Chương 4

Một tiếng hét làm cô hoàn hồn lại, ngẩng lên nhìn, qua lớp vải trắng mờ mờ, có thể mơ hồ thấy bóng dáng của Cam Lạc đang lúng túng ngã xuống.

Cam Lạc ngồi phịch xuống đất, lớp vải trắng trước mặt đã kéo lên tận trán, hắn liên tục lùi về phía sau không ngừng nức nở, không ngừng kêu la.

Tạ Đa Lâm đã quen với việc Ceciro hơi một tí là kêu la, hắn chỉ vào con quái vật mất một mắt, vết thương liên tục chảy mủ, hỏi: “Con quái vật này đang nghĩ gì?”

Cam Lạc sợ đến mức hai mắt trắng dã, cố gắng nhìn vào con mắt còn lại của Đỗ Khổ, vừa khóc vừa gào to: “Hắn, hắn muốn xé xác tôi ra, muốn móc mắt tôi…”

Đối với Cam Lạc, việc đọc ý nghĩ của người khác chẳng khác gì xem một bộ phim kinh dị máu me, mà nhân vật chính lại chính là cậu.

Tạ Đa Lâm hứng thú hỏi đủ loại câu hỏi, không biết là Cam Lạc với khuôn mặt nước mắt nước mũi tùm lum làm hắn vui vẻ hay là Đỗ Khổ, kẻ muốn nuốt chửng mà không thể làm gì, làm hắn vui vẻ hơn. Hắn hất cằm lên, cười một lúc lâu mới vẫy tay, đi về phía nhà tù ở sâu nhất.

Cam Lạc như được ân xá, dùng cả hai tay hai chân bò về, dùng mảnh vải che mắt, khóc không ra hơi, rõ ràng cậu cao hơn Đào Vi, nhưng lại trốn ra sau lưng cô, miệng còn lẩm bẩm: “Sợ quá… Tôi sắp chết rồi, Đào Vi ơi, tôi cảm giác mình sắp chết rồi…”

Đào Vi: “…”

Dù có nhút nhát đến đâu cũng có giới hạn chịu đựng, tuổi tác Ceciro càng lớn, lá gan cũng càng lớn. Cam Lạc đã bị đưa vào nhà ngục nhiều lần, mặc dù mỗi lần đều khóc lóc, nhưng đều sống sót qua được.

“Ceciro! Con kia qua đây!”

Đào Vi liếc nhìn cô bé cùng tộc đứng sau lưng với khuôn mặt xanh xao, cô quay đầu bước lên phía trước. Để không tỏ ra quá bình thản, cô bước đi hai bước rồi vung tay áo lên, tạo vẻ căng thẳng.

Đến trước nhà tù, đưa lưng về phía Tạ Đa Lâm, Đào Vi kéo lớp vải trắng lên trán.

Vì họ có khả năng đọc tâm trí, nên trước khi được lãnh chúa cho phép, họ sẽ không dễ dàng tháo bỏ lớp vải che mắt, nếu không sẽ không tránh khỏi sự bất kính nếu vô tình đọc được suy nghĩ của lãnh chúa.

Dưới lớp vải trắng là đôi mắt có phần đáng sợ.

Con ngươi màu trắng hòa lẫn với tròng trắng của mắt, sâu trong đồng tử là ánh vàng nhạt, lông mi cũng màu vàng nhạt, hơi cong lên.

Trong nhà giam, một con thú khổng lồ gọi là Bỉ Đạt ngồi bệ vệ trên mặt đất, cơ bắp vạm vỡ, ngay cả khi ngồi, trông còn cao hơn cô rất nhiều.