Chương 1

Trên vách đá gồ ghề treo những bó đuốc đang cháy hừng hực, phản chiếu một loạt thân ảnh cao thấp không đều, một nhóm người đang từ từ đi xuống bậc thang đá.

Thềm đá không rộng lắm uốn lượn xuống dưới, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gầm rú từ sâu trong lòng đất, tiếng rống liên tục, dày đặc như mưa rơi, càng lúc càng lớn, làm chấn động lòng người.

Mắt thấy thân ảnh cao gầy phía trước bắt đầu lắc lư qua lại, Đào Vi nheo mắt, không hề biểu lộ ra ngoài, nhẹ nhàng tiến lại gần, nhỏ giọng nói bên tai đối phương: "Cậu phải bình tĩnh hơn, đừng làm cho lãnh chúa không vui."

Thân ảnh phía trước nghe thấy vậy, run rẩy một chút, rồi nhẹ nhàng quay mặt lại.

"Cậu" cao khoảng một mét bảy, tóc bạc xõa ra sau lưng, một mảnh vải trắng thô che khuất đôi mắt, làn da trắng nõn, cho dù không thấy đồng tử, nhưng vẫn có thể gọi là mỹ nam.

Đáng tiếc là mỹ nam lúc này có vẻ như bị dọa sợ mất mật, đến mức không còn dũng khí, hàm răng cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu về phía Đào Vi, dùng âm thanh nhỏ hơn cả muỗi kêu: "... Tôi... tôi sợ."

Đào Vi chỉ thấp hơn mỹ nam một chút, tóc cũng màu bạc, dài, được búi lại, lộ ra đôi tai nhọn. Làn da của cô còn trắng hơn cả đối phương, có thể thấy rõ mạch máu xanh bên dưới.

Dưới mảnh vải trắng che mắt là chiếc mũi thon gọn, môi mỏng nhạt khẽ mở, nói: "Nhịn đi."

Mỹ nam dường như bị lời nói lạnh nhạt này làm tổn thương, mảnh vải trắng trước mắt hơi ướt, cậu hít một hơi, quay đầu lại với vẻ tủi thân, tiếp tục đi theo đoàn về phía trước, sợ rằng một bước sai có thể làm mình lăn từ bậc thang xuống.

Đào Vi không khỏi nghĩ: Khóc thì cứ khóc đi, dù sao còn tốt hơn là sợ tè ra quần.

Lần trước khi đến thú lao, những đồng tộc bên cạnh còn nhát hơn cả Cam Lạc, chỉ cần một chấn động, bàng quang ngay lập tức thất thủ. Cô lúc đó chưa đi giày cao su, chỉ có một đôi dép cỏ hở đế. Dẫn đến, một đợt nướ© ŧıểυ vàng đó chẳng bỏ sót chút nào, dính đầy chân cô.

Nên hôm nay trước khi đến thú lao, khi biết Cam Lạc sẽ đến, cô đã ngăn đối phương lại, không cho cậu uống một giọt nước nào, đứng xếp hàng cũng đứng sát bên cậu.

Khi tiếng gầm rú ngày càng gần, đoàn người tuần tự xuống bậc thang đá.

Lọt vào tầm mắt hai bên là những cũi giam đặc biệt được gắn tinh thạch, các ma thú đang bị nhốt nhao nhao lao lên phía trước. Có con duỗi những móng vuốt sắc nhọn từ bên trong ra, có con thì dùng sức va chạm vào những thanh chắn giữ chúng, ngay lập tức, mùi khét của da thịt bị đốt cháy tràn ngập không khí. Đám ma thú nhe ra răng nanh, nước dãi chảy ròng ròng, đôi mắt đỏ như máu toát ra sát khí ghê rợn, tiếng gầm gừ vì đau đớn vang dội.

Nhìn thấy cảnh đám ma thú vùng vẫy, người dẫn đầu điên cuồng cười lớn.

Người này không cao lớn như bọn ma thú, dáng người tròn trịa, bụng lồi ra, mặc một bộ quần áo hoàng kim rườm rà lấp lánh kiểu cổ điển thời trung cổ, trên người điểm xuyết đủ loại trang sức lấp lánh, đi lại như chiếc chuông xe đạp hỏng, cứ kêu leng keng.

Tóc thưa thớt rủ xuống vai như cỏ khô, hai mắt hơi mờ đυ.c, hai sợi ria mép cũng thưa thớt y như vậy, miễn cưỡng có thể tết thành hai cái bím nhỏ, trông như hai con cá bạc bị nướng cháy, héo úa treo lủng lẳng trên mặt.

Hắn ta không né tránh, hoàn toàn không sợ đám ma thú sẽ lao ra.

Người này không biết kiếm thuật, cũng không phải là khí sĩ, hắn ta là lãnh chúa, Tạ Đa Lâm có rất nhiều đất đai và mỏ tinh thể, liên tục tạo ra tiền bạc.

Chỉ cần có tiền, cái gì mà không mua được?

Tạ Đa Lâm có những vệ sĩ được thuê bằng rất nhiều tiền đứng quanh hắn ta, có cả khí sĩ cấp ba, kiếm sĩ, còn có mấy Đóa Phổ biến thành hình dạng thú nhân.

Lúc Đóa Phổ biến thành hình thái ma thú, nhìn bề ngoài, chúng là những con sói trắng khổng lồ dài ba mét, trên trán có sừng. So với các ma thú không thể kiểm soát khác, Đóa Phổ có trí thông minh cao, tính tình ổn định, rất dễ dàng thu mua.