn đến thế chứ?

Đến ngồi cạnh bàn, Nhất Thành với tay nắm lên ấm nước trên bàn định rót nước uống nhưng lại cười khổ, trong bình một giọt nước cũng không có. Ngồi gõ gõ tay trên bàn, Nhất Thành lâm vào suy tư.

- Cạch

Cánh cửa chính được mở ra. Xuất hiện trước mắt Nhất Thành là một tên mập, cao gần mét tám. Đôi tay dài nhưng lại phụng phịnh, chân lại ngắn. Vì ánh nắng mặt trời, đôi mắt tên mập này híp lại thành một đường thẳng. Khuôn mặt béo đến nổi mà cái cổ cũng biến mất.

Tên mập bước vào phòng thì sững người nhìn người đang ngồi bên cạnh bàn. Hắn há mồm to, không phát thành tiếng.

Nhất Thành thấy người này thì cười cười, hắn nhận ra đây là Mập Mạp hắn quen khi mới vào thư viện. Dù biến đổi rất lớn nhưng cũng không phải khó nhận ra.

- Mập Mạp, lâu rồi không gặp. Ngươi làm sao mà biến đổi lớn như vậy? Suýt nữa ta nhận không ra.

Mập Mạp lắp bắp kinh ngạc chỉ vào Nhất Thành:

- Người, người…

Nhất Thành cười:

- Ta làm sao? Định đứng đó chắn cửa nhà đến bao giờ, đến đây ngồi đi.

- Ha,..Ha,..Ha…

Mập Mạp phá lên cười lớn, đi đến vỗ vỗ vai Nhất Thành bôm bốp nói:

- Ngươi đã tỉnh, thật sự đã tỉnh, quá bất ngờ. Thật sự quá bất ngờ. Đến trị liệu sư cao cấp nhất của Thư Viện cũng nói ngươi có thể không thể tỉnh lại nhưng không nghĩ tới chỉ mấy năm ngươi đã tỉnh. Mà thân phận ngươi bây giờ cũng rất cao. Ta nên hành lễ nhỉ.

Nhất Thành bị vỗ vai liền nhăn mặt, không phải vì đau mà tay tên này to tổ bố mà hắn giờ lại bị teo đi, cảm giác bị vỗ vai này như cha khen con quá. Nhưng đúng lúc nghe đến ‘mấy năm’ thì ngẩn người hỏi lại:

- Ngươi nói ta hôn mê đã mấy năm? Còn về lễ nghĩa thì quên đi.

Mập mạp đi đến đối diện ngồi xuống định rót nước thì lắc lắc ấm trà rồi lắc đầu để xuống nói:

- Nói đúng hơn là ba năm rồi! Từ lúc thấy ngươi được phó viện trưởng ôm ra từ trong Thiên Long Thành thì ta đã cực kỳ khϊếp sợ. Chẳng hiểu sao ngươi lại teo nhỏ đi như vậy. Sau đó thì ta nhận được tin là ngươi không thể tỉnh lại liền đến thăm ngươi lúc có thời gian rảnh. Ta tin chắc ngươi sẽ tỉnh lại. Thật ra chuyện của ngươi chỉ có vài người tiếp xúc với ngươi ở Thiên Long Thành mới biết rõ. Việc của ngươi được giấu nhẹm đi, qua một năm thì không ai còn nhớ chuyện của ngươi ở Thiên Long Thành nữa.

Nhất Thành không kinh ngạc về việc này. Dù sao lúc đó hắn chỉ là một tên đệ tử thư viện giáp một, không có gì nổi bật. Chắc chắn việc hắn ở thư viện hay không thì ngoài những người quen thì không còn ai nhớ rõ.

- Ý ngươi nói ta đã hôn mê ba năm. Vậy ta đang ở thư viện nhỉ?

Mập Mạp gật đầu nói:

- Đúng vậy! Ngay khi ngươi được đưa ra khỏi Thiên Long Thành thì được nhanh chóng đưa về Thư Viện. Vì để cho việc của người không lộ ra ngoài, mọi người nhanh chóng xây dựng căn nhà tranh nhỏ này để ngươi ở lại. Xung quanh đây được bố trí ma pháp trận, cũng như trở thành cắm địa của thư viện. Không ai có thể tiến vào đây.

Nhất Thành trong lòng cảm động trước hành động này của người thư viện. Thật sự ở một thế giới đầy nguy hiểm này, vậy mà lại có thể quan tâm một người có thể không tỉnh lại đến như thế là rất hiếm thấy.

- Ngươi có bận việc gì không, rảnh thì kể cho ta chuyện ba năm qua đi.

Mập Mạp cười nói:

- Ta mới làm nhiệm vụ trở về, vì thế mà có thời gian rảnh đến thăm ngươi. Ba năm trước, khi ngươi bị nhốt trong Thiên Long Thành gần hơn một tháng trời. Bên ngoài tập trung tất cả các thế lực lớn ở Tây Đại Hoang. Bọn họ đến, thứ nhất là phòng vách ngăn thế giới quái dị lại có biến. Thứ hai là tìm cách đi vào tìm tài nguyên. Các pháp sư mạnh nhất Tây Đại Hoang cũng đến, nhưng vô kế khả thi. Không hiểu sao lần này vách ngăn kia cực kỳ cứng rắn. Ma đạo lẫn Chính đạo bó tay, đành ngồi chờ. Sau một tháng thì vách ngăn biến mất, đám người phó viện trưởng lao ra từ bên trong Thiên Long Thành. Các thế lực có mặt tranh đoạt giọt máu sinh mệnh đều có tổn thất thảm trọng, mất đi một vài thiên tài.

- Vừa ra đến thì năm lão tiền bối vạn năm trước trở thành tâm điểm. Không nghĩ đến ngươi lại có thể cứu năm người này. Năm người quyền thế từ các thế lực lớn vội vàng đến hành lễ rồi đón bọn họ trở về. Việc đó qua đi thì việc của Thiên Long thành bị diệt được đưa lên, chính đạo trách ma đạo, ma đạo lại nói do chính đạo làm. Qua về một lúc định xảy ra chiến đấu thì mấy tên của mấy gia tộc lớn còn sống sót nhảy ra trách cứ thư viện. Thế là mục tiêu của bọn hắn lại hướng về chúng ta.

Mập Mạp dừng một chút rồi cười nói tiếp:

- Mấy tên kia còn kéo ngươi vào, nói ngươi là ác ma gϊếŧ người vô tội. Người pháp tông cùng thêm vào. Cuối cùng, giáo viên Tiểu Bưu không chịu nổi thì đùng đùng nổi giận, chém chết mấy tên gia tộc kia. Kết quả là hai phía dương cung bạt kiếm. Đúng lúc sắp đánh lên thì viện trưởng đến, lão cũng không nói nhiều, chém chết một trưởng lão của Pháp Tông, đánh trọng thương một vài tên máu mặt của Chính đạo, kèm theo một mồi lửa đốt luôn Thiên Long Thành. Lúc đó các thế lực kia mới run sợ lùi lại, với lại hai đại thế lực chính đạo đứng về phía chúng ta nên liên minh chính đạo và Pháp tông cũng không dám loạn động. Ma đạo rút lui, chính đạo cũng rút lui. Mà Thiên Long Thành từ đây hủy diệt, một năm sau người Pháp Tông dùng mọi thủ đoạn đã tiếp quản Thiên Long Quốc.

Nhất Thành nghe xong thì cười lạnh, chỉ trích ta?