Chương 37: Truyện Ma Lúc Nửa Đêm (1)

Chính mình đã trải qua phần lớn thời gian trong ngày trong thế giới câu chuyện linh dị, nhưng trên thực tế, chỉ có ba giờ trôi qua.

Mà toàn bộ công ty, cũng đã sớm không còn một bóng người.

Trời đã khuya, ngây người ở lại đây cũng vô nghĩa, Trần Mặc lập tức tắt máy tính, cầm đèn pin đứng dậy đi ra ngoài.

Trong hành lang nửa đêm, chỉ có tiếng bước chân của chính mình không ngừng vang vọng, tuy rằng biết đây là ở thế giới thực nhưng vẫn khiến người ta có chút tim đập nhanh.

Cho tới nay anh vẫn không biết cơ chế mở đầu câu chuyện, lần đầu tiên xuyên qua có thể nói là trực tiếp tới nơi gọi là Quái đàm radio, lần thứ hai là tiến vào thế giới câu chuyện, không biết nguyên nhan gì mà có thể kích phát được?

Đinh một tiếng, thang máy tản ra ánh sáng dịu nhẹ dừng lại trước mặt anh, trong lúc suy nghĩ về những câu hỏi này, Trần Mặc vô thức bước vào.

Thang máy chạy được một lúc thì dừng ở tầng mười ba, cửa thang máy mở ra, một nữ hành khách mặc váy đỏ bước vào.

Dù là đêm khuya nhưng dù sao cũng là tòa nhà văn phòng nên chắc chắn sẽ có nhân viên làm thêm giờ, cho nên Trần Mặc cũng không để ý lắm, mà tiếp tục suy nghĩ vấn đề của bản thân.

Đèn trong thang máy màu trắng dịu nhẹ khiến người ta yên tâm, một lúc sau Trần Mặc mới ngẩng đầu nhìn dãy số không ngừng thay đổi phía trên, sau đó ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhưng lại vô tình nhìn thấy ...

Dưới ánh sáng rực rỡ của thang máy, người phụ nữ mặc đồ đỏ và đôi giày cao gót màu đỏ của cô ấy thế mà lại không chạm đất.

Nói cách khác, người phụ nữ mặc đồ đỏ "đứng" bên cạnh anh thực sự đang lơ lửng giữa không trung.



Cùng lúc đó, cô dường như nhận ra được ánh mắt của Trần Mặc, người phụ nữ mặc đồ đỏ đang nhìn chằm chằm vào cửa thang máy cũng từ từ quay đầu lại, nhìn Trần Mặc với vẻ mặt trống rỗng.

Ngay lập tức, một cơn ớn lạnh nổi lên từ lưng Trần Mặc.

Chuyện gì đã xảy ra!

Đây không phải là thế giới thực sao, làm sao còn có thể gặp phải "đồ vật như vậy"!

Tại sao nó lại nhìn mình, là vì phát hiện dị thường sao? Hay nên tiếp tục giả bộ như không có chuyện gì xảy ra?

Ngay khi Trần Mặc đổ mồ hôi lạnh, đinh một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng một, hai cánh cửa mở ra hai bên không có gì bất thường.

May mắn thay, anh đã từng đối phó với lệ quỷ, mặc dù trong lòng vô cùng khϊếp sợ nhưng anh không thể hiện quá rõ ràng mà bước ra khỏi thang máy như không có chuyện gì xảy ra.

Qua cửa kính của đại sảnh, người phụ nữ mặc áo đỏ sau lưng không biết từ khi nào đã biến mất không tung tích.

Mãi cho đến khi anh bước ra khỏi tòa nhà văn phòng đều không có bất luận dị thường nào phát sinh, cuối cùng Trần Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền nhíu mày lại.

Mấy ngày nay thật là quá kinh tâm động phách, những ngày tháng về sau, bản thân sẽ không phải đối phó với những thứ đồ kinh hoàng này chứ?

Lẽ nào, không có biện pháp giải quyết?

Buồn rầu suy nghĩ về câu hỏi này, trong bất tri bất giác, anh bước đến một công viên ở góc phố.



Đi qua công viên nhỏ này là đường tắt đến ga tàu điện ngầm, ban ngày Trần Mặc đã đi bộ ở đây không biết bao nhiêu lần, nhưng đến nửa đêm, lại không có người, ngay cả bóng cây cũng khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác dị kỳ lạ.

Ngay khi Trần Mặc quyết định tăng tốc bước nhanh qua công viên đến ga tàu điện ngầm, anh đột nhiên phát hiện người phụ nữ mặc áo đỏ vừa biến mất kia lại xuất hiện ở phía trước không xa, khuôn mặt tái nhợt vô cảm vẫn như cũ yên lặng nhìn bản thân.

“A!"

Công viên đêm khuya, cùng với nữ quỷ âm hồn bất tán, lập tức khiến Trần Mặc cảm thấy rợn cả người, cảm thấy tình hình không ổn, không chút nghĩ ngợi liền lấy ra đèn pin của lão Trương, lập tức hướng về phía người phụ nữ mặc áo đỏ trước mặt, nhấn công tắc!

Xoạt!

Chiếc đèn pin vừa nãy không thể bật được bỗng tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ, Còn nữ quỷ mà vừa rồi vẫn luôn dung biểu tifdnh vô cảm nhìn chính mình, lúc này, sắc mặt đột nhiên biến thành cực kỳ hung ác, cô tru lên một tiếng, đôi tay tái nhợt lập tức biến thành móng vuốt ma quái!

Tuy nhiên, ma nữ này không bị ánh sáng của đèn pin trực tiếp xua đuổi như ma nữ trong chuyện xưa!

Ngay khi Trần Mặc cảm thấy vô cùng sợ hãi, đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói khác.

"Dừng lại!"

Nghe thấy giọng nói này, Trần Mặc cũng giật mình, theo lệ quỷ mà anh từng thấy, dường như bọn họ đều là những tồn tại không thể giao tiếp với nhau, mà giọng nói này, dường như không hề có ác ý...

Ánh sáng của đèn pin vừa biến mất, nữ quỷ phía trước cũng hét lên một tiếng, hóa thành một cái bóng đỏ rồi biến mất vào màn đêm, Trần Mặc vừa lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy phía sau là một bóng người khác không biết từ khi nào đã xuất hiện.